Tên đệ tử gọi là Bạch Hiên nghe thấy đối phương nói như thế, vẻ mặt cũng không có gì là ngoài ý muốn cả. Hiển nhiên hắn biết Giang Thần là ai, cho nên mới tới cố ý làm khó dễ.
- Ta cũng cảm thấy Thiên Đạo môn nên quản giáo thêm đối với đệ tử, như một số đệ tử thực sự là không có khẩu đức.
Giang Thần nhìn Bạch Hiên cầm đầu mấy tên đệ tử, nói chuyện cũng không khách khí một chút nào.
- Khẩu đức? Ta ăn ngay nói thật, chẳng lẽ không được sao?
Bạch Hiên cười xùy một tiếng, ngón tay chỉ qua đám người Giang Lộ, Giang Phong, ý cười càng đậm hơn, hắn nói:
- Nhìn mà xem kìa… Để cho ta tới nói cho ngươi cái gì gọi là đẳng cấp.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái, phía sau hắn có sáu người không phải là đệ tử của môn phái, ăn mặc thống nhất đi tới.
- Những người này là tùy tùng của ta.
Bạch Hiên đắc ý nói.
Đám người Giang Lộ cả kinh, sáu người trước mắt này y phục hào hoa phú quý, tướng mạo xuất chúng, không ngờ lại chỉ là tùy tùng!
Đệ tử Giang phủ tự trách mình đã làm cho Giang Thần mất mặt, mỗi người đều mím chặt môi lại.
- Cho nên? Tìm mấy người hời hợt mặc cẩm y vào là có vẻ ngươi rất cao quý hay sao?
Giang Thần không phản đối, thậm chí lại còn cảm thấy rất buồn cười.
- Không cần phải giả ngu, không phải ngươi không hiểu ý của ta đó chứ? Mấy tùy tùng này của ta mạnh hơn so với đệ tử Giang gia của ngươi.
Bạch Hiên lạnh lùng nói.
- Ta không nhìn ra bọn họ có chỗ nào hơn đó?
Giang Thần nói.
- Mạnh miệng, Tiểu Thạch, cho bọn họ nhìn kiếm mà ta thưởng cho ngươi.
Bạch Hiên nói.
- Vâng, thiếu gia.
Trong sáu người, một tên thiếu niên tuấn tú bước ra một bước về phía trước, rút bội kiếm ra một nửa, ánh kiếm chói mắt, hàn khí bức người.
- Linh kiếm!
Trên mặt của Giang Lộ không che giấu nổi vẻ kinh ngạc, một tùy tùng mà cũng có thể sử dụng linh kiếm sao?
Thiếu niên tên là Tiểu Thạch rất hưởng thụ biểu hiện như ăn quả đắng của đệ tử Giang phủ, hắn kiêu ngạo hất cằm lên.
- Hiện giờ ngươi đã biết ngươi nghèo túng bao nhiêu chưa? Người của Giang gia đừng tưởng rằng đi tới Thiên Đạo môn là rất đáng gờm nhé. Theo người này, các ngươi sẽ không có ngày nổi danh đâu.
Bạch Hiên lớn tiếng nói.
Các đệ tử xung quanh nhìn lại, chỉ chỉ chỏ chỏ, châu đầu ghé tai nghị luận.
- Có linh khí cấp một thì ngon hay sao? Vậy cũng rất là đúng dịp, ta cũng vừa vặn dẫn bọn họ đến mua linh khí.
Trên mặt của Giang Thần không có chút lúng túng nào cả, trái lại nghe vậy hắn còn nở một nụ cười.
Hắn nhìn về phía người trung niên mặt sau quầy hàng, nói:
- Mang cây đao kia ra đây.
Theo hắn chỉ, Giang Lộ phát hiện ra đây là cây đao vừa nãy nàng coi trọng!
- Ha ha ha, đây là linh khí cấp ba, ngươi lấy cái gì để mua chứ?
Bạch Hiên cho rằng Giang Thần đang cậy mạnh, càng như vậy thì hắn càng muốn xem dáng vẻ không đất dung thân cuối cùng của Giang Thần.
Nghe được là linh khí cấp ba, vẻ mặt Giang Lộ rất là đặc sắc, lặng lẽ kéo góc áo của Giang Thần.
