Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu

Chương 66: Đừng làm tôi sợ

Căn phòng y tế rất rộng. Tối nay cô Tường Vy không ở lại trực vì đứa cháu cô ấy ở nhà sốt cao. Gia Lạc thở dài nặng nề bước xuống giường, ra khóa cửa chính lại, chuẩn bị ngủ. Nửa đêm, nó đột nhiên tình lại, thấy có bóng người lướt qua cửa sổ nhưng lại tự trấn an

"Liệu có phải sốt quá lại hóa ảo tưởng không?"

Rồi sau lại ngon ơ nằm ngủ tiếp. Đột nhiên, đang trong cơn mơ ngủ, nó thấy mặt mình bị người ta bịt khăn, không lẽ muốn hạ thuốc mê. Nó cựa mình yếu ớt chống lại nhưng không được, đầu óc bắt đầu quay cuồng, thuốc phải mất một lúc mới ngấm hẳn, nó chẳng thể nhớ gì nữa.

Khi tỉnh dậy, trời không biết còn tối hay sáng, chỉ nhận ra là một căn phòng cũ ẩm thấp, có thể là một căn nhà đã bỏ hoang lâu. Gia Lạc nheo mắt cố nhìn trong bóng tối, tính xoay mình ngồi dậy nhưng không được, chân tay đều bị chói chặt vào giường.

Cánh cửa mở ra, có chút ánh sáng lọt vào, nó nhéo mắt. Có hai người bước vào, đeo khẩu trang bịt kín, chỉ biết là một người con trai, còn một người con gái.

- Các người

là ai, sao lại đem nhốt tôi, đem thả tôi ra.

Người con gái đó tiến đến sát gần rồi vung một cái tát thật mạnh, không nói không rằng kéo nó dậy đổ một thứ nước vào miệng. Đôi môi bị cái tát làm cho bật máu đau đến cắt da. Nó nhăn mặt chống trả nhưng tay chân bị trói chặt.

Cô ta cố dốc cổ nó lên để thứ nước đó trôi hết xuống, Gia Lạc suýt sặc mấy lần. Thứ nước nóng rát đó cứ òng ọc xuống tận dạ dày làm cho nó phát hỏa. Không hiểu sao nó cảm thấy chóng mặt vô cùng, đầu óc mụ mị dần đi. Miệng chỉ có thể lẩm bẩm

- Các người cho tôi uống cái gì? Các người....

Rồi lại ngất lịm đi.

Hai người đó bèn cởi trói, miệng cười bỉ ối rồi cùng khênh Gia Lạc ra bên ngoài. Căn nhà hoang trên phố Kim Liên, hai người thập thò khiêng một cái thùng lớn, bên trong tất nhiên là Gia Lạc.Chúng đem bỏ lên một chiếc xe bán tải rồi lái đi.

- Chúng ta mang cô gái này đi đâu? - Tên con trai kính cẩn

- Đem nó bỏ vào rừng, mày lái xe ra phố lớn rồi thả tao ở đó, còn máy lái xe lên dọc rừng Tây Bắc, quẳng nó xuống cái bụi nào đấy. Chắc cũng chỉ sống được dăm bữa nửa tháng là cùng, miễn là đừng để bọn dân xung quanh phát hiện.

Nói rồi, chiếc xe lao vυ't trong màn đêm, mới chỉ 4 giờ sáng.

Người con gái kia xuống xe, đóng cửa sầm một cái, miệng còn không quên lẩm bẩm.

- Cái giá phải trả khi đυ.ng vào tao.

Chiếc xe bán tải tiếp tục lao lên con dốc để tới đường cao tốc. Người con trai lái xe không quên thi thoảng liếc gương để nhìn ra đằng sau. Trong lòng thực sự dự cảm không lành. Nếu không vì muốn tiền cứu em gái trong bệnh viện, nhất định không

bao giờ nhúng tay vào mấy việc làm kinh tởm trái pháp luật này. Tất cả cũng chỉ là bị dồn vào đường cùng. Cũng rất xin lỗi cô gái vô tội phía sau.

Buổi sáng, Hạo Bối tới phòng y tế chuẩn bị đón Gia Lạc trở về thì chiếc giường trống không, hắn ngơ ngác rồi chạy xung quanh tìm kiếm mà không thấy đâu. Rõ ràng đôi dép còn ở đó thì chạy chân đất đi đâu được cơ chứ. Hắn gọi điện cho Nhím và Đậu để cùng đi tìm. Đám Nhị hắc và Tiểu Bạch cũng có mặt ngay sau đó.

