Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 46-2: Đạp tan lời đồn (2)

Phần 2: Bích Thủy Vân Thiên

Vãn Thanh vui đùa với bé trong chốc lát, hỏi bé tình hình ở trong học đường, Đồng Đồng vừa trả lời, vừa muốn nói điều gì đó.

Bỗng nhiên, bé lấy một cái hộp nhỏ từ trong tay áo ra, đặt vào trong tay của Vãn Thanh.

“Mẫu thân”

“Đây là vật mà lão sư muốn con giao cho mẹ, thầy nói đây là quà đáp lễ”

“Gọi là Đại Hoàn Đan, có thể cường thân ích thể, dành cho những người tu luyện Huyền công, còn có thể gia tăng Huyền lực”

“Đại Hoàn Đan?”

Vãn Thanh lập lại một lần.

Mở hộp ra quan sát, mùi hương nhẹ nhàng truyền tới.

Đại Hoàn Đan này thật sự có thể gia tăng tu vi Huyền lực sao?

Chỉ có Linh Dược Sư mới có thể luyện ra vật này. Hết sức quý báu, không phải vật ai muốn liền lấy được.

Muốn luyện loại đan dược có thể gia tăng tu vi Huyền lực, phải cực kỳ hao phí sức lực.

Nàng thật không nghĩ tới, Tào trưởng lão thế nhưng lại luyện ra một viên.

Còn đem tặng cho mẹ con bọn họ làm lễ vật, xem ra Đồng Đồng bái ông ta làm thầy là đúng. Vị Tào trưởng lão này, thuật luyện đan tương đối cao minh.

Quả nhiên cấp bậc Linh Dược Sư có khác.

Bé theo ông ấy nhất định sẽ tiến bộ thần tốc, Vãn Thanh không khỏi nở nụ cười, cầm viên đan dược trong tay đưa tới tay của bé:

“Nếu là lão sư tặng, vậy Đồng Đồng hãy ăn đi”

“Như vậy nội lực của con sẽ tăng lên”

Thượng Quan Đồng nghe Vãn Thanh nói xong, nhanh tay che miệng lại, liên tục lắc đầu:

“Mẫu thân, con không ăn”

“Thuốc này là tặng riêng cho mẫu thân ăn”

“Sau này Đồng Đồng có thể luyện ra một viên đan dược giống như vậy, muốn ăn lúc nào mà không được”

“Hiện tại mẫu thân ăn xong, như vậy sẽ đủ năng lực để bảo vệ Đồng Đồng”

“Đến lúc đó Đồng Đồng không sợ bị ăn hϊếp nữa nha”

Đồng Đồng nói xong, Hồi Tuyết lập tức gật đầu đồng ý.

“Tiểu thư, người ăn đi”

“Đồng Đồng còn nhỏ, sau này còn nhiều cơ hội”

“Nếu bé đã theo Tào trưởng lão, rất nhanh sẽ thăng cấp”

“Đợi cho đến khi bé trở thành Linh Dược Sư, khả năng luyện đan tăng lên”

“Muốn luyện Đại Hoàn Đan là chuyện dễ dàng.”

Bà vυ' Trương thị đối với đan dược gì gì đó, cái gì mà Huyền lực tu vi, cũng không quá quan tâm đến.

Nhưng mà khi bà biết tiểu thư ăn vào mới rất có lợi, cũng gật đầu đồng ý.

“Tiểu thư”

“Nếu tiểu công tử đã hiếu thuận, vậy người liền ăn đi”

“Tiểu công tử không thể thiếu sự bảo vệ của tiểu thư “

Vãn Thanh quét mắt một cái, mấy người trước mắt này đều là chân tâm thật ý quan tâm nàng, liền gật đầu, cầm lấy viên đan dược:

“Ừ, vậy thì ta ăn.”

Nàng nói xong nhìn bé.

Không nghĩ tới bé tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại hiếu thuận như thế.

Giống như trước đây, bé cũng thường xuyên la hét muốn luyện ra đan dược cao cấp để cho nàng ăn. Nhìn bé yêu thương nàng như vậy.

Lòng nàng quặn đau, vươn tay ôm bé:

“Cảm ơn Đồng Đồng nhà của chúng ta, mẫu thân rất vui”

“Chỉ cần mẫu thân vui, Đồng Đồng liền vui”

Thằng nhóc đáng yêu nào đó hạnh phúc gật đầu.

