Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 86-2: Đi sứ nước Hiên Viên Phần 2: Mặc Viêm đòi đi sứ

Quận chúa Di Nhiên là người thứ nhất nhìn thấy Vãn Thanh, vừa thấy, nàng ta như lên cơn điên, hét rống lên, nhào tới đánh Vãn Thanh.

“Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi tiện nhân này, là ngươi, là ngươi hại ta mẫu thân. Buổi tối hôm qua, ngươi cùng nương nói cái gì? Ngươi vừa đi, nương tự sát, là ngươi hại chết nương”

Hạ Hầu Di Nhiên hướng trên người Vãn Thanh đánh tới, đứng ở bên cạnh, Hạ Hầu Mặc Viêm đứng cản đòn, nắm chặt cánh tay của Hạ Hầu Di Nhiên, lạnh lùng trừng mắt nàng.

“Ngươi bị điên sao?”

Giờ phút này, hắn vô cùng bình tĩnh, có bao nhiêu bình thường, đáng tiếc mọi người chỉ lo đau lòng, ai cũng không có chú ý tới Hạ Hầu Mặc Viêm có bình thường hay không.

Hạ Hầu Di Nhiên còn giãy giụa thét chói tai, những người khác vừa khóc vừa nhìn, cũng không có ngăn cản.

Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:

“Chẳng lẽ nương của ngươi là loại người, ta nói một lời sẽ tự sát sao?”

Nàng vừa dứt lời, mọi người run lên, ngay cả Hạ Hầu Di Nhiên cũng không còn lời nào để nói.

Xác thật, Tống trắc phi tuyệt đối không phải loại người chỉ dựa vào vài câu nói của Thượng Quan Vãn Thanh đã tự sát. Cho nên, nàng tự sát là bởi vì sợ bị Vương gia hưu.

Nghĩ vậy, quận chúa Di Nhiên lại bổ nhào vào bên người Tống trắc phi khóc lên, vừa khóc vừa mắng Thượng Quan Vãn Thanh, sau đó quở trách Hán Thành Vương.

Giờ phút này, trong lòng nàng tràn ngập oán hận, đem tất cả cừu hận đều dồn đến trên người Hán Thành Vương cùng Thượng Quan Vãn Thanh.

Vãn Thanh nhìn tình huống bên trong phòng, sau đó cùng Hạ Hầu Mặc Viêm lui ra ngoài, quay lại phòng khách của Viện Song Khuyết.

Lúc này, bầu trời đã chuyển sáng, Hán Thành Vương phân phó quản gia làm bài vị, treo khăn tang, phát thiệp thông tri mọi người. Trong lúc nhất thời, cả tòa vương phủ treo đầy khăn tang trắng.

Nhà mẹ đẻ Tống trắc phi, đại học sĩ Tống Liêm người nhà đến đầy đủ để hạ táng, không khí trong phủ đều nặng nề, ai cũng không dám làm nên tiếng động lớn.

Trong cung, hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng phái người tới chia buồn. Bên trong phủ công việc chiêu đãi khách khứa đã có đại tổng quản An Thành.

Thực ra, Hán Thành Vương tính để cho Vãn Thanh chủ trì mọi việc, nhưng lại nhận được tin tức, ba ngày sau, Vãn Thanh sẽ thay Kim Hạ đi sứ nước

Hiên Viên.

Cho nên, không có biện pháp chủ trì công việc. Cuối cùng, Hán Thành Vương làm Cơ phu nhân chủ trì nội vụ, cùng đại tổng quản cùng nhau chiêu đãi khách khứa.

Hán Thành Vương lại bận về việc đi sứ của sứ thần, cũng không bận tâm đến tang sự của Tống trắc phi.

Bên trong phủ, Vãn Thanh mừng được thanh nhàn, nào là chào đón, rồi đưa tiễn, cứ làm như không biết là được. Ngay cả người của phủ Thượng Quan tới, cũng đều do Thượng Quan Liên Tình tiếp đón.

Nàng mặt cũng chưa từng lộ diện. Bởi vì thật sự không có gì để nói, nếu nàng lộ diện, những người đó sẽ nhờ nàng làm bà mai, nhìn mấy người đó đã phiền.