- Điện thoại Gia Lạc vẫn ở trên giường này. Liệu nó đi đâu nhỉ? - Nhím thắc mắc

- Bây giờ chúng ta chia nhau ra các dãy nhà tìm, tôi sẽ đi ra đằng sân bóng và cổng sau.

Đậu bỗng nhiên phát hiện chiếc camera ở góc tường phía trên cao

- Khoan đã. Thử xem camera coi sao.

Nói rồi đám người cùng đi xuống phòng máy, nhận lúc nhân viên chưa tới, Đậu Dậu nhanh chóng phá pass và thâm nhập lại camera. Tất cả những gì ghi được đều nằm trong này.

Mọi thứ trong đoạn băng ghi hình hoàn toàn ổn định, cho đến khi. Cánh ở bị cạy khóa và có hai người bước vào lôi Gia Lạc đi, cả người đều mặc màu đen, đội mũ đeo khẩu trang kín mít.

Trong lòng Hạo Bối bỗng dưng rạo rực lo lắng. Hắn bắt đầu mất bình tĩnh, phi như bay ra ngoài. nhanh chóng đi tìm khắp nơi phía đằng sau. Mọi người chia nhau ra tìm. Rốt cuộc cũng không thấy

- Gia Lạc, cậu ở đâu được chứ.

Nói rồi, Hạo Bối rút điện thoại, định gọi cho Hạo Thiên nhưng sực nhớ ra, Hạo Thiên đang ở Mỹ, nếu có nhờ lại phải rồng rắn liên quan đến đám tay chân của anh trai là Ôn Hải đang quản lý ở Việt Nam, tên đó hắn không muốn vướng vào. Còn lão Long thì hắn lại càng không muốn lão xía vào.

Đang rối tinh không biết nên nhờ ai để theo dõi tìm kiếm thì Thảo Vân từ đâu chạy đến bám lấy tay hắn nói ngọt sớt.

- Sao hôm nay cậu đến sớm thế. Mình mau lên lớp thôi.

- Buông ra.

Hắn lạnh nhạt, mắt không thèm nhìn đến cô ả.

- Cậu... sao cậu lại lạnh nhạt với mình như vậy, dù sao mình cũng đã xin lỗi và trở về với cậu đây còn gì.

Hắn cười khinh bỉ, đẩy cô ả vào tường, gắt lên

- Một câu xin lỗi của cậu là mọi sự những năm qua đều trở nên không có gì sao? Năm đó cậu bỏ mặc tôi đi theo một thằng khác rồi giờ trở về nói một câu nhẹ bẫng lại mong muốn tôi yêu thích cậu như xưa sao? Vậy những đau khổ của tôi ngần ấy năm phải tìm gặp ai để thanh toán đây?

- Cậu... Dù cậu có nói gì đi nữa, tôi cũng xin lỗi. Hạo Bối tôi hứa từ giờ sẽ yêu cậu, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, bù đắp cho cậu. Có được không? - Cô ả rơm rớm nước mắt.

Hạo Bối quay lưng đi, thở dài.

- Thảo Vân. Có thể là tôi từng rất yêu cậu, luôn muốn bảo vệ cậu,. Nhưng... từ khi cô ấy xuất hiện, cậu đã không còn cơ hội nữa rồi. Mong rằng từ giờ chúng ta có thể là người bạn học tốt.

Nói rồi hắn chạy ra ngoài cửa sau, Thảo vân khóc lóc hét lên.

- Vậy thì tôi cho con nhỏ đó chết là đáng lắm!

Hạo Bối chợt khựng lại, tai hắn không hề nghe nhầm. Là Thảo Vân, chuyện này chính là cô ta làm. Hắn nhanh chóng quay lại, xốc tay Thảo Vân đứng hẳn hoi

- Cậu nói gì? Gia Lạc đang ở đâu?

- Gì chứ? Cậu ta ở đâu sao tôi biết được.

- Rõ ràng cậu vừa nói.... Còn không mau nói cho tôi. Cậu đã làm gì? - Hạo Bối trở nên mất kiểm soát

Thảo Vân khóc lóc, đau đơn khi cánh tay bị nắn chặt, trái tim cô cũng đau lắm, hắn thay đổi thật nhiều, hắn điên lên vì một người con gái khác. Đã không còn nhìn cô âu yếm như xưa nữa, trong ánh mắt ấy tràn ngập sự nghi ngờ và tức giận.

