Sau khi binh lính kéo thi thể Lý Thượng thư đi, lập tức có người bê nước lưu loát rửa sạch vết máu. Nhìn bên ngoài sạch sẽ như mới này, không ai lại nghĩ vừa nãy có một người thật sự đã chết!
An công công vung phất trần lên, cười tủm tỉm: “Thỉnh các vị trở lại chỗ ngồi, yến hội còn chưa bắt đầu!”
Đợi khi mọi người trở lại vị trí, An công công mới tuyên bố khai yến, cung nữ dần dần bưng tới rượu thơm món ngon, tiếng động ti trúc cũng lập tức vang, đám vũ nữ liên tiếp đi lên.
Thiên Thanh Hoàng nâng chén rượu tựa vào bả vai Hiên Viên Tuyệt, nhịn không được trêu chọc: “Sao ta lại có cảm giác mình giống yêu nữ họa quốc như vậy!”
Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt nhướn khóe môi: “Sao không nói ta tàn nhẫn?”
“Tàn nhẫn?” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Vị trí bất đồng, lập trường không cùng, thần nên có bộ dáng của thần, quân nên có thủ đoạn của quân, hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôn nghiêm của đế vương, đáng chết!”
Hiên Viên Tuyệt mỉm cười nắm chặt tay Thiên Thanh Hoàng, tâm tình không chỉ hai chữ vui mừng là diễn tả hết.
An công công đứng bên cạnh hai người tất nhiên nghe được cuộc đối thoại này, sự kinh hãi cùng bội phục với Thiên Thanh Hoàng lại tăng thêm một phần, lời như vậy có lẽ cũng chỉ có nàng mới dám nói, hơn nữa nói xong cũng chỉ có nàng mới không bị Hoàng thượng trừng phạt!
Nhìn bộ dáng hai người thân mật trên đài cao, nữ quyến cùng phi tần phía dưới lập tức hoàn hồn từ trong kiếp sợ, sau đó lại bị ghen tị cùng hận ý che lấp. Nhất là Tư Đồ Văn Thiên một thân hồng y, giờ phút này nàng ta chỉ hận không thể gϊếŧ chết Thiên Thanh Hoàng, nhưng lại cũng không dám phơi bày thân phận của Thiên Thanh Hoàng, bởi vì như vậy chẳng khác nào ngu xuẩn đánh vào miệng mình.
“Hạ Hoàng anh minh quyết đoán, Triệu Duệ bội phục!” Một tuấn lãng nam tử từ bên cạnh Triệu Phi Tuyết đứng lên, một thân cẩm y màu nâu, đầu đội Kim tương ngọc quan, hiển nhiên đây chính là người lần này đưa Triệu Phi Tuyết đến Tây Hạ, Bắc Lương vương gia, Thụy vương Triệu Duệ!
Quả nhiên, hắn nâng chén đối Hiên Viên Tuyệt thi lễ: “Triệu Duệ kính Hoàng thượng một ly, chúc giang sơn của người thiên thu muôn đời, trọn đời không suy!”
Hiên Viên Tuyệt nâng chén: “Có thiên thu muôn đời không thì trẫm không biết, trẫm chỉ biết Tây Hạ giang sơn tuyệt đối sẽ không suy bại trong tay trẫm!” Không cố ý khách sáo, ngôn ngữ cũng sắc bén, ngữ khí lại bá đạo làm người ta cảm thấy đó là điều chắc chắn.
“Thỉnh!” Nâng chén xong liền uống một hơi cạn sạch.
Thấy vậy, Triệu Phi Tuyết cũng nâng chén rượu đứng dậy, đối Hiên Viên Tuyệt thi lễ, hơi ngượng ngùng nói: “Phi Tuyết vẫn ngưỡng mộ phong tư của Hạ Hoàng đã lâu, cho nên lần này liền cầu phụ hoàng để hoàng huynh mang Phi Tuyết đến đây, quả nhiên Hạ Hoàng đúng là oai hùng như trong lời đồn, chính thực là anh hùng trong lòng Phi Tuyết, cho nên Phi Tuyết muốn lấy rượu nhạt kính Hoàng Thượng một ly, hy vọng Hoàng Thượng sẽ thành sự!”