Chiêu Chiêu cũng ở một bên chi chi ngô ngô, nhìn Đồng Đồng vui, nó cũng vui, không khỏi xoay vểnh lên mông khỉ, trái xoay xoay, phải xoay xoay, trên xoay xoay, dưới xoay xoay.

Trong phòng tràn ngập không khí vui vẻ, Hồi Tuyết cười mở miệng nhắc nhở.

“Tiểu thư, sắc trời không còn sớm, nên dùng bữa tối rồi”

“Ngủ một giấc đã qua buổi trưa, chắc là người đã đói bụng rồi”

Hồi Tuyết vừa nói, Vãn Thanh thật đúng là cảm giác được bụng hơi đói, chơi với bé cũng đã nữa ngày chắc bé cũng đói rồi.

Nghĩ, liền buông Đồng Đồng ra, nhìn bà vυ':

“Bà vυ', mang Đồng Đồng đi xuống rửa mặt súc miệng. Đợi lát nữa đến phòng khách dùng bữa tối”

“Dạ, tiểu thư.”

Bà vυ' đi tới nắm lấy tay Đồng Đồng, ôn hòa mở miệng:

“Đồng Đồng, chúng ta đi rửa mặt đi, sau đó trở lại cùng tiểu thư cùng nhau dùng bữa.”

“Dạ được, Trương bà bà.”

Đồng Đồng đáp ứng, đã giơ tay lên hướng Vãn Thanh hành lễ:

“Mẫu thân lát nữa gặp lại.”

Nói xong liền bế Chiêu Chiêu đi theo Trương thị đi ra ngoài.

Trong phòng, Vãn Thanh nhìn bóng lưng của bé, xung quanh đều là ánh sáng long lanh, thẳng đến khi bé đi ra ngoài, mới phục hồi tinh thần.

“Giúp ta đứng lên đi.”

Hồi Tuyết đi qua giúp nàng đứng lên, mắt liếc cái hộp kia một cái, nhắc nhở Vãn Thanh:

“Tiểu thư lát nữa đừng quên ăn viên đan dược này đó.”

“Ta biết, không vội.”

Vãn Thanh gật đầu, rửa mặt súc miệng xong, đi đến bàn trang điểm chỉnh sửa lại tóc tai, vừa chải đầu, vừa cùng Hồi Tuyết thảo luận.

“Em nói thử xem”

“Những người có tu vi đạt tới cấp (xanh lá)Thanh huyền liệu có người nào từng đột phá thăng lên cấp bậc (xanh da trời)Lam Huyền”

“Rồi thăng thành cấp cao nhất,... “

“(Màu tím)Tử Huyền không?”

Hồi Tuyết nghĩ một chút lắc đầu:

“Em chưa từng gặp qua cao thủ như thế”

“Người có thể tu luyện đến Lam Huyền tam phẩm, đã là tuyệt đỉnh cao thủ Huyền Vũ đại lục”

“Dù là trưởng lão của ngũ đại thế gia, cũng chỉ đến cấp bậc Lam Huyền nhất phẩm”

“Nghe nói, Mộ Dung gia có một vị trưởng lão đạt tới Lam Huyền nhị phẩm.”

“Nếu mà không có cấp bậc Tử Huyền tồn tại”

“Vì sao không để cấp bậc Lam Huyền đứng đầu, mà lại là cấp bậc Tử Huyền?”

Vãn Thanh lo nghĩ mà búi tóc thành sừng trâu.

Nếu mà không có chuyện như vậy, vì sao lại đặt ra một cấp bậc như thế?

Đây không phải là phô trương thanh thế sao?

Hoàn toàn có thể để cấp bậc Lam Huyền ở vị trí cao nhất mà.

Hồi Tuyết nghe xong lời của nàng nói rồi nhìn tóc của nàng liền cười rộ lên. Vươn tay, cầm lấy chiếc lược trong tay nàng, giúp nàng sửa sang lại tóc, không quên trả lời.

“Kỳ thực em cũng từng nghĩ giống như tiểu thư”

“Nhưng khi phu nhân vẫn còn sống, từng nói qua với em một lần”

“Trên đời này có tồn tại cái cấp bậc gọi là Tử Huyền”

“Nhưng mà không ở tại Huyền Vũ đại lục của chúng ta”

“Nghe nói, có một nơi thế ngoại tiên cảnh”

“Gọi là Bích Thủy Vân Thiên”

“Vương của bọn họ có cấp bậc Tử Huyền”

“Và phần lớn là cao thủ Lam Huyền, chỉ bất quá đám người đó suốt đời không được rời khỏi Bích Thủy Vân Thiên”

“Cho nên người ngoài không được tận mắt nhìn thấy”

Hồi Tuyết nói xong, Vãn Thanh thán phục không thôi, kỳ quái nhíu mày:

“Không nghĩ tới lại có chỗ như thế, vị phu nhân kia sao …?”