- Cậu ta sắp chết rồi, chẳng liên quan gì tới tôi.

- Cậu nói

không liên quan là không liên quan sao, tôi cảm giác chuyện này chính cậu là người gây ra chứ không ai khác.

Nói rồi Hạo Bối tức giận ngùn ngụt, kéo Thảo Vân đứng lên rồi bắt lên chiếc ô tô vừa gọi đến, lái thẳng tới quán bar của Hạo Thiên.

Tên quản lý quán bar vội chạy ra chào đón, mở xửa xe kính cẩn. Hạo Bối không nói không rằng lôi Thảo Vân xồng xộc vào trong, cô ấy vô cùng hoảng sợ, khi đó hoang mang vô cùng. Hạo Bối đã nổi tiếng không kiêng nể phụ nữ, hành động khi tức giận còn ác hơn cả anh trai hắn. Mãi đến tận hôm nay cô mới được chứng kiến lời đồn. Hắn đang như con thú điên khi có người động vào người hắn yêu thương.

Hạo Bối đem Thảo Vân vứt vào một cái phòng đầy đàn ông, đang đứng lắc lư lộn xộn và cả mấy cô phục vụ hở hang

- Tú! - Hắn gọi tên quản lý.

- Thưa thiếu gia, cậu cần gì? - tên Tú mặt xám ngắt bởi lẽ có mấy khi hắn đến đây đâu, lại còn với vẻ mặt giận dữ như vậy.

"Chả biết thằng điên nào chọc tức cậu ta, không khéo mình lại gặp nạn đến nơi rồi." - Tú nghĩ

- Đuổi hết đám vũ nữ trong đây ra ngoài.

- Dạ... thiếu gia.... vâng ạ.

Nói rồi, tên quản lý vào nhấp nháy, các em lần lượt ra bên ngoài. Đám đàn ông cũng kéo ra bớt. Chỉ toàn còn lại đám lâu la đầu bò đầu ngựa của Hạo Thiên đang ngồi uống rượu. Căn phòng điện tối hẳn, nhập nhoạng nhấp nháy xanh trắng đỏ lộn xộn một người trong đám đó gọi là anh Báo tiến lại gần Hạo Bối

- Lâu lắm không gặp thiếu gia nhà Vương Hạo Long, dạo này vẫn khỏe chứ.

Hắn cười trừ, đầu gật gật. Cũng không muốn đôi co nói chuyện nhiều với đám người đó, bèn kéo tay Thảo Vân tới một cái bàn gần đấy, đẩy cô ngồi xuống ghế

- Cô nói đi. Gia Lạc đang ở đâu?

- Tôi không biết. - Thảo Vân cứng đầu

Hắn tức giận, tay đập rầm xuống bàn, chiếc bàn thủy tinh không chịu được lực quá lớn đành vỡ đôi vung vãi. Đám người kia đang cười nói cũng khựng lại, ngoảnh sang xem có chuyện gì.

- Đến nước này rồi mà cậu vẫn chối. Có lẽ... đêm nay cậu muốn ngủ lại đây rồi!

Nói rồi, hắn hất mặt về phía đám người xã hội đen trông thực sự ghê rợn kia. Thảo Vân run bắn. Vứt cô lại đây, khác gì biếu quả trứng gà tươi cho đám bạo rắn.

- Hạo Bối. Cậu không nỡ đúng không? - Thảo Vẫn bắt đầu sướt mướt nắm lấy tay hắn.

- Cậu nghĩ tôi có dám hay không? - Hạo Bối cười khinh bỉ.

Đến giờ phút này. Gia Lạc quan trọng chứ cái mạng chó của cô hắn không quan tâm. À, phải nói là không còn tư cách cầu xin sự quan tâm của hắn. Hắn máu lạnh thật đấy, cao ngạo thật đấy, cũng rất nguy hiểm. Phải, nhưng ai là người đã tạo hắn của ngày hôm nay, cô không có quyền hy vọng từ hắn nữa, vì chính cô là người đẩy hắn xuống vực. Bàn tay ấy lạnh nhạt hất văng tay cô ra, không một chút luyến tiếc, dư vị năm xưa xóa nhòa hẳn. Tim cô bỗng dưng đau nhói, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, cầu mong hắn nghĩ lại. Hắn từng yêu cô, nhớ cô cơ mà, không lẽ giây phút này đã chả còn chút gì.