Huống chi, hiện tại nàng thân là sứ thần, đại diện nước Kim Hạ đi sứ Hiên Viên, cũng không tinh thần và nghị lực để ý tới những người đó. Nàng vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, để dành sức lực đi sứ Hiên Viên là được.

Cổ Uyển.

Cơ phu nhân đã từng tới một lần. Lúc này đây, thái độ đối với Vãn Thanh khách khí lại có lễ.

Hơn nữa, còn thành khẩn nhận tội, nói về chuyện thời điểm Vãn Thanh vào cửa kính trà. Cho dù nàng vô tình hay là cố ý cũng đã lỡ mạo phạm thế tử phi, cho nên đến xin thế tử phi thứ lỗi.

Vãn Thanh nhìn nữ nhân này.

Nói thật ra, vị Cơ phu nhân này tâm kế cũng không cao siêu. Hơn nữa cũng chưa từng làm qua chuyện gì khiến nàng chán ghét. Cho nên, nàng sẽ không vì một ly trà, mà bắt lấy không bỏ. Cho nên đành buông tha Cơ phu nhân.

Trong phủ Hán Thành Vương này, Tống trắc phi đã chết, Cơ phu nhân hậu tri hậu giác phản ứng lại. Bọn họ tốt nhất vẫn là không cần đấy với Thượng Quan Vãn Thanh, đấu chỉ có bị chết càng mau.

Rõ ràng biết nàng là con dao hai mặt, vô cùng sắc bén, không tránh lưỡi dao mà còn nghênh diện đâm đầu vào, cái này không phải tìm chết thì gọi là cái gì?

Người không thức thời, cũng sẽ bị chết càng khó coi. Cho nên, Cơ phu nhân chủ động cầu hòa cùng Vãn Thanh, cho thấy bản thân sẽ đứng về phía nàng.

Vãn Thanh tự nhiên sẽ không khó xử một nữ tử yếu đuối, việc này tạm thời chấm dứt. Vãn Thanh tha thứ Cơ phu nhân còn có một nguyên nhân khác.

Chính là nội vụ trong phủ Hán Thành Vương vẫn luôn do Tống trắc phi làm chủ. Hiện tại Tống trắc phi đã chết, phải nhanh chóng tìm một người đứng ra làm chủ nội vụ.

Nàng nhìn tới nhìn lui, chỉ có vị Cơ phu nhân này là thích hợp. Nếu như nàng muốn tự tay dạy dỗ nàng ta, thì lấy ai đến xử lý mọi chuyên trong vương phủ.

Nàng thật lòng không muốn làm mọi chuyện phiền phức rắc rối hơn. Hơn nữa, không sớm thì muộn nàng cũng sẽ rời khỏi vương phủ, cần gì mua dây buộc mình.

Đối với việc Vãn Thanh đi sứ Hiên Viên, Hạ Hầu Mặc Viêm căn bản không đồng ý, kiên quyết phản đối.

Màn đêm buông xuống, trong phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi đối diện vãn thanh.

“Nương tử, nàng thật sự muốn đi sứ nước Hiên Viên sao?”

Vãn Thanh gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm:

“Chẳng lẽ ngươi có cách nào khác?”

Tròng mắt của nàng sâu thẳm tựa như biển khơi, làm người xem không rõ ý nghĩ. Nhưng, Hạ Hầu Mặc Viêm nhịn không được nghi hoặc.

Hai ngày này, nhìn biểu tình của nàng, hình như nàng biết cái gì đó? Chẳng lẽ bản thân mình lộ ra sơ hở? Nghiêm túc nghĩ lại một lần, rồi lại nghĩ không ra, cho nên gương mặt vẫn cười tươi như hoa.

“Nương tử đi nước Hiên Viên, ta sẽ nhớ nàng lắm nha”

“Nhớ ta, ngươi xác định sao?”

Vãn Thanh chớp chớp đôi mắt, nhìn vô cùng quyến rũ, ngày thường nàng đều đạm mạc lạnh lùng, chưa từng thấy qua nét nghịch ngợm như vậy trên gương mặt của nàng.

Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn nàng không giống như ngày thường, cảm thấy kinh diễm, trong lòng không khỏi tràn ngập ấm áp.

