Hồng y thủy tay áo, một khúc Thu Thủy Ly Thương, lửa đỏ ống tay lộ ra thương sầu, hơi thở bi ai bao phủ, làm cho người ta nhịn không được muốn rơi lệ.
Không thể không nói Tư Đồ Văn Thiên múa rất đẹp. Người trong hoàng gia từ nhỏ đã được hưởng sự giáo dục tốt nhất, cho nên tự nhiên sẽ không kém bất cứ ai. Nhưng chính là…
Tuy rằng Thiên Thanh Hoàng đối với rất nhiều thứ ở thế giới này không biết, nhưng riêng điệu nhảy này… Hình như hai mươi năm trước, Thiên hạ đệ nhất hoa khôi Họa Phiến ở Tử Hà thành trong ngày đại hôn của thành chủ Thu Thủy Ly đã khiêu vũ cho hắn xem?! Hai người nguyên bản yêu nhau, nhưng Thu Thủy Ly lại vì hôn ước của gia tộc mà không thể không thú người khác làm thê. Họa Phiến thương tâm đến cực điểm, vì thế đã mặc hồng y mà mình yêu thích nhất, ở trên đài cao hôn lễ của Thu Thủy Ly nhảy ‘Thu Thủy Ly Thương’.
Nghe đồn ngày ấy lúc Họa Phiến múa, ngay cả thiên điệp cũng đến xem, hình ảnh xinh đẹp đến mức tận cùng.
Thu Thủy Ly tuy thương tâm, nhưng vì áp lực của gia tộc nên không dám trái lời. Mà Họa Phiến nhảy xong thì cũng mất tích từ ngày ấy, Thiên hạ mất đi một đệ nhất hoa khôi.
Một tình yêu tuy đẹp, nhưng kết cục lại không hoàn mỹ… Điệu nhảy này có thể nói là độc tuyệt đương thời, nhưng mặc cho đoạn tình yêu này có bao nhiêu đẹp, thì thân phận của Họa Phiến vẫn vĩnh viễn là một kỹ nữ! Kkhông phải Thiên Thanh Hoàng khinh thường kỹ nữ, ngược lại nàng còn thực thưởng thức tính cách dám yêu dám hận của Họa Phiến. Nhưng Tư Đồ Văn Thiên đường đường là một công chúa lại cư nhiên khiêu vũ như vậy, thì chính là đồi phong bại tục, xem vẻ mặt Tư Đồ Thanh cùng hoàng hậu xanh mét sẽ biết!
“Đồi phong bại tục!” Thanh âm không chút khách khí lạnh lùng vang lên, bầu rượu Thiên Thanh Hoàng cầm trong tay thiếu chút nữa nắm không chắc, quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Lãnh Nguyệt, khóe môi giật giật, oa nhi này thực cường đại a!
Tuy rằng chọn vũ không đúng, nhưng tốt xấu gì Tư Đồ Văn Thiên cũng nhảy ra ba phần thần vận, cũng được cho là một hảo vũ, cộng thêm gương mặt và vóc dáng xuất chúng của nàng ta, thì đây tuyệt đối là một cảnh đẹp vui ý. Là một nam nhân, cho dù không si mê thì thôi đi, sao lại còn có vẻ mặt chán ghét như vậy?
Thiên Thanh Hoàng than nhẹ một tiếng, đáy lòng cảm thấy buồn cười, người này tuyệt đối là một đóa kỳ ba trong kỳ ba!
Một khúc kết thúc, Tư Đồ Văn Thiên cúi người thi lễ, trên mặt tất cả đều là kiêu ngạo tự đắc, thanh âm nũng nịu nói: “Văn Thiên bêu xấu!”
Không đợi người khác mở miệng nói chuyện, Văn Thiên đã xoay người nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, cằm giơ cao: “Thiên tiểu thư có muốn lên biểu diễn một chút? Tốt xấu gì ngươi hiện tại cũng được là phụ hoàng phong là ‘Định Quốc công chủ’, hẳn sẽ có vô vàn ‘tài nghệ’ đi?”
Tư Đồ Văn Thiên cố ý nhấn mạnh Định Quốc công chủ cùng hai chữ tài nghệ, ngữ khí trào phúng mười phần!
