- Thứ này gọi là Phệ tâm chú, không được có bất kỳ thủ đoạn ép buộc nào cả. Nhất định người bị hạ chú phải cam tâm tình nguyện. Nếu như vừa nãy các nàng có nửa điểm không muốn, như vậy thần chú sẽ mất đi hiệu lực.
Giang Thần giải thích.
- Hiệu quả cụ thể của thần chú là cái gì?
Văn Tâm hỏi.
- Sẽ làm cho các nàng biến thành người hầu trung tâm, phục tùng ta vô điều kiện.
Văn Tâm hít sâu một hơi, nói:
- Thần chú cường đại như vậy, chỉ vẻn vẹn dùng mấy giọt máu đã có thể hoàn thành sao?
- Không phải là máu bình thường, là tinh huyết trong cơ thể ta.
Giang Thần nói.
- Tinh huyết?
Lúc này Văn Tâm mới chú ý tới sắc mặt của Giang Thần đã tái nhợt đi không ít, nhìn qua rất suy yếu.
Lập tức, Giang Thần ăn vào một lượng lớn Hoàn linh đan, khí sắc mới từ từ khôi phục lại được.
- Ngươi định xử trí các nàng ra sao? Mang về Xích tiêu phong sao?
Mạnh Hạo đánh giá Sở Lạc và chúng nữ, nhìn dáng vẻ trung thành tuyệt đối khi các nàng đối mặt với Giang Thần, nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin được như cũ.
- Sau khi các ngươi rời khỏi đây trở về Phù Không đảo, nỗ lực tu luyện, tương lai hiệu lực cho ta. Ở bên ngoài không có lệnh của ta thì không được bại lộ quan hệ giữa chúng ta.
Giang Thần nói.
- Được rồi, chủ nhân.
Sở Lạc và tam nữ không chần chờ chút nào, dường như lời của Giang Thần chính là thánh chỉ vậy.
- Chủ nhân, đây là Thất chuyển đan mà sư phụ ta cho ta, đối với cảnh giới của chủ nhân có rất nhiều trợ giúp.
Sở Lạc lấy ra một hộp gỗ nho nhỏ ở trong l*иg ngực, mở ra cho Giang Thần xem. Bên trong là một viên linh đan màu lam nhạt như ngọc khí, mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt.
Thất chuyển đan?
Văn Tâm giật nảy cả mình, đây là linh đan độc môn của Phù Không đảo, chỉ có đệ tử chân truyền xuất sắc mới có thể được ban cho, là linh đan quan trọng giúp Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đột phá lên Thần du cảnh.
- Ngươi giữ đi, ta sẽ không lấy tài nguyên tu luyện của các ngươi, còn nữa, sau này cứ gọi ta là thiếu chủ.
Giang Thần nói.
- Đa tạ Thiếu chủ.
Sở Lạc sửng sốt một chút, bởi vì lời này của Giang Thần cho nên nàng càng cảm động tới mức sắp rơi lệ.
- Linh đan này cho ta được không?
Văn Tâm muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Phệ tâm chú lợi hại bao nhiêu, cho nên mới cố ý nói như vậy.
Sở Lạc cầm hộp gỗ, cảnh giác nhìn nàng, chợt nhớ tới Văn Tâm là bằng hữu của Giang Thần, cho nên mới nói:
- Nếu như thiếu chủ mở miệng, ta sẽ cho ngươi.
Nói thì nói thế, nhưng Văn Tâm có thể nghe ra nàng rất đau lòng.
- Thật là thần chú lợi hại, sẽ không khiến cho người ta mất đi tính cách vốn có, nhưng đối với chủ nhân của mình thì lại nói gì nghe nấy.
Ở trong lòng Văn Tâm thầm nghĩ.
Văn Tâm còn muốn thử lại, bỗng nhiên nàng nghĩ đến một lời đồn đại, vị Sở Lạc này từng ái mộ Ninh Hạo Thiên, cho nên mới nói:
- Chủ nhân các ngươi muốn tranh cướp vị trí chưởng giáo của Thiên Đạo môn với Ninh Hạo Thiên, các ngươi có tình báo gì không?
Sở Lạc liếc mắt nhìn Giang Thần, lại cùng giao lưu ánh mắt với sư muội của mình.
- Bây giờ Ninh Hạo Thiên là nhân vật nổi tiếng trong Hỏa vực, ta không khuyến khích thiếu chủ chống lại hắn bây giờ.
- Thiếu chủ có kiếm pháp siêu nhiên, nếu có thời gian, tất có thể vượt qua được Ninh Hạo Thiên.
- Ninh Hạo Thiên có Thần mạch, tiến triển tu hành cực nhanh, thiếu chủ rất khó để đấu thắng được hắn.
Ba nữ đệ tử Phù Không đảo liên tục mở miệng, nói rõ ràng suy nghĩ của mình. Mà lời nói cũng đều phù hợp với tâm tính của mình, người không biết nhìn thấy vậy sẽ không có bất kỳ cảm giác gì cả, chỉ coi các nàng là người hầu trung tâm mà thôi.
Sau đó, Sở Lạc nói:
- Cũng không phải là Thiếu chủ hoàn toàn không có hi vọng, ta biết một ít tin tức, nói tốc độ tu hành của Ninh Hạo Thiên trở nên chậm, giống như Thần mạch trong cơ thể đã xảy ra vấn đề.
- Tin tức này ngươi nhặt được từ đâu?
Giang Thần hỏi.