“Nương tử, hay là ta đi chung với nàng?”

Tên nhóc này vừa nói xong, đã nhanh chân xoay người rời đi, rời khỏi Cổ Uyển. Hồi Tuyết có chút phản ứng không kịp, mở miệng hỏi:

“Tiểu thư, thế tử gia muốn đi đâu vào giờ này?”

“Tiến cung”

Hắn đương nhiên là tiến cung, yêu cầu hoàng thượng thêm tên vào danh sách đi sứ, muốn cùng nàng đi chung.

Hắn muốn đi chung với cùng nàng? Thật đúng lúc, nàng muốn đem thù mới hận cũ ra giải quyết một lần với hắn, phải báo thù những lần nàng chịu tội oan, lại chuyện rồi một chuyện.

Nàng muốn điều tra mọi ngóc ngách xem trên người hắn còn ẩn bao nhiêu điều bí mật, còn dám cả gan đem nàng trở thành con ngốc, càng nghĩ càng không cam lòng.

“Ừm”

Hồi Tuyết gật đầu, mắt thấy trời không còn sớm, cũng không để ý tới chuyện của thế tử gia, thúc giục Vãn Thanh:

“Tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút, ngày sau phải rời khỏi Kim Hạ đi sứ Hiên Viên nữa kìa? Không biết dọc đường đi có xảy ra chuyện gì nữa không?”

Sẽ có chuyện gì xảy ra?

Vãn Thanh âm thầm suy đoán, chỉ sợ cái tên Mộc Tiêu Dao kia sẽ âm thầm phái người ngăn cản thôi. Cho nên nói, nhiệm vụ lần này cũng không đơn giản.

Bất quá, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.

Hai người thu dọn xong rồi lên giường nghỉ ngơi, cũng không để ý tới Hạ Hầu Mặc Viêm.

Hắn thật sự vào cung, yêu cầu muốn đi theo Vãn Thanh đi sứ nước Hiên Viên. Hắn không thể chịu đựng được Vãn Thanh đi chung với một đám đực rựa.

Hơn nữa, cái tên Hiên Viên Dạ Thần kia như hổ rình mồi đối với nương tử nhà mình, sao hắn có thể làm như không thấy cho được?

Hạ Hầu Mặc Viêm vào cung gặp hoàng thượng, chuyện gì mà không thành, tự nhiên như nước chảy thành sông. Hắn cũng được xếp vào đoàn sứ thần, ngày sau cùng nhau đi sứ nước Hiên Viên.

Bởi vì Vãn Thanh đã biết Hạ Hầu Mặc Viêm không ngu ngốc. Chẳng những không ngốc, võ công còn rất lợi hại, tuổi còn trẻ đã leo lên cấp bậc Lam Huyền.

Vãn Thanh không khỏi âm thầm suy đoán. Chẳng lẽ nói, trong tay hắn có một thanh bảo kiếm, trong lòng nghĩ, càng ngày càng để ý.

Hạ Hầu Mặc Viêm đi theo nàng, nàng yên tâm hơn nhiều. Chẳng những võ công cao cường, có thể bảo vệ nàng, trong tay còn có không ít thuộc hạ.

Cho nên, lúc này đây, nàng để Lưu Dận cùng Tôn Hàm ở lại bảo vệ Đồng Đồng, tuyệt đối không thể làm Đồng Đồng có một chút tổn thương.

Ba ngày sau, Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm cùng nhau rời Kim Hạ, đi sứ nước Hiên Viên.

Lúc này đây, sứ thần trừ bỏ hai người bọn họ, còn có lão quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong. Mặt khác, còn có hai trăm binh tướng đi theo phía sau bảo vệ.

Một đoàn người rời khỏi Kim Hạ, đi sứ nước Hiên Viên.

Đoàn người Vãn Thanh chân trước mới vừa đi, hai tên thích khách trong nhà lao phủ Hán Thành Vương đã được người cưu thoát.

Hán thành Vương giận mà không thể biểu hiện, lại nhất thời không có biện pháp gì. Hắn chỉ nghĩ, chờ đem tro cốt Tống trắc phi đưa tới chùa miếu, lại đến xử lý hai tên khốn này.