Vãn Thanh nói lỡ miệng, vội dừng lại, sửa lại miệng:

“Mẫu thân ta làm sao lại biết.”

“Phu nhân cũng là nghe người ta nói, cũng chưa có tới nơi đó.”

“Chắc là bịa đặt rồi, người Bích Thủy Vân Thiên dựa vào năng lực gì có thể tu luyện đến cấp Tử Huyền?

“Đều là người giống nhau”

“Vì sao bọn họ có thể làm được?”

“Chúng ta lại làm không được?”

“Nghe nói hoàn cảnh nơi đó cùng chúng ta hoàn toàn không giống nhau”

“Có tất cả bốn thanh bảo kiếm trấn thủ Bích Thủy Vân Thiên”

“Nghe nói linh hồn bị yểm trong bốn thanh bảo kiếm kia chính là thượng cổ thần thú”

“Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ”

“Linh khí mười phần”

“Trong không khí cũng chứa đầy linh lực, chỉ người bình thường nơi đó thôi, tu vi so với mấy đại cao thủ bên chúng ta cao hơn nhiều”

“Nếu muốn đạt đến tuyệt đỉnh cấp Tử Huyền”

“Nhất định phải sở hữu linh lực thần thú”

“Như vậy sẽ đạt tới cấp bậc cao nhất”

“Không biết là thật hay giả đây?”

Vãn Thanh nhịn không được lắc đầu, ngạc nhiên thú vị qua đi, không nói tiếp chuyện này.

Hồi Tuyết cười mở miệng:

“Được rồi, tiểu thư đừng rầu rĩ nữa”

“Chúng ta đi dùng bữa tối đi”

“Có thể đạt tới cấp Tử Huyền hay không không quan trọng, dù sao nơi này không ai đạt tới cấp bậc đó, nên cần gì phải so đo”

“Vẫn là Hồi Tuyết nói đúng.”

Vãn Thanh cười đứng dậy, hai người kẻ trước người sau bước ra khỏi phòng, theo hành lang dài đi đến phòng khách.

Sắc trời đã tối, xung quanh viện bắt đầu treo đèn l*иg lên.

Trong bóng đêm, gió nhẹ nhàng lay động. Trên đỉnh đầu, là ánh trăng dập dờn như nước, rọi xuống phía dưới như nước đang chảy ngập tràn cả khu vườn, càng thần bí.

Ngọc Trà Hiên.

Mấy người nha hoàn đi theo phía sau Vãn Thanh, một đường hướng phòng khách mà đi. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng bước chân, không hề có một tiếng động nào khác.

Trong phòng khách, đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng hai người dẫn nha hoàn ra đón, khom người khụy gối:

“Đại tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

“Tốt”

Vãn Thanh nâng váy, mang Hồi Tuyết đi vào, mấy người còn lại đứng ở trước cửa, không có mệnh lệnh của Vãn Thanh, ai cũng không dám tùy tiện xông vào.

Vãn Thanh vừa ngồi xuống, liền nghe được giọng nói của Đồng Đồng vang lên:

“Mẫu thân, mẫu thân, con đói rồi nha.”

Đợi bé từ ngoài đi vào.

Bé đã sớm thay đổi quần áo trên người, lúc này bé mặc quần áo màu xanh ngọc được làm từ vải gấm thượng hạng, xinh đẹp đáng yêu, trên mặt hiện lên ý cười sâu sắc.

Một đường đi vào, liền ngồi bên cạnh Vãn Thanh, tắm rửa chải chuốt qua, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, còn lộ ra mùi sữa thơm rõ ràng.

“Ừ, con đến đây đi”

“Ngồi xuống, ăn một chút gì đó, đói bụng rồi, đúng không?”

Vãn Thanh kéo bé ngồi xuống, gắp món mà bé thích ăn trước, sau đó mới đến bản thân mình.

Mẹ con hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, Đồng Đồng kể chuyện trong trường học cho Vãn Thanh nghe.

Nói đến chỗ hứng thú liền ha ha cười rộ lên.

Vãn Thanh nghe rất say sưa, Hồi Tuyết lâu lâu lại chen vô một câu, sau đó lại tiếp tục chia thức ăn.

Ba người nói đến náo nhiệt, liền nghe bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

“Đại tỷ đang dùng bữa sao?”