Đợi đến mũi kim cuối cùng, Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhỏm, nhìn về Tiêu Cửu Uyên bên cạnh nói: "Tốt lắm."
Tiêu Cửu Uyên nhìn về Phong Đằng nằm trên giường, phát hiện Phong Đằng mặc dù ngủ mê man, nhưng hơi thở đã tốt hơn, nói cách khác Phong Đằng không có việc gì.
Tiêu Cửu Uyên rốt cục hoàn toàn buông xuống nỗi lo, thời điểm quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
"Không nghĩ tới ngươi còn có chút khả năng."
Vân Thiên Vũ kéo kéo khóe miệng, cho hắn nụ cười lạnh.
Thuận tiện nhắc nhở nam nhân trước mắt: "Vương gia đừng quên chuyện đã đáp ứng ta."
"Hoán Linh Quyết sao?" Phượng mi Tiêu Cửu Uyên khẽ nhíu, trong con ngươi thoáng qua u quang, Vân Thiên Vũ lẽ nào là Tiên Thiên linh mạch thân thể, điều này có thể sao?
Tiêu Cửu Uyên trong lòng suy nghĩ, duỗi bàn tay, liền nắm lấy bàn tay mãnh khảnh của Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ bị động tác của hắn làm cho sợ ngây người, đợi đến khi phản ứng kịp, không nhịn được vùng vẫy, đồng thời quát lạnh lên tiếng: "Buông tay."
Hai mắt sắc lạnh của Tiêu Cửu Uyên âm trầm hừ lạnh: "Đừng động."
Điêu Gia ở một góc trong doanh trướng, vừa nhìn thấy chủ tử nhà mình bị người khác sỗ sàng, ngay lập tức hai mắt bốc lửa, thân thể vọt lên, một móng vuốt sắc bén không chút lưu tình cào vào mặt của Tiêu Cửu Uyên.
Nam nhân hèn hạ, thế nhưng dám can đảm ăn đậu hủ của chủ tử.
Chẳng qua Điêu Gia mặc dù có tâm hung tàn, nhưng không có sức mạnh độc ác tàn nhẫn.
Nó mới vừa chạy đến bên người Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên giơ tay lên một đạo lam quang nhẹ nhàng phất quá, trực tiếp đánh Điêu Gia qua một bên, âm một tiếng ngã xuống mặt đất.
Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu mặc dù rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể so với một cường giả Lam Linh, huống chi bây giờ cũng không phải là thời kỳ cường thịnh của Điêu Gia.
Nhưng Điêu Gia mặc dù bị đánh bay ra ngoài, vẫn như cũ không buông tha, rơi vào khoảng không, thân hình xoay vòng bay lên không lần nữa, nhảy thẳng tới Tiêu Cửu Uyên, mắt thấy Tiêu Cửu Uyên lại vung tay lên, Điêu Gia vội vàng tránh ra, sau đó một đôi mắt tím bắt đầu thả ra mê quang, đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên người này từ trước đến nay vô cùng khôn khéo.
Vừa nhìn Điêu Gia phát tử quang, chẳng những không nhìn nó, còn thật nhanh dùng Lam Linh quang tạo thành một biinhf chướng bao bọc lấy hắn và Vân Thiên Vũ.
Cho nên Tử Hồn Nhãn của Điêu Gia mất hiệu lực, nó oán hận đến hộc máu.
Nó dùng Tử Hồn Nhãn mê hồn bao nhiêu người, nhưng không có tác dụng với nam nhân này, đáng hận.
Điêu Gia đang buồn rầu, Vân Thiên Vũ đã tỉnh hồn lại, vội vàng kêu nó: "Điêu Gia, lui ra."
Vân Thiên Vũ biết Điêu Gia tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Cửu Uyên, nếu như nó xuất thủ, lỡ chọc giận Tiêu Cửu Uyên, nếu như Tiêu Cửu Uyên nổi giận thật, nhất định sẽ gϊếŧ Điêu Gia, nàng không hy vọng Điêu Gia có chuyện gì.
Điêu Gia nghe được Vân Thiên Vũ ra lệnh, hung hăng nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái, sau đó thân thể nhỏ nhắn vừa thu lại, trở về mặt đất.
Chẳng qua là trong lòng không cam lòng, âm thầm phát thề.
Điêu Gia nó sớm muộn có một ngày sẽ tu luyện vượt qua ngươi, đến lúc đó, xay nghiền ngươi, nghiền ngươi thành bùn nhão.
Một linh thú nào đó ở trong lòng hung hăng phát ra lời thề.
Mặc dù nó thu tay lại không công kích Tiêu Cửu Uyên, nhưng đôi mắt màu tím vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên.
Lúc này Tiêu Cửu Uyên đã buông tay của Vân Thiên Vũ ra, miễn cưỡng nói: "Không nghĩ tới thân thể của ngươi bên trong thật sự có linh mạch, đã như vậy, bổn vương sẽ đưa cho ngươi một quyển Hoán Linh Quyết đi."
Tiêu Cửu Uyên vừa nói, Vân Thiên Vũ mới biết Tiêu Cửu Uyên sở dĩ đột nhiên lôi kéo tay của nàng, nguyên lai là vì kiểm tra xem trong cơ thể nàng có thật sự có linh mạch hay không.
Không nghĩ tới hắn nhanh như vậy liền kiểm tra được, như vậy, chẳng khác nào khẳng định lại suy đoán của nàng lúc trước, nàng quả thật có Tiên Thiên linh mạch thân thể.
Tâm trạng Vân Thiên Vũ lập tức tốt lên, hoàn toàn quên tính toán chuyện Tiêu Cửu Uyên lúc trước kéo tay nàng.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên lại nói chuyện.