Người trung niên mặt sau quầy hàng chần chờ một chút, lại đưa thanh linh đao này cho Giang Thần.
Ngón tay của Giang Thần dán vào lưỡi dao rồi lướt qua, hắn hài lòng gật gật đầu, nói:
- Cũng không tệ lắm, ta muốn có nó.
Ngay cả giá tiền hắn cũng không hỏi, chuyện này chỉ có đệ tử các thế lực lớn mới dám có hào khí như vậy.
- Năm mươi vạn điểm cống hiến.
Người trung niên nói.
Nghe vậy, Bạch Hiên trợn mắt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Thần, không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ đặc sắc nào cả.
- Khi nghe đến giá tiền, không biết vẻ mặt của đối phương sẽ là gì đây?
Bạch Hiên thầm nghĩ.
- Được.
Vẻ mặt Giang Thần rất hờ hững, ném lệnh bài đệ tử tới.
Ngay cả người trung niên của thương hội cũng không nghĩ tới, nhưng sau khi xác định quả thật lệnh bài của Giang Thần có đầy đủ điểm cống hiến, trong lúc nhất thời vẻ mặt trở nên cung kính.
- Khách quan, ngươi thật là tinh mắt, cây đao này tên là Hàn nguyệt đao...
Người trung niên kia nhiệt tình giới thiệu.
- Được rồi.
Giang Thần chẳng muốn nghe mà nhìn về phía đám người Giang Phong, nói:
- Vũ khí của các ngươi cũng nên thay đổi, tới chọn một cái đi.
Giang Phong và Giang Kiến kích động đến mức không nói ra lời. Sau khi xác định không phải Giang Thần đang nói đùa, hai người bọn họ và những người khác hoan hô một tiếng, vọt tới quầy hàng bên cạnh.
Rất nhanh, trên tay bọn họ đã cầm một kiện linh khí.
Ngoại trừ Giang Lộ là cấp ba ra, những người khác đều là cấp một, cấp hai, tổng cộng mất 173 vạn.
Mắt của Giang Thần không nháy mắt lấy một cái, lại lần nữa đưa lệnh bài đệ tử lên.
Nhìn thấy vậy, vẻ mặt của Bạch Hiên quả thực rất đặc sắc, nhìn thấy Giang Thần hoàn thành giao dịch trăm vạn giống như những người khác, hắn chấn động đến mức không nói ra lời.
Trong lòng bọn họ có một chút nghi hoặc, rốt cuộc Giang Thần lấy được nhiều điểm cống hiến như vậy ở đâu cơ chứ?
- Hiện giờ ngươi đến nói cho ta biết xem, cái gì gọi là cao quý nhỉ?
Giang Thần nhìn về phía Bạch Hiên đang há hốc mồm, rất hứng thú hỏi một câu.
- Ngươi... Ngươi phùng má giả làm người mập, tiêu tất cả tích trữ của ngươi sao?
Bạch Hiên không muốn tin tưởng tài lực của Giang Thần vượt qua mình, trong lòng đang nghĩ khẳng định sẽ là như vậy.
Nghe thấy hắn nói như thế, đám người Giang Lộ có chút bận tâm thay cho Giang Thần, cảm thấy linh khí trong tay rất phỏng tay.
Lúc này, Mạnh Hạo một đầu khác trên đường chạy tới, bên người hắn có Văn Mộng và quản sự của Thiên Phong thương hội đi theo.
- Giang Thần, ta đã hỏi qua, Thiên Phong thương hội nói có con rối võ học cao cấp, là thứ được Võ Đạo bộ chọn dùng.
Mạnh Hạo nói.
- Giang Thần sư huynh, ngươi muốn mua gì thì có thể trực tiếp đến Thiên Phong thương hội.
Văn Mộng không có u buồn lần trước, trái lại còn rất rộng rãi.
- Đúng vậy, Giang Thần, hiện giờ ngươi là khách quý của Thiên Phong thương hội.
Quản sự liếc mắt nhìn linh khí trong tay đám người Giang Lộ, có chút tiếc nuối.