Thảo Vân không thể ngờ được rằng, Gia Lạc trong tin hắn lại lớn như thế, lại có thể khiến hắn phát điên, có thể tệ bạc với người hắn từng yêu.

- Cậu đâu có xấu đến vậy. Tôi không tin cậu đối xử như vậy với tôi. Hạo Bối, cậu chỉ là tạm thời lo lắng, tạm thời bị con nhỏ đó che mắt thôi. Làm ơn, hãy nhìn thẳng vào sự thật đi, tôi mới là người cậu yêu tha thiết cơ mà.

- Thảo Vân vẫn không từ bỏ, gào khóc đến cùng.

Hắn giật tay mình ra khỏi rồi đưa lên miệng phủi đi. Cảm giác bẩn thỉu

vô cùng,

- Nếu là ba năm trước, có lẽ lại là chuyện khác. Còn bây giờ, cậu trong mắt tôi chẳng là cái đinh gì.

Nói rồi, hắn gọi Tú vào.

- Tối nay, để cô ta ở lại đây hầu mọi người.

Thảo Vân sợ hãi, quỳ xuống tóm lấy Hạo Bối van xin

- Tôi xin cậu, đừng làm thế. Tôi... dù gì cũng là đứa con gái trong trắng, cậu làm vậy khác gì gϊếŧ tôi chứ.

- Trong trắng... nói không biết ngượng mồm à? Mà có mười mạng cô cũng chẳng đổi được một mạng của Gia Lạc đâu, đừng làm quá.

Nói rồi Hạo Bối ra khỏi phòng, đóng sập cửa vào, dựa lưng ở tường nghe Thảo Vân van nài.

- Đừng trách tôi, là cậu gây ra trước.

Một đoạn, hắn mở cửa ra, Thảo Vân thấy vậy mừng quýnh lao đến ôm chân hắn

- Hạo Bối... cứu tôi... cứu tôi... tôi nói.... tôi nói là được mà.

Cô ta sợ hãi run lên bần bật, tay toát mồ hôi túm chặt lấy ống quần hắn. Hắn đỡ Thảo Vân đứng lên

- Ngoan ngay từ đầu thì có phải đỡ thê thảm không.

Nói rồi, hắn kéo Thảo Vân ra khỏi chỗ nhớp nhúa đó, đên cửa mới on tồn hỏi "Nói đi". Thảo Vân đành cắn răng nói hết mọi chuyện. Hắn nghiến hàm, mắt đỏ rực, khối nóng trong cơ thể bùng nổ mãnh liệt. Hắn nắm chặt quay ngoắt lưng chạy ra đường lớn bắt một chiếc taxi lớn ra ngoài đường.

Hạo Bối sốt ruột rút điện thoại ra gọi cho Nhị Hắc

- Hắc, lái xe tới ngã ba phố Đinh Nhị chờ tôi, đã biết được chỗ Gia Lạc rồi.

Nhị Hắc nghe vậy tức tốc chạy ra ga để xe của tòa cao tầng đối diện trường học, phóng con xe moto đi mất hút. Tiểu Bạch và Nhím chạy theo, không hiểu có chuyện gì, nhưng trong lòng đỡ lo hơn vì có lẽ đã biết được tung tích rồi.

- Nhị Hắc, mau lên. - Hạo Bối đã đứng đợi ở ngã ba, nhanh chóng vồ lấy mũ bảo hiểm rồi nhảy tót lên xe.

- Đừng phóng nhanh quá, cảnh sát tóm là không hay đâu, còn chưa lấy được bằng.

- Rối yên tâm. À có gì ghi nghỉ phép giúp nhé.

Hắc gật đầy, nhìn theo Hạo Bối đi khuất tầm mắt mới bắt chiếc taxi khác đi về, tiện thể cũng thông báo luôn cho đám người chờ dài cổ ở nhà. Việc đi học vẫn diễn ra bình thường.

Hắn vừa đi vừa lo lắng, không biết lời của Thảo Vân có thật không, hắn không nghĩ người hắn từng yêu lại quá độc ác như vậy, chỉ vì lòng đố kị mà nhẫn tâm thuê người gϊếŧ cả Gia Lạc. Khi xưa, đó là cô gái ngây thơ trong sáng...

Hắn không dám nói ra với Nhị Hắc, chỉ có thể bảo rằng đi đưa Gia Lạc về. Nên đột nhiên, lòng hắn thổi lên cơn gió lạnh, hắn nổi da gà, miệng chỉ biết lầm bầm vào chữ

- Đừng làm tôi sợ!