Cái này xem như là ám chỉ tâm ý của mình đi? Thiên Thanh Hoàng nhìn thoáng qua Triệu Phi Tuyết thẹn thùng nhưng không thất lễ, lại quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt không có biểu tình gì, tâm tư của Triệu Phi Tuyết này chỉ sợ cũng đành trôi theo dòng nước. Lấy bầu rượu qua, tự mình rót một ly, nàng lại nghe thấy thanh âm Triệu Phi Tuyết vang lên.
“Phi Tuyết thấy nương nương phong tư bất phàm, chẳng hay có được thỉnh giáo tục danh của nương nương không?” Nhận thấy ánh mắt nhu nhược kia mang theo oán độc, Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu vừa vặn thấy Triệu Phi Tuyết đang nhìn mình, lông mày ngả ngớn mang theo ba phần tà khí: “Ngươi hỏi ta?”
Nghe vậy, ánh mắt toàn đại điện liền hướng về phía Thiên Thanh Hoàng, nữ tử này bỗng dưng thần bí xuất hiện, mà Hiên Viên Tuyệt chẳng những tự mình đón nàng thượng vị, lại còn vì nàng mà gϊếŧ một quan viên, người như thế làm sao có thể không tò mò!
Triệu Phi Tuyết cảm giác được ánh mắt Thiên Thanh Hoàng như có thể nhìn thấu chính mình, vẻ ngụy trang thiếu chút nữa bị phá hỏng, miễn cưỡng cười cười: “Phi Tuyết cảm thấy khí chất của nương nương bất phàm nên mới mạo muội muốn hỏi, nếu có chỗ đường đột thì thỉnh nương nương thứ lỗi!”
Thiên Thanh Hoàng một tay tựa cằm, không hình tượng dựa vào bàn, khóe môi gợn lên một chút cười tà: “Thứ nhất, ta không phải ‘nương nương’ trong miệng ngươi nói. Thứ hai, bộ dáng ta hẳn không xinh đẹp bằng ngươi, về phần khí chất thì ta không biết. Thứ ba, bộ dáng của ngươi làm ta thấy ngươi thật đáng ghét!”
Giống hệt Thiên Thanh Tuyết thích tỏ ra nhu nhược, giống hệt tâm tư ngoài dặm không đồng nhất, tâm cơ thâm trầm!
“…” Triệu Phi Tuyết nhất thời nghẹn lời, lập tức không biết nói gì cho phải, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, lại thấy hắn đối với cử chỉ vô lễ của Thiên Thanh Hoàng rất thờ ơ, hơn nữa nhìn bộ dáng nàng cười tà mà trong mắt lại ngoài ý muốn hiện lên sự sủng nịch. Triệu Phi Tuyết giống như bị sấm đánh đứng tại chỗ.
“Cô nương cần gì phải bức nhân như thế?” Một nữ tử bạch y đứng lên, thướt tha tiêu sái đến giữa điện hành lễ: “Thần nữ Ngụy Ánh Nguyệt tham kiến Hoàng Thượng!”
“Bình thân!” Tể tướng chi nữ, Tây Hạ đệ nhất mỹ nhân, Ngụy Ánh Nguyệt, Thiên Thanh Hoàng đã từng nghe.
Ngụy Ánh Nguyệt cũng không trực tiếp đứng dậy, thanh âm dịu dàng nói: “Thần nữ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng trước đó thỉnh xin Hoàng Thượng thứ cho thần nữ tội bất kính.”
Hiên Viên Tuyệt tất nhiên đại khái biết nàng ta muốn nói cái gì, mắt thấy Thiên Thanh Hoàng không để ý mới vung tay lên: “Chuẩn.”
