Trịnh Bình không phát tác được, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đè lửa giận xuống, có chút oán độc nhìn Giang Thần một chút, sau đó nói:
- Ngươi nghĩ mình rất uy phong sao? Hi vọng một lúc nữa ngươi đừng khóc.
Nói xong, hắn cũng không làm gì nữa mà rời khỏi Huyền Cơ điện.
Giang Thần không rõ vì sao, hắn cũng không thể ngồi chờ chết, cho nên nhất định phải mau chóng nghĩ ra biện pháp.
Hắn và Văn Tâm trao đổi ánh mắt, không để ý tới việc nhận nhiệm vụ mà rời khỏi Huyền Cơ điện.
Thế nhưng chân trước vừa ra khỏi cửa thì đã gặp phải một đám người, trên người mặc trang phục đệ tử nội môn. Điểm không giống bình thường là ở trên cánh tay phải của bọn hắn mang theo băng tay, có một chữ Pháp rất là bắt mắt.
- Đệ tử Hình pháp đường!
Văn Tâm thầm nói, trên mặt hiện lên vẻ lo âu.
- Giang Thần, ngươi sỉ nhục sư huynh đồng môn, còn gây hấn ở trong Huyền Cơ điện, chúng ta tới đây là để bắt ngươi.
Bọn họ vây Giang Thần lại, trong tay mỗi người cầm theo xích sắt to bằng ngón tay, vẻ mặt mỗi người đều hung thần ác sát, không phải là người hiền lành.
Giang Thần còn chưa nói thì vai đã bị người ta dùng lực lượng mạnh mẽ đẩy một cái. Lúc hắn quay đầu lại, một tên đệ tử Hình pháp đường nhìn hắn cười gằn, trong nụ cười tràn ngập vẻ khinh thường.
- Không nên vọng động, Hình pháp đường không dễ trêu a.
Không ngờ lúc này Văn Tâm vốn không sợ phiền phức lại cũng nói ra lời này.
Mí mắt Giang Thần sụp xuống, hắn biết lúc này mình không thể kích động.
- Hình pháp đường, quản giáo các đệ tử, nghiêm trị đệ tử phạm tội, thế nhưng nhất định phải có chứng cớ đầy đủ a.
Giang Thần nói.
Vừa mới dứt lời thì một đệ tử Hình pháp đường trước mặt hắn đã đánh một quyền vào trên bụng hắn, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói:
- Ta chính là pháp.
- Mang đi!
Tiếp đó, hắn vung tay lên, tất cả xích sắt chụp vào trên người Giang Thần, nhanh chóng mang hắn đi.
Mạnh Hạo gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.
Lông mày của Văn Tâm nhíu lại, nhìn Giang Thần bị xô đẩy, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Các đệ tử xung quanh thấy cảnh này, trong lòng cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Dám đánh đệ tử nội môn, một chút vị đắng ấy chỉ là bắt đầu, Giang Thần này sẽ không được thoải mái a.
Giang Thần bị mang tới Hình pháp đường. Nơi này xây dựng ở góc khuất, không đủ ánh sáng, trong phòng tối tăm, trên vách tường bốn phía có bày các loại hình cụ.
Phối hợp với tiếng kêu thê thảm, khiến cho người ta không rét mà run.
Nhưng các đệ tử Hình pháp đường đã sớm quen chuyện này, sắc mặt vẫn như thường.
Đệ tử Hình pháp đường vừa nãy đánh Giang Thần một quyền ngồi ở trên một chiếc ghế dựa, mặt hướng về phía Giang Thần, quát lên:
- Quỳ xuống!
Giang Thần không hề bị lay động, trên mặt mang theo vẻ châm chọc.
Đệ tử Hình pháp đường đứng ở bên cạnh hắn cũng không khách khí, côn trong tay bắt chuyện với người hắn.
Thế nhưng, Giang Thần vẫn không quỳ.
