Thế tử Yến Kinh Hồng của Yến Bắc Vương Phủ, hai mắt thâm thúy nhìn ra bên ngoài, đại tiểu thư của Vĩnh Ninh Hậu phủ này không đơn giản.
Yến Thanh Phong trực tiếp trợn mắt nhìn Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Tuyết không dám nói câu nào.
Trong nhã gian giống như chết yên lặng, dưới lầu lại bắt đầu đấu giá đan dược khác.
Nào là Tăng Linh Đan, Thăng Linh Đan, còn có cái gì Bổ Linh Đan.
Song đều không phải là đan dược mà Vân Thiên Vũ muốn, Vân Thiên Vũ không khỏi có chút thất vọng, trong con ngươi khó nén được mất mác.
Chẳng lẽ hôm nay phòng đấu giá căn bản không có Tẩy Tủy Đan.
Đối diện hai mắt Tiêu Cửu Uyên thâm thúy rơi vào trên người của nàng, nhớ lại chuyện nữ nhân nàu lúc trước tính kế Tiêu Thiên Dịch, hiện tại Tiêu Thiên Dịch nhất định tức giận hận không gϊếŧ được nữ nhân này, Tiêu Cửu Uyên không nhịn được nghĩ, rốt cuộc nữ nhân này quá thông minh, hay là Tiêu Thiên Dịch quá ngu ngốc, còn có nữ nhân này từ hôn lễ ngày đó, dường như không phải là nàng của trước kia.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện bản thân mình khi nào để tâm đến một nữ nhân, hắn lúc nào thì phân tâm vì nữ nhân, nữ nhân thì mắc mớ gì tới hắn, huống chi nữ nhân này còn là Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ lập tức cười lạnh hai cái, không hề suy nghĩ nhiều, mà nhìn về Vân Thiên Vũ lãnh mị nói: "Bổn vương lúc trước lấy được tin tức, hôm nay phòng đấu giá quả thật có một viên Tẩy Tủy Đan muốn bán đấu giá, cho nên ngươi chờ để đấu giá đi."
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, Vân Thiên Vũ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, hắn nói hôm nay phòng đấu giá có Tẩy Tủy Đan, thật hay giả, với lại hắn sẽ lòng tốt như vậy nói cho nàng biết sao?
Vân Thiên Vũ trong lòng nghĩ như vậy, theo bản năng mở miệng nói: "Ngươi không có gạt ta đi, ngươi từ khi nào thì có lòng tốt như vậy?"
Nàng vừa nói xong, sườn mặt tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên dâng lên một tầng sương lạnh, đồng mâu không nói ra được u ám thâm trầm, hắn nheo lại mắt phượng, cười lạnh nói: "Nếu không tin, như thế cũng không cần lấy."
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, trong đại sảnh lầu một vang lên tiếng của bán đấu giá sư rao hàng: "Vật phẩm cuối cùng hôm nay là một viên Tẩy Tủy Đan, mọi người đều biết, Tẩy Tủy Đan từ trước đã là đan dược rất trân quý, bất kể là đối với người tu luyện linh lực, hay là đối với người luyện võ người mà nói, đều là đồ tốt, luyện chế Tẩy Tủy Đan hao tổn dược liệu lớn hết sức, cho nên Tẩy Tủy Đan hạ phẩm tương đối ít, nhưng hôm nay vừa đúng có một viên Tẩy Tủy Đan, còn là một viên Tẩy Tủy Đan thượng phẩm."
Đan dược cho dù là cùng loại đan dược, nhưng cũng phân chia thượng trung hạ tam phẩm, trong đan dược chứa nhiều tạp chất, chỉ có thể là hạ phẩm đan dược, tác dụng của hạ phẩm đan dược cũng giảm xuống rất nhiều, chỉ có thượng phẩm đan dược, mới là đan dược tốt.
Không nghĩ tới viên Tẩy Tủy Đan này rốt cuộc lại là một viên đan dược thượng phẩm.
Vân Thiên Vũ kích động ra nhìn quanh bên ngoài, thấy bên lầu dưới trong đại sảnh có không ít người cũng ngẩng đầu nhìn quanh, xem ra có không ít người muốn lấy được Tẩy Tủy Đan.
Chẳng qua là bất kể tốn bao nhiêu ngân lượng, nàng cũng muốn giành được viênTẩy Tủy Đan này, dù sao nàng cũng có tiền.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, sau lưng nàng bên trong nhã gian, có người ha hả cười lạnh.
Tiếng cười lạnh này không nói ra được có thâm ý khác, Vân Thiên Vũ vừa nghe không nhịn được da đầu tê dại, vội vàng quay đầu nhìn sang, liền thấy khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Cửu Uyên, phượng mi vi túc, con ngươi tràn đầy thâm trầm kiêu ngạo,
môi mỏng vẽ ra nụ cười như có như không.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, thật sự sợ hắn giận dữ ngăn cản nàng đấu giá Tẩy Tủy Đan.
Cho nên vội vàng nói: "Ly thân vương gia, ta tiểu nhân đo lòng quân tử, ngươi đại nhân đại lượng ngàn vạn lần cần so đo."
Chờ đến khi bản thân trở nên cường đại rồi tính sổ với hắn sau.