Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 13: Hai đạo thánh chỉ (3)

Tuyên vương Tiêu

Thiên Dịch sắc mặt âm trầm nói: “Bổn vương nói không ai có thể động

ngươi, sẽ không người có thể động ngươi, nếu là có người dám can đảm cải lời”.”

Tiêu Thiên Dịch nhìn về Vân Lôi, từng câu từng chữ nói: “Bổn vương tuyệt đối không tha cho.”

Vân Lôi thấy ánh mắt Tiêu Thiên Dịch cũng nhanh muốn phun lửa, biết hôm nay chuyện tình xử lý không tốt, đối với chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của Tuyên vương, có ảnh hưởng trí mạng, nhất định hắn sẽ đem những thứ

này tính lên trên đầu của hắn.

Nếu là ngày sau là vị Tuyên vương này kế vị, vậy cuộc sống quan trường của hắn đã có thể?

Vân Lôi không dám nghĩ, vội vàng nhìn Tiêu Thiên Dịch bảo đảm nói: “Tuyên

vương yên tâm, thần sẽ không để cho người tổn thương Vũ nhi, Vương gia

yên tâm đi.”

Vân Lôi trong lòng cũng nhanh hộc máu, trên thực tế lúc trước hắn rõ ràng là tính toán muốn đánh chết Vân Thiên Vũ.

Nhưng không nghĩ tới nữ nhân này cho nên ngay trước mặt của mọi người tìm

chết, hiện tại Tuyên vương điện hạ ngay trước mặt mọi người bảo đảm,

nàng không có việc gì.

Nếu như sau lưng hắn động nàng, chính là cùng Tuyên vương làm khó, vậy hắn cùng Tuyên vương chỉ sợ thật muốn

sinh ra hiềm khích.

Vân Lôi càng nghĩ càng phát hỏa, hết lần này

tới lần khác trên mặt còn phải nặn ra nụ cười, trấn an Vân Thiên Vũ: “Vũ nhi a, ngươi đừng lo lắng, phụ thân sẽ không làm khó ngươi.”

Vân Thiên Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Vân Lôi so với khóc không khá hơn bao nhiêu, trong lòng cười lạnh, Vĩnh Ninh Hậu gia, đây mới là nho

nhỏ lợi tức, ngươi từ từ chờ xem.

Nàng vừa đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tiêu Thiên Dịch và Vân Lôi vừa nói.

”Nếu Tuyên vương điện hạ cùng phụ thân cũng nhất trí không để cho ta chết,

vậy ta liền còn sống đi, ta chết ngược lại thờ ơ, chủ yếu là sợ làm liên lụy tới Tuyên vương cùng phụ thân.”

Vân Thiên Vũ làm ra dáng vẻ một lòng vì Tiêu Thiên Dịch Vân Lôi.

Tân khách bốn phía mọi người càng thêm đồng tình với nàng.

Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi tự nhiên thấy được thần sắc của những người

khác, trong lòng không nói ra được buồn khổ, rồi lại vô kế khả thi.

Tiêu Thiên Dịch nhìn về Vân Thiên Vũ, ánh mắt hơi sáng, nếu là hắn như

nguyện cưới Vân Thiên Vũ vì phi, như vậy chuyện hôm nay rất nhanh mà có

thể xóa sạch.

”Vũ nhi, hôm nay chuyện bổn vương làm quả thật thiếu sót, bổn vương ở chỗ này hướng ngươi tôn trọng nói lời áy náy,

nhưng bổn vương tuyệt không hề cưới làm vương phi vì ngươi tính toán,

cho nên ngươi là cùng bổn vương trở về Tuyên vương phủ bái đường đi, Bổn vương nhất định sẽ đối xử tử tế ngươi.”

Tiêu Thiên Dịch nói vừa rơi xuống, Vân Thiên Vũ cả cười, thần giác mơ hồ có châm chọc.

”Tuyên Vương điện hạ quên sao? Ta đã viết xuống hưu sách, ngươi và ta từ đó về sau nam cưới nữ gả không liên hệ nhau, ta ở chỗ này chúc ngươi cùng

muội muội trăm năm hảo hợp, ân ái đầu bạc.”

Vân Thiên Vũ nói xong cúi đầu nhìn về bên chânTiêu Thiên Dịch, nơi đó tờ giấy có máu

tươi trên người nàng viết thành hưu chữ thật to.

Nhìn thấy mà giật mình.

Tiêu Thiên Dịch mặt trong nháy mắt tối sầm, cách đó không xa Vân Thiên Tuyết đã lột khăn hồng voan xuống trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm

tinh sảo, lúc này đã hơi có chút vặn vẹo, nàng hung hăng nhéo tay vào

làm trong hồng khăn voan, ở trong lòng mắng to Vân Thiên Vũ.

Tiện nhân, tiện nhân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Vân Thiên Vũ cũng không nhìn bất luận kẻ nào, nàng bây giờ chỉ cảm thấy cả

người suy yếu vô lực, một chút khí lực không có, quanh thân đổ mồ hôi

lạnh, ánh mắt từng trận biến thành màu đen.

Nàng tựa vào trên người Họa Mi, vô lực nói: “Đở ta trở về đi thôi.”

Hôm nay vừa chỉnh Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi, lại lấy được bảo đảm, tạm

thời trước hết như vậy đi, đợi đến nàng dưỡng thân thể tốt lên, nữa tới

thu thập những thứ ngưu quỷ xà thần này.

Họa Mi nhìn Vân

Thiên Vũ sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ngay cả nói chuyện cũng không có

khí lực gì, biết tiểu thư cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực, đau lòng vội vàng đở Vân Thiên Vũ trở về chuyển.

Sau lưng Tiêu Thiên Dịch vốn còn muốn nói chuyện, hãy nhìn đến hưu thư thật to bên chân,

quanh thân trong nháy mắt bao phủ lên cuồng phong bạo vũ, sắc mặt đen

đến đáng sợ, khêu gợi mỏng môi mím môi thật chặc, một câu nói cũng không nói ra.

Hắn đường đường Tuyên vương điện hạ bị một nữ nhân

cho hưu thư, chẳng lẽ còn không phải đeo khăn che mặt mũi mà đi không?

Hắn ném người này.(chỗ này ta không hiểu lắm)

Bốn phía không ít người bắt đầu nghị luận, mọi người nhìn bóng lưng suy yếu đến cơ hồ

đứng không được, từng bước từng bước khó khăn đi về, mặc dù thê thảm,

nhưng thắt lưng gầy yếu kia của nàng, thủy chung rất thẳng.

Đang lúc mọi người nhỏ giọng nghị luận, sau lưng vang lên tiếng bước chân, một đạo âm thanh the thé đột nhiên vang lên.

”Đại tiểu thư Vân Thiên Vũ Vĩnh Ninh Hậu phủ tiếp chỉ.”