Mãi đến khi một tên đệ tử Hình pháp đường đạp một cước vào phía sau đầu gối của Giang Thần, lúc này mới khiến cho hắn nửa quỳ.
- Xương cứng đấy!
Tên đệ tử ngồi ở trên ghế liên tục cười lạnh, nói:
- Rơi vào trên tay của Lưu Tùng ta, ta có vô số biện pháp để đối phó với ngươi.
- Thật sao? Tốt nhất các ngươi nên gϊếŧ chết ta, nếu không đám người các ngươi sẽ không có cơ hội hối hận nữa đâu.
Giang Thần nói.
- Ha ha ha ha!
Lưu Tùng cười to càn rỡ, người của hắn cũng bật cười, có người thì lắc đầu cười khổ, cho rằng Giang Thần đang nói đùa.
Cười đã, Lưu Tùng mang giấy ra, viết xoan xoát trên giấy.
Rất nhanh, hắn mang giấy tới trước người của Giang Thần, nói:
- Xem một chút đi.
Giang Thần nhặt giấy trắng lên, trên mặt có viết tội của hắn. Xông tới trước mặt sư huynh đồng môn, nói năng lỗ mãng, gây sự ở Huyền Cơ điện. Ngoài ra, còn thêm tính cách của hắn quái đản, không phối hợp với đệ tử Hình pháp đường, tình tiết rất ác liệt.
Xử phạt là diện bích một tháng, khấu trừ nửa năm phúc lợi đệ tử.
- Nếu như ngươi kiên cường được như mình nói thì cũng đừng nhận a.
Lưu Tùng cợt nhả nói.
- Ngươi không nhận, chúng ta sẽ cố gắng chiêu đãi ngươi.
Một tên đệ tử Hình pháp đường bên người hắn nói một câu quái gở.
Con ngươi Giang Thần chuyển động, không nhận, hắn sẽ bị thêm nhiều thiệt thòi. Nhận, hắn phải sắp sửa đối mặt với trừng phạt bất công.
- Nếu như động thủ ở Hình pháp đường, hậu quả rất nghiêm trọng, không chừng sẽ bị trục xuất ra khỏi Thiên Đạo môn.
- Cũng được.
Giang Thần cắn tay, ấn dấu tay xuống trên giấy.
Hắn làm như vậy đã vượt ngoài dự liệu của đám người Lưu Tùng.
Lưu Tùng cầm về thư nhận tội, thổi một cái, lại cười nhạo nói:
- Thực sự là vô vị a, ta còn tưởng rằng ngươi có thể tiếp tục kiên cường được nữa.
Không đợi Giang Thần nói chuyện, Lưu Tùng lại phất phất tay.
- Mang hắn tới chỗ diện bích.
- Lưu sư huynh, là Quỷ kiến sầu sao?
- Đương nhiên.
Lập tức, tất cả mọi người đều có chút đồng tình nhìn Giang Thần.
Nơi diện bích có rất nhiều, đại khái đều là bên cạnh vách núi không người, có vách núi ánh mặt trời dồi dào, địa thế bằng phẳng, dựng một cái lều ở đó, diện bích chẳng khác nào nghỉ phép vậy.
Cũng có vách núi vị trí hiểm trở, đá lởm chởm, ngay cả nơi nằm cũng không có.
Nơi Giang Thần diện bích là Quỷ kiến sầu, là nơi ác liệt nhất trong tất cả những nơi diện bích.
Không chỉ có vực sâu vạn trượng, hơn nữa lại còn nằm ở đầu gió, gió thổi thì gào khóc thảm thiết, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Ban ngày dường như đêm đen, gió có thể dằn vặn người tới thảm.
Sau khi tin tức truyền ra ngoài, có người cười trên sự đau khổ của người khác, có người đồng tình thương hại, cũng có người nói hắn đáng đời.
Dù sao, ai bảo hắn gϊếŧ Ninh Bình, lại còn tát người ta một cái, nếu không sẽ không có chuyện này.