Lời này vừa ra, nhất thời tất cả đều lộ vẻ mặt xem kịch vui, tuy rằng bọn họ chưa gặp qua Thiên Thanh Hoàng, nhưng tin đồn Thiên Gia Cửu tiểu thư là ‘Ngu ngốc’ tiểu thư không có khả năng chưa từng nghe qua. Cầm kỳ thư họa không biết, thi từ ca phú không hiểu, tỷ tỷ là Đệ nhất tài nữ, nàng cũng là Đệ nhất bạch si, muốn nàng xuất ra ‘tài nghệ’? Này không phải chê cười đi?
Về phần xưng hô ‘Định Quốc công chủ’, mọi người biết là do Hoàng Thượng muốn lấy nàng làm kẻ gả thay, cho nên không cần bận tâm.
“Công chúa thỉnh không cần khó xử Thanh Hoàng!” Thiên Thanh Tuyết lập tức lại đi ra làm ‘người tốt’, ôn nhu đối Thiên Thanh Hoàng ‘lo lắng cùng đau lòng’, người xem đều cảm động, nghiễm nhiên cho rằng là một tỷ tỷ lo lắng cho muội muội.
Tư Đồ Văn Thiên đang hạ quyết tâm muốn Thiên Thanh Hoàng xấu mặt, làm sao quản Thiên Thanh Tuyết nói cái gì, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Thiên Thanh Hoàng! Ngươi thật không ra? Phải biết hiện tại Hạ Hoàng đang ở đây, ngươi không phải thực thích hắn sao? Chẳng lẽ không muốn ở trước mặt Hạ Hoàng biểu diễn một chút? Nói không chừng Hạ Hoàng sẽ coi trọng mà cho ngươi làm một phi tử!”
Thích Hiên Viên Tuyệt? Nàng khi nào nói nàng thích hắn?
Trước khuôn mặt tuấn mỹ kia biểu diễn tại nghệ để làm phi tử của hắn? Nếu như đổi lại là nữ tử khác thì hẳn đã bị Tư Đồ Văn Thiên khích tướng thành công, nhưng đáng tiếc Thiên Thanh Hoàng chính là ngoại lệ duy nhất!
“Không có việc gì!” Thanh âm Lãnh Nguyệt như trước lạnh lùng, nhưng không khó nghe ra trong đó có ý tứ thân thiết. Thiên Thanh Hoàng hồi hắn một nụ cười an tâm.
Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng càng thêm sắc bén dừng trên mặt mình, nâng mâu vừa vặn chống lại con ngươi bất mãn của Hiên Viên Tuyệt đang vòng vo trở về, làm cho Thiên Thanh Hoàng trở nên khó hiểu: Nàng làm gì để hắn bất mãn??
Tư Đồ Văn Thiên thấy Hiên Viên Tuyệt nhìn thoáng qua Thiên Thanh Hoàng, trong lòng nhất thời nổi lên ghen tuông: “Thiên Thanh Hoàng! Ngươi không phải sợ đi?”
Xem ra Tư Đồ Văn Thiên này không thấy nàng bị xấu mặt sẽ không bỏ qua a!
“Công chúa…” Thiên Thanh Tuyết muốn nói lại thôi, đem cảm xúc lo lắng bày ra rất khá.
“Công chúa quả nhiên chấp nhất a!” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh đứng lên, nhìn thẳng Tư Đồ Văn Thiên: “Công chúa không thấy thực nhàm chán sao?”
Tư Đồ Văn Thiên thật mạnh hừ một tiếng: “Ngươi vẫn nên hy vọng mình không bị xấu mặt đi!” Nói xong mang theo vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa trở lại vị trí ngồi.
“Không biết Thiên tiểu thư muốn triển lãm tài nghệ gì?” Hoàng hậu cười hỏi, vẻ mặt xem kịch vui cùng mọi người giống nhau.
“Sẽ không là đổ thuật đi?” Thượng Quan Ức trào phúng nói, nàng vẫn cho rằng Thiên Thanh Hoàng thắng Tư Đồ Lãng là do vận khí!
“Cái loại bất nhập lưu đó sao có thể biểu diễn trên đại điện?” Thượng Quan Hồng khinh thường nói.
“Thiên Thanh Hoàng ngươi không cần náo loạn, ngươi muốn mất mặt nhưng chúng ta không muốn!” Thiên Thanh Thần vẻ mặt chán ghét.
“Hừ!” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Tài nghệ thì ta thật ra không có…”
Lời này vừa nói ra, liền thấy trên mặt tất cả hiện lên biểu tình ‘Ta biết’!
