- Kiếm Phi, chẳng lẽ thanh kiếm nát này còn đẹp mắt hơn so với người ta hay sao?
Mộ Dung Diên ai oán nhìn người bên cạnh.
Bên trong phòng bao xa hoa chỉ có đôi nam nữ đã có hôn ước này, ngay cả người của thương hội cũng bị đuổi ra ngoài.
Bên người Mộ Dung Diên có đặt một cái mũ đơn bạc, mặc một thân y phục màu hồng bó sát người, để lộ ra cái cổ trắng như tuyết, trong lúc khom lưng để lộ ra một đạo đường cong mê người.
Vẻ mặt khi đối mặt với người thương của nàng thực sự là kiều mị không có xương, kiều diễm ba phần.
Nhưng mà, ánh mắt của Mặc Kiếm Phi trước sau vẫn không rời khỏi thanh luyện công kiếm này.
Mãi sau khi nghe nàng nói như thế, hắn mới nhìn về phía vị hôn thê của mình, kéo rèm cửa sổ lên, lại ngồi xuống vào bên cạnh Mộ Dung Diên.
- Kiếm, không bằng một phần vạn của nàng.
Mặc Kiếm Phi rất nghiêm túc nói.
Một câu nói khiến cho Mộ Dung Diên như mở cờ trong bụng, cười đến mức lộng lẫy, thân thể thơm ngát mềm mại ngã vào trong lòng của Mặc Kiếm Phi.
Nàng nhìn khuôn mặt của Mặc Kiếm Phi, nói:
- Nghe nói chàng đã đánh gãy gân tay tay phải của Giang Thần kia sao?
- Chỉ là một tiểu tử vô tri ỷ vào Anh Hùng Điện mà đã coi mình là một đại nhân vật.
Ngón tay của Mặc Kiếm Phi ôn nhu khẽ lướt qua khuôn mặt của vị hôn thê, nói:
- Không gϊếŧ hắn đã là ta nhân từ rồi.
- Ta không thích chàng nhân từ, người ta thích phải tàn nhẫn! Tìm cơ hội, gϊếŧ chết hắn.
Mộ Dung Diên vẫn còn đang cười, nhưng mà sát khí đã phân tán ra chung quanh.
- Sẽ.
Mặc Kiếm Phi bình tĩnh nói.
- Như vậy, thanh kiếm này, coi như là khen thưởng của ta dành cho chàng.
Nói đoạn Mộ Dung Diên đứng dậy từ trong ngực của hắn, đi tới phía trước cửa sổ rồi nói:
- Người tẻ nhạt đã từ bỏ, bắt đầu đi.
Nàng ấn một cái nút bấm bên cửa sổ xuống, vẻ mặt rất là kiêu ngạo.
Tức thì, Âm Sương trên đài đấu giá nói:
- Phòng khách số bốn chữ Tiên ra giá tám mươi mốt ngàn vạn.
Đến lúc này, mỗi lần tranh giá đều sẽ dừng lại vài giây.
Bởi vì đây không phải là số lượng nhỏ, phải nghĩ cho rõ ràng mới được.
Gia giá vẫn được tiếp tục như cũ, thế nhưng ngoại trừ Mộ Dung Diên ra, những người ra giá khác đều rất phân tán.
Không khó nhìn ra được Mộ Dung Diên rất quyết tâm có được nó.
Mộ Dung Diên kéo tấm mành, để lộ gương mặt xinh đẹp của nàng ra ở trong ánh mắt của những người hiếu kỳ.
Có thể thấy rõ vẻ kiêu ngạo trên mặt của nàng.
- Mộ Dung gia.
Không ít người đã nhận ra nàng, tạo ra một trận xì xào bàn tán.
- Mộ Dung gia này giàu có thế sao?
Giang Thần hỏi.
- Đại sư, Mộ Dung gia là thế gia truyền thừa, bây giờ bên trong các thế gia truyền thừa của Long vực, bọn họ đứng hàng đầu, tài lực rất hùng hậu.
- Thế gia truyền thừa sao?