- Tên này cho rằng Thiên Đạo môn là nơi nào chứ? Có thể tùy tiện ra vẻ uy phong hay sao?
Hồng Hựu Quân đi ở bên trong môn phái, nghe thấy âm thanh của một tên đệ tử phía xa xa, nàng âm thầm vui mừng vì mình đã nghe lời của phụ thân.
Hiện tại nàng muốn đi tìm Văn Tâm, khuyên bằng hữu tốt của mình không nên tự gây ra phiền phức.
Lúc này Văn Tâm cũng đã hết đường xoay xở, ảnh hưởng của Ninh Hạo Thiên ở Thiên Đạo môn quá lớn, quận chúa như nàng có đi chạy chọt cũng vô dụng.
Coi như Hồng Hựu Quân không tới khuyên thì nàng cũng không làm gì được.
Chỉ là, đối với ý tốt của Hồng Hựu Quân, Văn Tâm không thể nào tiếp thu được, nàng nói:
- Vừa nãy, khi ta đi vào Huyền Cơ điện, ta đã nhìn thấy ngươi và Giang Thần. Ta còn đang hiếu kỳ sao lại giống người xa lạ, hóa ra là như vậy.
- Ta cũng không có cách nào cả, ai bảo Giang Thần gặp phải phiền phức lớn như vậy chứ?
Hồng Hựu Quân nói.
- Ta hỏi ngươi, nếu như Giang Thần không phải là tiểu nhân vật trong Thập vạn đại sơn, mà là người đến từ một thế lực lớn nào đó, sánh vai với Hắc Long thành, ngươi sẽ làm sao?
Văn Tâm nói.
Trong khoảng thời gian ngắn Hồng Hựu Quân không trả lời được, trong lòng nàng cũng đang phỏng đoán Văn Tâm nói lời này là có ý gì.
- Sau khi thí luyện kết thúc, ta đã đi tìm hiểu qua về Giang Thần. Hắn vốn là thiên chi kiêu tử, nhưng bởi vì xuất thân cho nên mới đến Thần mạch bị đoạt, phụ thân bị bắt. Ninh Hạo Thiên đã xin lỗi Giang Thần, thế nhưng ở Thiên Đạo môn, người này còn chèn ép hắn như vậy!
Văn Tâm cả giận nói.
- Nhưng, đây chính là hiện thực a.
Hồng Hựu Quân nói.
- Ta tin tưởng công chính, ta cũng đã cho thấy lập trường của mình. Nếu như Ninh Hạo Thiên đối phó với ta cũng như chèn ép Giang Thần, như vậy thì hắn cứ đến đây.
Văn Tâm nói.
- Ài.
Hồng Hựu Quân thở dài một hơi, nàng biết tâm tính của bằng hữu mình, cho nên cũng không nói gì nữa.
Chỉ là trong lòng nàng mơ hồ có chút không rõ. Ở trước mặt biểu hiện của Văn Tâm, mình rất giống như là một tiểu nhân thấp kém, nước chảy bèo trôi, rất là bình thường.
Chỉ là, trong lòng nàng lại càng xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái, đó là hi vọng Văn Tâm sẽ bị giáo huấn một cách mạnh mẽ.
Bởi vì chỉ có như vậy thì mới có thể làm cho trong lòng của nàng cân bằng hơn một chút.
Rời khỏi nơi ở của Văn Tâm, rất nhanh Hồng Hựu Quân đã biết được một tin tức, khiến cho suy nghĩ trong lòng nàng trở nên kiên định hơn.
Lúc trước, ở trong, Mạnh Hạo đứng ở bên người Giang Thần trong Huyền Cơ điện, bởi vì trộm đồ của người khác mà bị đánh cho hôn mê, chỉ còn lại một hơi.
- Thấy không? Văn Tâm, nếu như ngươi không phải là quận chúa thì kết cục của ngươi cũng không khá hơn được một chút nào.
Trong lòng Hồng Hựu Quân thầm nói.