“Bất quá… Ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo Vương thái phó!”
“Ân?” Vương thái phó vẫn tọa ở một bên không nói đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ không rõ Thiên Thanh Hoàng sao lại nhắc tới hắn, trên mặt có ngạo khí chưa kịp thu hồi, lập tức ngẩng cao đầu, một bộ thanh cao: “Thiên tiểu thư xin hỏi!”
“Năm đó là ngươi đi Thiên Gia khảo hạch Thiên Gia mấy vị thiếu gia cùng tiểu thư?”
“Đúng! Năm đó Thiên Thanh Tuyết tiểu thư được danh Đệ nhất, mà tiểu thư ngươi…” Vương thái phó muốn nói lại thôi, bất quá tất cả đều hiểu được hắn muốn nói cái gì!
Thiên Thanh Hoàng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Không biết Thái Phó có thể nói lại cho ta biết đề khảo trạch của ta?”
Vương thái phó ngẫm một lát rồi nói: “Dùng một câu khái quát Văn Thành Vương!”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều lập tức suy tư… Văn Thành Vương là thân đệ của tiền triều hoàng đế, nghe đồn hắn văn thơ xuất chúng, học thức uyên bác, vốn là có tư cách trở thành hoàng đế nhất, nhưng lại không biết vì sao phụ hoàng hắn bỗng dưng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho huynh trưởng, cho nên tâm cao khí ngạo tự nhiên không phục, vì thế triệu tập phụ tá mưu phản, cuối cùng bị hoàng đế phát hiện, chết thảm trong Thiên lao!
Mà sau khi hắn chết đã lưu lại rất nhiều thi từ về trị quốc, đáng tiếc là chỉ có hắn mới có thể phát huy chúng, nguyên bản một thế hệ anh tài cứ như vậy ngã xuống.
Văn nhân mặc khách mỗi khi đọc thơ của hắn đều nhịn không được vì hắn thở dài, cho nên lập tức cũng xuất hiện rất nhiều bài thơ cảm thán Văn Thành Vương, đáng tiếc đều không bắt được trọng điểm.
Dùng một câu khái quát Văn Thành Vương, đề mục như vậy đâu chỉ là nan giản, quả thực chính là nan giải trong nan giải!
Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Tuy rằng đã cách nhiều năm, nhưng hôm nay ta vẫn muốn đưa cho người đáp án!”
Nói xong, một tay xốc lên khăn trải bàn trước mặt, rượu thơm món ngon nhất thời ‘ào ào’ rơi xuống đất, chân ngọc khẽ vung, cái bàn lập tức bay đến vũ đài, mặt bàn hướng về phía mọi người.
“Lớn mật! Ngươi muốn làm gì?” Hoàng hậu hét lớn.
“Người tới, đem nàng bắt lại!”
Thiên Thanh Hoàng coi như không nghe thấy, bước đến trước bàn Hiên Viên Tuyệt, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người cầm lên bầu rượu và chiếc đũa của hắn, khiến tất cả sợ tới mức tâm can đều run rẩy. Hiên Viên Tuyệt vốn có danh thô bạo, vậy mà Thiên Thanh Hoàng lại cư nhiên dám chạm vào đồ của hắn. Này không phải là muốn chết sao?
Đáng tiếc, huyết tinh một màn lại không xuất hiện, Hiên Viên Tuyệt chính là chỉ hơi nhíu mày nhìn Thiên Thanh Hoàng cầm đũa của hắn ly khai.
Thiên Thanh Hoàng đứng trước mặt bàn, chấm đôi đũa vào bầu rượu rồi viết lên mặt bàn.
“Thiết! Nàng nghĩ mình là đại sư hay là võ lâm cao thủ?” Tư Đồ Văn Thiên nói ra tiếng lòng của mọi người, nhìn bộ dáng Thiên Thanh Hoàng viết chữ mà muốn cười. Nhưng chính là ngay sau đó lại cười cũng không nổi!
Chỉ thấy nơi chiếc đũa xẹt qua, một hàng chữ liên tiếp xuất hiện, tự thể mạnh mẽ mà không mất vẻ tuyệt đẹp, cái này là dùng đũa viết?
Khi Thiên Thanh Hoàng viết xong, lập tức có người lẩm bẫm:
Công danh thiên thu, nhất thế mai táng, linh lung xã tắc, quân vương buồn cười lại vô mệnh!
Nhất thời, toàn trường tĩnh mịch!