- Đúng vậy, bởi vì huyết thống của thế gia truyền thừa không ổn định, thực lực của mỗi một gia tộc truyền thừa đều sẽ lên lên xuống xuống trong vòng mấy chục năm.
- Có lúc thế gia truyền thừa im lặng hơn mười năm lại đột nhiên xuất hiện một người có huyết thống thuần khiết, khi đó có thể lập tức dẫn dắt theo gia tộc quật khởi.
- Mà thế gia truyền thừa vẫn nằm ở trong hàng đầu, không nhiều.
Giang Thần cảm thấy rất hứng thú, hỏi:
- Như vậy ngoại trừ Mộ Dung gia ra còn có thế gia nào vẫn giữ được thực lực mạnh mẽ như trước vậy?
- Huyết Long Mộ Dung, Thiên Phượng Cao gia, Thần Quy Cô Độc. Ba nhà này có thực lực mạnh nhất trong Long vực.
- Không phải thế gia truyền thừa thường liên hôn với nhau sao? Mặc Kiếm Phi này không phải thế gia truyền thừa đúng không?
Nói đến đây, Lâm Vinh chần chờ một lát, sau đó mới nói nếu như bị Mộ Dung Diên nghe thấy, nhất định sẽ có phiền toái không nhỏ.
Chỉ là nghĩ đến vị Xuất Vân đại sư này không giống như là người lắm miệng, hắn mới nói:
- Huyết mạch trong cơ thể của Mộ Dung Diên tiểu thư quá mỏng manh, không cần liên hôn cùng các thế gia khác.
Trên thực tế, chỉ có người có huyết thống truyền thừa đủ thuần khiết thì mới tiến hành liên hôn được.
Bằng không mỗi một đệ tử của thế gia truyền thừa được gả đi, không cần mười năm tất cả sẽ trở thành người một nhà.
Năm đó Cao gia phản đối Cao Nguyệt và Giang Thanh Vũ ở cùng nhau cũng là bởi vì độ thuần khiết phượng huyết của Cao Nguyệt là trăm năm khó gặp một lần.
- Vị hôn phu của nàng là Mặc Kiếm Phi công tử, người này là nhân tài hiếm có, sư phụ của hắn chính là một vị Đại tôn giả.
- Đại tôn giả?
Trong lòng Giang Thần rùng mình, không nghĩ tới Mặc Kiếm Phi lại có lai lịch lớn như vậy.
Đừng xem đều là Tôn giả, thế nhưng nếu là Đại tôn giả thì lại không giống bình thường.
Giống như vương và hoàng vậy.
Lúc này, giá cả đã đạt tới chín mươi ngàn vạn, cả sàn bán đấu giá đã hoàn toàn yên tĩnh.
- Chín mươi mốt ngàn vạn.
Khác hẳn với bầu không khí lúc này, Mộ Dung Diên rất quyết đoán ra giá.
Trong một mảnh tiếng xì xào bàn tán, các thế lực lớn đều lắc đầu, Âm Sương bắt đầu gõ búa gỗ xuống.
- Đại sư?
Lâm Vinh ra hiệu nói.
- Ừm.
Giang Thần gật gật đầu.
- Chín mươi hai ngàn vạn.
Thanh âm của Lâm Vinh vang dội phá vỡ sự trầm mặc trong sàn bán đấu giá.
Từng đạo từng đạo ánh mắt tụ tập tới đây, muốn nhìn một chút xem người ra giá từ phòng khách chữ Tiên số một là ai.
Có điều, rèm cửa sổ không được kéo ra, thần thức không thăm dò vào được, không có cách nào biết được là ai.
Có thể xác định được một điểm, lúc ra giá trước đó, phòng khách này vẫn không có động tĩnh.
Mở miệng vào lúc này là tình thế bắt buộc, hay là có ý đùa cợt?
Mộ Dung Diên vẫn dửng dưng như không, hầu như không quan tâm tới chuyện này.
Nhưng mà, phòng khách chữ Tiên số một cũng giống như vậy, vẫn gia giá.