- Ninh Hạo Thiên có một vòng tròn bằng hữu, mà ta là một thành viên trong đó. Trước đó chúng ta đều tán dương Ninh Hạo Thiên là kỳ tài ngút trời, đoán trong vòng mấy năm hắn có thể đạt đến Thông thiên cảnh. Sau đó chúng ta sẽ căn cứ vào tốc độ tu hành trước đây của hắn mà suy tính ra một kết quả, sau đó căn cứ vào kết quả này phát hiện ra: tốc độ đột phá cảnh giới của Ninh Hạo Thiên so với trước đây đã chậm hơn rất nhiều.
- Cảnh giới càng về sau, muốn tăng lên vốn sẽ rất chậm.
Văn Tâm đưa ra nghi hoặc của mình.
- Không, chúng ta cũng đã cân nhắc yếu tố này vào, căn cứ vào thời gian tiêu tốn của một ít thiên tài trước đó để đối chứng.
Sở Lạc nhìn thấy dáng vẻ chăm chú lắng nghe của Giang Thần, nàng tiếp tục nói:
- Sau đó có một lần, phụ tá đắc lực của Ninh Hạo Thiên phát hiện ra một lần hắn tu luyện lại lên tiếng kêu to thống khổ, tay che vị trí kinh mạch.
- Là lúc nào?
Giang Thần hỏi.
- Mấy tháng trước, ta không nhớ quá tỉ mỉ, sau đó Ninh Hạo Thiên không cho thảo luận việc này, càng không cho phép để lộ ra một chút phong thanh nào khác. Ngày hôm nay thiếu chủ dò hỏi cho nên ta mới nói tới.
Sở Lạc nói.
- Ha ha ha ha! Được!
Tin tức này đối với Giang Thần là vui mừng ngoài ý muốn, nếu như hắn không đoán sai, ngay khi Thần mạch của mình khôi phục thì Thần mạch trong cơ thể của Ninh Hạo Thiên cũng biến mất từng cái từng cái một.
- Đây là Thiên Nguyên đan, có thể thuần hóa chân nguyên bên trong cơ thể ngươi, thưởng cho ngươi.
Giang Thần lấy ra một viên linh đan rồi ném cho Sở Lạc.
- Đa tạ Thiếu chủ!
Sở Lạc mừng rỡ không thôi, nụ cười ở trên mặt nàng tỏa ra.
Văn Tâm chú ý tới, Sở Lạc cao hứng như vậy không phải là bởi vì Thiên Nguyên đan, mà là hành động ban thưởng này của Giang Thần.
Dường như phản ứng của con chó trung thành sau khi được chủ nhân biểu dương và xoa xoa.
Hơn nữa, ba nữ đệ tử Phù Không đảo khác toát ra vẻ ước ao, hận mình không thể biểu hiện ở trước mặt của Giang Thần.
- Thật đáng sợ, thật đáng sợ, thần chú như vậy...
Đây là lần thứ nhất Văn Tâm vui mừng mình là bằng hữu của Giang Thần, mà không phải là kẻ địch.
- Chuyện thần chú, các ngươi đừng nói ra ngoài.
Giang Thần dặn dò một câu.
- Đương nhiên.
Mạnh Hạo thoải mái đồng ý.
Lúc này, Sa Lan đã trở về, lưng cõng vải trắng gói thi thể của ca ca nàng.
- Ngươi không gϊếŧ nàng sao?
Sa Lan còn không biết chuyện đã xảy ra cho nên còn cảm thấy kinh ngạc đối với việc Sở Lạc còn sống sót.
- Nàng hối hận không thôi đối với hành vi của mình, cho nên đã nhận ta làm chủ.
Giang Thần nói.
- Ồ?
Trong lòng Sa Lan rất nghi hoặc, không biết thần chú cho nên nàng chỉ cảm thấy cách nói này có chút hoang đường. Chỉ có điều đang bi thương cho nên nàng không tra cứu, nói:
- Chúng ta mau đi ra đi.
- Được, chờ ta một chút.
Giang Thần chạy đến bên cạnh tượng đá Đại tướng quân, tính toán độ cao, sau khi xác định nạp giới có thể bỏ vào hắn lập tức xếp nó vào.
- Vật này có thể mang ra ngoài sao?
Văn Tâm nói.
- Tượng đá này là một kiện đồ vật rất phức tạp, kết hợp với linh khí, trận pháp cùng với bí thuật thời đại anh hùng, dùng để trấn thủ hoàng lăng. Đương nhiên người thiết kế nó không hy vọng người khác mang đi ra ngoài, vì lẽ đó đã để lại cấm chế, chia làm hai tầng, cấm chế tầng thứ nhất là tượng đá rời khỏi hoàng lăng sẽ tỉnh lại, gϊếŧ sạch tất cả sinh linh, cấm chế tầng thứ hai là tượng đá ở bên ngoài tỉnh lại, địch ta không phân, chiến đấu đến chết.
- Vậy ngươi còn mang theo làm gì?
Nghe Giang Thần nói như vậy, Văn Tâm rất là không rõ.
- Chỉ có điều, chỉ cần tìm người thông minh hơn so với người thiết kế là có thể phá giải cấm chế, để cho mình sử dụng.
Giang Thần cười nói.
- Ngươi chính là người càng thông minh hơn kia đúng không?
Văn Tâm lườm hắn một cái, nghe ra sự tự tin trong giọng nói của hắn.
Giang Thần nhe răng nở nụ cười, cũng không nói nhiều, nhìn một mặt khác của Hộ Quốc điện rồi nói:
- Đi thôi, chúng ta đi tới cung điện chí tôn dưới lòng đất, mau chóng đi ra, chuyến này thu hoạch rất tốt, nhưng nếu như không thể thấy ánh mặt trời nữa, thì tất cả đều là công toi.
- Cũng đúng.
Nghe vậy mọi người rất tán thành, mọi người đã ở dưới lòng đất sắp được một buổi tối rồi.