Bởi vì liên lụy tới chuyện trong nhà của phủ Hán Thành Vương. Cho nên hắn không tính toán đem hai tên thích khách này giao cho Hình Bộ. Ai ngờ, không đợi đến hắn xử lý, hai người kia đã được người cứu thoát.

Mười mấy thị vệ trong vương phủ đều bị đả thương.

Mà những chuyện này, Vãn Thanh tự nhiên là không biết.

Giờ phút này, nàng đang ngồi trong xe ngựa, đang vò đầu bức tóc. Không phải vì suy nghĩ đến việc thuyết phục nước Hiên Viên triệt binh, mà là nên dùng phương pháp gì mới có thể trả thù Hạ Hầu Mặc Viêm.

Cái người này dám can đảm lừa nàng … Nếu không phải lúc trước hắn từng nhiều lần cứu nàng, thì đã không cẩn phải nhức đầu nghĩ cách như vậy.

Cái chính là, hiện tại, ân nhân cứu mạng ngồi ngay trước mắt, bảo nàng làm sao đây? Không thể ra tay tàn nhẫn, cũng không thể buông tha dễ dàng. Nhưng cũng sẽ không thể tiện nghi cái tên khốn khϊếp đáng chết này.

Nghĩ đến bực bội, Vãn Thanh nghiến răng nghiến lợi. Ngồi ở bên cạnh, Hạ Hầu Mặc Viêm tùy ý dựa vào trên nệm êm, nhìn hành động khó hiểu của Vãn Thanh, không hiểu sao còn mang chút sởn tóc gáy.

Tại sao hắn lại có loại cảm giác không tốt này kia chứ?

Gương mặt đẹp như tranh vẽ, tràn ngập ý cười đầy dịu dàng, vươn đôi bàn tay thon dài tay kéo kéo Vãn Thanh.

“Nương tử, nàng làm sao vậy?”

Vãn Thanh phục hồi tinh thần lại, cười dịu dàng, quay đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, chớp chớp đôi mắt, ngọt ngào mở miệng nói:

“Mặc Viêm, thϊếp tự nhiên rất muốn nghe người ca hát, không bằng chàng ca hát cho nương tử nghe đi nha”

“Ca hát?”

Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nghe, da đầu đã tê dại. Làm gì có chuyện một đại nam nhân như hắn ca hát.

Hơn nữa, phía sau còn có một đám người, tuy rằng tất cả mọi người đều biết hắn là thằng ngốc tử, cho dù căn bản không phải … cũng không thể nào làm chuyện này được.

Nghĩ, cười tủm tỉm, ngọt ngào mở miệng nói:

“Nương tử, ta sẽ không ca hát”

“Sẽ không ca hát sao?”

Đôi mắt to đen nhánh của Vãn Thanh như ánh sao đêm, ánh sáng loe lóe lại rực sáng, hình như còn có một tầng sương mù. Khóe môi hơi giương lên, hơi hơi nức nở nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.

Từ đầu kia bò lại gần, tiêu chuẩn góc chết bốn mươi lăm độ, nhìn thẳng vào mắt Hạ Hầu Mặc Viêm, gương mặt sầu khổ.

“Ngồi xe ngựa thật sự rất nhàm chán nha, những lúc thϊếp ngồi xe ngựa, Hồi Tuyết luôn ca hát cho thϊếp nghe. Nếu Mặc Viêm sẽ không ca hát … Vậy chàng xuống xe ngựa để Hồi Tuyết ngồi với thϊếp đi”

“Thϊếp thật sự rất buồn bực, cảm giác muốn phát điên luôn rồi, chàng có biết không vậy hả? Một khi thϊếp khó chịu đến phát điên, sẽ vô cùng bạo lực nha, nếu làm chàng bị thương, thì thϊếp phải làm sao đây?”

“Bạo lực?”

Trên gương mặt đầy vẻ tươi cười của Hạ Hầu Mặc Viêm cứng lại, nỗ lực suy nghĩ.

Nếu tâm tình của nương tử không tốt, thì sẽ có bao nhiêu bạo lực???

Phần 3: Ngươi muốn chơi, ta chơi với ngươi.