Trong nháy mắt, giá cả đã đạt tới chín mươi lăm ngàn vạn.
Mộ Dung Diên có chút không vui, tay bấm nút, hô:
- Một trăm ngàn vạn!
Trực tiếp tăng giá thêm năm ngàn vạn, nàng muốn đẩy lùi đối thủ.
Nhưng mà, phòng khách chữ Tiên số một vẫn không bị ảnh hưởng, vẫn tăng giá lên một ngàn vạn như cũ.
- Một trăm linh năm ngàn vạn.
Mộ Dung Diên lạnh lùng nói.
- Một trăm linh sáu ngàn vạn.
- Ngươi muốn đối nghịch với ta sao?
Mộ Dung Diên không gia giá mà dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía phòng khách số một chữ Tiên.
Rèm cửa sổ mở ra, một thanh niên anh tuấn đứng ở phía sau, cất cao giọng nói:
- Ra giá công bằng, hà tất phải nói tới hai chữ đối nghịch cơ chứ?
- Như vậy cũng phải nhìn xem ngươi có khả năng này hay không đã.
Mộ Dung Diên cười lạnh nói.
Rất nhanh, ngoài phòng khách của Giang Thần truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Vinh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đi ra mở cửa, sau khi nói với người bên ngoài một phen, hắn trở lại bên người Giang Thần, nói:
- Bọn họ muốn đối chiều tài lực của đại sư, sau khi được ta đảm bảo, bọn họ đã lui rồi.
Muốn xác định có phải là Giang Thần đứng ra quấy rối hay không chỉ cần xác định hắn có được cái tài lực này hay không.
Nhưng nếu không có, giá cả sẽ trở lại con số chín mươi mốt ngàn vạn của Mộ Dung Diên lúc đầu.
- Một trăm mười ngàn vạn.
Giang Thần gật gù, rất thoải mái ra giá, nói:
- Nếu không nỡ thì buông tha kịp lúc đi.
Cái giá này đã vượt qua giới hạn mong muốn trong lòng của rất nhiều người, Mộ Dung Diên cũng không ngoại lệ.
- Một trăm mười một ngàn vạn.
Có điều, Mộ Dung Diên sẽ không để hắn thực hiện được ý đồ một cách dễ dàng như vậy được, nàng cũng ra giá từng một ngàn vạn một.
- Một trăm mười lăm ngàn vạn.
- Một trăm mười sáu ngàn vạn.
Mộ Dung Diên đắc ý nói.
- Ài, nếu tiểu thư đã yêu thích như vậy, cũng được.
Nói đoạn, thân thể của Giang Thần biến mất ở bên cửa sổ, sau đó ngồi xuống.
Bầu không khí ở trong sàn bán đấu giá rất quái dị, từng người từng người nhìn về phía bên này.
Người này có khí thế rất hung hăng, bọn họ vốn tưởng rằng sẽ là một trận chiến kịch liệt, không nghĩ tới nhanh như vậy đối phương đã từ bỏ.
Cho dù lý do từ bỏ giống như lời nói, khiến cho người ta tin phục, thế nhưng vô duyên vô cớ làm cho Mộ Dung Diên ra thêm hơn mười ngàn vạn cũng khiến cho người ta liên tục nghĩ lại hành động của hắn.
- Diên nhi, nàng biết người kia sao?
Mặc Kiếm Phi hỏi.
- Chưa từng thấy, kệ hắn đi.
Nói thì nói thế, thế nhưng vẻ mặt của Mộ Dung Diên vẫn rất là khó chịu.
Ném đi ngàn kim, hào khí vạn trượng là một chuyện.
Thế nhưng bị người khác coi là kẻ ngu si trêu đùa tổn thất lại là một chuyện khác.
Hiện tại, Mộ Dung Diên có cảm giác như vậy.
Mặc Kiếm Phi bĩu môi, Mộ Dung Diên vì hắn cho nên mới mua luyện công kiếm, trong lòng tức giận, đương nhiên hắn cũng rất là không thích.