Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ sở dĩ nói chuyện này cho Tiểu Linh Đang biết chính là coi nàng ấy thành thân nhân bằng hữu, nàng không hy vọng lừa gạt thân nhân bằng hữu, một chút cũng không được.
Cho nên nàng mới có thể đem chuyện này nói cho Tiểu Linh Đang, chẳng qua là Tiểu Linh Đang cũng không quan tâm, còn vẻ mặt thành thật nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Vân tỷ tỷ, ngươi phải nhận đi, thật ra thì ca ca ta có rất nhiều tiền, lần sau ta giúp ngươi đòi nhiều hơn nữa."
Nói xong hoan khoái vô cùng đi ra ngoài.
Sau lưng Vân Thiên Vũ không nói gì, nha đầu này giúp ngoại nhân gài bẫy ca ca mình, thật được không?
Nhưng không biết Tiểu Linh Đang nhìn như không tim không phổi, nhưng lại tự mình có tính toán.
Nàng nhất định phải để cho ca ca cưới Vân tỷ tỷ, như vậy bất kể ca ca cho Vân tỷ tỷ bao nhiêu tiền, cuối cùng đều là của trong nhà.
Ha ha, ta thật là thông minh a.
Tiểu Linh Đang tự khen mình.
Vân Thiên Vũ tính toán sẽ đi ngủ, ngoài phòng, một chồn một chim đi vào.
Điêu Gia lo lắng nhìn Vân Thiên Vũ: "Từ xưa sắc đẹp lầm người a, chủ tử ngươi ngàn vạn lần không được lỡ một bước chân ân hận nghìn đời."
Chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai chủ tử có thể sẽ thích Tiêu Cửu Uyên người luôn muốn hầm cách thủy nó để ăn, Điêu Gia bày tỏ rất tức giận, cho nên nó muốn phá hỏng chuyện này.
Tiểu Anh bên cạnh vụng về phối hợp Điêu Gia nói: "Từ xưa mỹ nhân khó qua ải anh hùng, nếu Tiểu Anh gặp phải một anh hùng, ta cũng sẽ khó vượt qua, nhưng ta gặp phải tất cả đều là cẩu hùng."
Lời của Tiểu Anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ Điêu Gia, Điêu Gia trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Anh, chỉ vào cái mũi của mình nói: "Ý của ngươi là nói Điêu Gia ta là cẩu hùng."
Vẻ mặt Tiểu Anh ra vẻ đương nhiên trả lời: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Được rồi, nó thành công chọc giận Điêu Gia, Điêu Gia vỗ móng vuốt đem nó đè trên đất, sau đó đi lên đạp ngực của nó: "Ngươi còn nói thêm nữa, có tin hay không bổn đại gia gϊếŧ chết ngươi."
Hai kẻ dở hơi lại đùa giỡn, Vân Thiên Vũ mệt mỏi một đêm, hiện tại chỉ muốn ngủ, cho nên lạnh lẽo nhìn hai tiểu gia hỏa kia, khạc ra một chữ.
"Cút."
Hai Linh Thú ngoan ngoãn chạy ra ngoài, không dám lên tiếng nữa.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ mặc kệ chuyện gì, lập tức nhắm mắt lại ngủ, trước ngủ một giấc hãy nói.
Nàng ngủ một giấc ngủ thẳng tới buổi chiều mới dậy, đợi nàng mở mắt gọi người, bên ngoài phòng có người đi vào, Diệp gia cùng Họa Mi, còn có Điêu Gia cùng Tiểu Anh đi vào.
Điêu Gia xông vào đầu tiên, mặt hưng phấn kêu lên: "Chủ tử, chết, chết một người, thật thê thảm a."
Tiểu Anh sợ hãi quạt cánh: "Tiểu Anh sợ."
Vân Thiên Vũ không biết người nào chết, nhìn về Họa Mi, Họa Mi thật nhanh mở miệng nói.
"Tiểu thư, Tam tiểu thư đã chết, nghe nói nửa đêm hôm qua vô duyên vô cớ biến mất, hôm nay tìm hơn nửa ngày, tìm được nàng ở hậu viện bỏ hoang lúc trước, tử trạng không nói ra được kinh khủng, trên người tất cả đều là vết bầm xanh xanh ứ đọng, không có một chỗ toàn vẹn, trước khi chết ánh mắt mở thật to, dáng vẻ chết không nhắm mắt, nghe nói đều hù dọa tất cả mọi người nhìn thấy, không có ai không bị dọa sợ."
"Trước kia nàng ta nịnh bợ nhị tiểu thư, là người đầu tiên xông tới khi dễ tiểu thư, hạ nhân Hậu phủ dám khi dễ tiểu thư, còn có người trong phòng bếp cắt xén đồ ăn của chúng ta, đều do nàng ta chỉ điểm, hơn nữa mẫu thân đã chết của nàng ta, vì nịnh bợ phu nhân, cùng nàng ta kẻ xướng người hạo khi dễ tiểu thư, hiện tại mẹ con các nàng toàn bộ đều gặp báo ứng, đáng đời."
Họa Mi nói đến chuyện lúc trước, vô cùng phẫn nộ.
Cho dù là Vân Thiên Nguyệt đã chết, nàng cũng không hết hận.