Giang Thần nhún vai một cái, nói:
- Không có gì, ta chỉ nhìn thấy yêu thích cho nên mới thuận tay mua. Vốn ta cũng muốn đi tới Thiên Phong thương hội, đi thôi.
Đối thoại như vậy mà không trả lời vấn đề của Bạch Hiên, chỉ cảm thấy vừa bị một cái bạt tai đánh vào trên mặt.
Khách quý?
Giang Thần lại là khách quý của Thiên Phong thương hội sao?
Phải biết rằng địa vị của Thiên Phong thương hội ở Lâm Lang phong rất lớn, không có giao dịch ngàn vạn thì sẽ không thể trở thành khách quý được.
Tiếp tục nghe Giang Thần nói, giọng nói kia dường như giao dịch trăm vạn chỉ là tiện tay mua một đồ chơi nhỏ ở quán ven đường, không đáng để nhắc tới.
Ngẫm lại vừa nãy Bạch Hiên kêu gào, giống như một tên ăn mày đi tới trước mặt hoàng thượng khoe khoang ta giàu có vậy.
Tiểu Thạch cầm linh khí cấp một đứng tại chỗ, vẻ mặt ngông cuồng tự đại từ từ biến mất trên mặt hắn, thay vào đó chính là vẻ lúng túng!
Rất nhanh Bạch Hiên đã phát hiện ra ánh mắt của người chung quanh như đang nhìn kẻ ngốc, không có đất dung thân, hắn cúi đầu đi ra ngoài. Lại ngồi trên thuyền phi hành rời khỏi nơi này.
Tin tưởng một quãng thời gian rất dài sau đó, hắn sẽ không ra ngoài để khoe khoang tài lực.
Mà Giang Thần đi tới Thiên Phong thương hội, lại bắt đầu chọn mua một lượng lớn, gần như muốn chất đầy nạp giới.
Những tư nguyên này có thể làm cho đãi ngộ tu luyện trong tương lai hơn nửa năm của đệ tử Giang phủ không thua gì đệ tử của các thế lực lớn kia.
Hôm nay hắn cũng đã tạo ra thêm danh tiếng, lại thêm bên ngoài tiêu trăm vạn điểm cống hiến, ngày hôm nay tổng cộng hắn đã bỏ ra gần tới năm trăm vạn điểm cống hiến.
Trên dưới Thiên Đạo môn tất cả đều xôn xao, dù có suy nghĩ nát óc cũng không biết Giang Thần nhận được điểm cống hiến từ đâu.
Thập vạn đại sơn, không phải là nơi rất hoang vu hay sao?
Trong tiếng bàn tán sôi nổi, người của Thiên Vương phong đứng ngồi không yên.
Khi Giang Thần tiến vào Thiên Đạo môn, Ninh Hạo Thiên vừa vặn đi ra ngoài rèn luyện.
Trước khi đi, người Thiên Vương phong đã bảo đảm với Ninh Hạo Thiên, sẽ làm cho Giang Thần phải trả giá rất lớn.
Trả giá này không phải là nói Thần mạch, ở trước mặt của Ninh Hạo Thiên, nói tới Thần mạch là chuyện cấm kỵ.
Trả giá là chuyện Giang Thần gϊếŧ chết Ninh Bình.
Ninh Bình là đường đệ của Ninh Hạo Thiên, chết ở trong tay của Giang Thần, nếu như không có chút biểu hiện nào thì uy nghiêm của Ninh Hạo Thiên ở đâu?
Vì lẽ đó ngày thứ nhất khi Giang Thần vừa mới vào Thiên Đạo môn thì đã bởi vì quan hệ của Trịnh Bình mà tiến vào Quỷ kiến sầu.
Vốn tưởng rằng như vậy đã có thể đè Giang Thần xuống, kết quả thì lại tốt rồi. Giang Thần một đường hát vang tiến mạnh, trở thành đệ tử nội môn, tiến vào Hóa long trì, còn vô cùng bạo tay ở như vậy Lâm Lang phong.
Đến khi Ninh Hạo Thiên trở về, phát hiện ra những chuyện này. Như vậy mặt mũi của các đệ tử Thiên Vương phong sẽ để đi đâu được chứ?
- Nhất định phải cho hắn một bài học!
Đệ tử Thiên Vương phong đạt thành nhận thức chung.