“Tạ Hoàng Thượng!” Làm đủ lễ, Ngụy Ánh Nguyệt mới ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đúng là không uổng danh Đệ nhất mỹ nhân: “Thần nữ tự biết không nên chất vấn cô nương, cũng không muốn nói lễ giáo gì, thần nữ chỉ tin mọi người đều giống thần nữ rất ngạc nhiên về thân phận của cô nương, vì vậy không muốn để cho mọi người lung tung ngờ vực, chẳng hay có thể thỉnh cầu cô nương nói ra tên của mình không!”
Thiên Thanh Hoàng đánh giá nữ tử phía trước, có được mỹ mạo mà cũng có trí tuệ, hơn nữa ánh mắt bằng lặng, đúng là một nữ nhân đặc biệt.
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng phun ra ba chữ: “Thiên Thanh Hoàng!”
Mọi người nhất thời ồ lên, không nghĩ tới nữ tử này cư nhiên là người đi hòa thân, càng không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ sủng ái nàng như vậy.
“Thiên Thanh Hoàng?” Triệu Phi Tuyết nhướn môi, vui mừng khi người gặp họa nhìn về phía Tư Đồ Văn Thiên sắc mặt xanh mét: “Bản Cung nhớ hình như người đi hòa thân của Đông Hán tên là Thiên Thanh Hoàng a, không biết vì sao Tư Đồ Văn Thiên công chúa lại đột nhiên xuất hiện trong này?”
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, hận ý trong lòng Tư Đồ Văn Thiên lại càng sâu, bất quá mặc dù có chút xấu hổ, nhưng không có nhiều chật vật, lập tức đứng dậy đi đến giữa điện, đứng bên người Ngụy Ánh Nguyệt, đối Hiên Viên Tuyệt thi lễ, giương giọng nói: “Bản cung xưa nay luôn ngưỡng mộ văn hóa Tây Hạ, cho nên vẫn muốn tự mình thể hội một chút, vì vậy lần này phụ hoàng đã phong bản cung làm nữ quan, thứ nhất là vì thể hiện Đông Hán rất coi trọng đám hỏi này, thứ hai cũng là vì để bản cung học hỏi thêm về văn hóa của Tây Hạ, không biết Triệu công chúa còn nghi vấn nào không?”
Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng liền có vài phần khâm phục Tư Đồ Văn Thiên, so với kẻ chỉ biết xúc động trước kia thì người trước mắt này không biết thông minh hơn bao nhiêu lần, xem ra trong hai tháng vừa rồi nàng ta cũng học được rất nhiều.
“Không có!” Triệu Phi Tuyết không còn biết nói gì.
“Ánh Nguyệt thất kính, thỉnh công chúa không trách!” Ngụy Ánh Nguyệt đối Thiên Thanh Hoàng cúi người xin lỗi, bộ dáng hào phóng thong dong làm người ta rất có hảo cảm, nhưng trên mặt Thiên Thanh Hoàng lại hiện lên một tia không vui, nàng biết trên đời này không phải ai cũng như Hoan Hỷ, nhưng tại sao bất kể là ai cũng đều có tâm kế như vậy? Nữ tử trước mắt lúc ban đầu còn làm nàng thấy cũng không tệ, nhưng vì sao trong nháy mắt đã biến thành cái loại người đáng ghét này?
Nàng ta muốn biểu hiện mình hào phóng khéo léo sao? Thông qua nàng để muốn được Hiên Viên Tuyệt chú ý à? Một cỗ hờn giận bỗng dâng lên làm Thiên Thanh Hoàng rất phiền muộn.
“Làm sao vậy?” Hiên Viên Tuyệt cảm giác được trên người nàng tản ra hơi thở hờn giận, có chút lo lắng hỏi.
Thiên Thanh Hoàng không cần quay đầu cũng biết hắn đang nhìn nàng, ngay cả lông mi cũng có thể nhìn thanh thanh sở sở, trong con ngươi sâu thẳm giờ phút này chỉ hoàn toàn có hình bóng nàng, thấp thoáng còn cảm xúc hơi lo lắng.
Không biết vì sao, lần đầu tiên Thiên Thanh Hoàng không có cảm giác kinh diễm nữa, mà ngược lại còn thấy phiền muộn: “Đều do khuôn mặt ngươi gây họa!”