Nhất Thế Kinh Thiên

Chương 2: Hoa tàn ít bướm

Nếu Tịch Vân Sương đoán không nhầm thì hẳn là đã có gì đó xảy ra với nguyên chủ nhưng phân đoạn ký ức đó đã bị lấy đi.

Tịch Vân Sương nàng hoàn toàn không tin cái gì mà thiên ý nên nàng mới xuyên không đến nơi này, rõ ràng là có sắp đặt, rõ ràng là nồng đậm mùi âm mưu.

Nhưng những chuyện này cũng chỉ khiến Tịch Vân Sương lưu trong đầu trong phút chốc, bởi vì nếu đã là âm mưu thì với năng lực hiện tại của nàng, muốn tìm được chân tướng thì không thể nghi ngờ gì chính là nói mơ giữa ban ngày.

Mà chuyện đã không làm được thì cứ ném ra sau gáy đi, lo chuyện trước mắt liền tốt nhất.

Chuyện trước mắt hiện thời, không thể nghi ngờ rằng đó là thu thập thông tin, chẳng phải có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng sao?

Vừa cắt đứt suy nghĩ của mình thì chân của nàng cũng đã bước ra khỏi căn biệt viện tồi tàn nhỏ nhắn này.

Tịch Vân Sương quay đầy lại nhìn căn viện, cảm giác có chút nói không nên lời, đây chính là nơi ở mà nguyên chủ đã chọn lúc trước sao?

Vô cùng tồi tệ, vô cùng tàn tạ, vô cùng,...

Giản lượt bớt N chữ đi, bởi vì trong đầu nàng quả thật không còn từ nào để diễn tả được nghệ thuật theo trường phái "ấn tượng" trước mắt này.

Chỉ sợ bất cứ ai nhìn vào cũng đều vô cùng ấn tượng.

Rách rưới, mục nát, tàn tạ, tiêu điều,...

Được thể hiện rõ chỉ qua một căn viện!

Quá tuyệt vời!

Nhưng xin lỗi, người quen sống trong nhung lụa từ bé như nàng thì tuyệt đối đây chính là cực hình, là cực hình a!

Làm gì thì làm, gϊếŧ người thì gϊếŧ, nhưng cũng tuyệt đối không để cho bản thân mình bị uỷ khuất, đây chính là một trong N những cái nguyên tắc dành cho một đứa cặn bã như Tịch Vân Sương.

Nghĩ nghĩ một hồi, Tịch Vân Sương cúi xuống nhìn y phục của mình, ừ, nhìn tương đối khá ổn đó, nhưng mà hình như có chút hơi sai...

Cuối cùng không biết từ nơi nào mà Tịch Vân Sương lại móc ra một bộ cổ y màu đen được may bằng vải gấm tốt gấp N lần bộ đồ nàng đang mặc trên người, đồng thời cũng có thêm một cái che mặt cùng màu với bộ đồ.

Tuy ngũ quan của nguyên chủ vô cùng đẹp nhưng dù sao việc có một làn da như bôi mực lên thế này cũng khiến hình tượng của Tịch Vân Sương vô cùng sụp đổ.

Làm một nhân vật có chiều hướng phản diện thì phải thế nào?

Không biết có cần ác không nhưng tuyệt đối phải đẹp, phải có hình tượng, phải mỹ lệ.

Ừ, còn phải có tiền và năng lực nữa thì chuyện tốt sẽ càng thêm tốt.

Qua N giây thay đồ sau đó.

Lại một lần nữa bước ra khỏi căn biệt viện sắp tàn, cái này chắc hẳn là có thể dùng câu hoa tàn ít bướm, ừ, hẳn đi, bản cô nương cũng không giỏi chơi chữ.

Nói thẳng ra là ngu chơi chữ...

Để tự ví mình làm con bướm, chuyện tra mò thông tin sớm đã bị Tịch Vân Sương ném ra tận tám vạn con phố.

Chuyện trước mắt bây giờ, không thể nghi ngờ gì là đi thay một cái chỗ ở mới.

Mà tìm chỗ đổi ở đâu?

Thư phòng của gia chủ thẳng tiến!

Nghĩ là làm, Tịch Vân Sương liền không nhanh không chậm bước từng bước đến thư phòng của gia chủ Tịch gia, Tịch Kình Phong.

Đi được vài bước, bước chân của Tịch Vân Sương bỗng khựng lại, một sợi tóc theo cái dừng của nàng bỗng rũ xuống trước mặt tạo ra mỹ cảnh vô cùng ưu nhã, nếu làn da đen như mực nồi này có thể thay bằng một nước da trắng mềm, non mịn như những tiểu mỹ nhân.

Tịch Vân Sương nhẹ nhàng đưa tay lên vén sợi tóc ra sau gáy, đầu hơi nghiêng, nhìn tới nhìn lui một lúc, cuối cùng cho kết quả.

Nàng không biết đường!

Trong ký ức của nguyên chủ thì nàng ta suốt ngày ở trong phòng, ngoại trừ ăn cơm có người đưa đến tận miệng thì thời gian còn lại đều không có gặp ai, cũng không có đi ra khỏi biệt viện vì vậy đường lối ở Tịch phủ này hoàn toàn là mù mờ.

Cứ như vậy Tịch Vân Sương liền hết cách sao?

Mơ đi!

Người này tính tình quái đản, nếu đối với một chuyện nhỏ mà liền chịu thua thì nhất định tuyệt đối không phải là nàng rồi.

Sự thật đã chứng minh tác giả đúng rồi.

(Editor: trời má đọc chỗ này toai cười chết mấy ông ạ!)

Không biết từ nơi nào đến mà lúc sau trên tay của Tịch Vân Sương đã xuất hiện một thanh kiếm thiết kiểu dáng vô cùng bình thường, nếu nói làm người khác chú ý thì chỉ có những hoạ tiết hoa văn, du long trên đó mới khiến người khác chú ý được.

"Ây, còn hoạt động được không?" Dù sao cũng khá lâu rồi nàng không đυ.ng đến cây kiếm củ chuối này.

Kiếm: "..." Nó có thể nói không sao?

Như nghe thấy câu hỏi của Tịch Vân Sương, thân thiết kiếm hơi run lên như đang trả lời nàng.

Thấy vậy, Tịch Vân Sương nhướng mày tỏ vẻ "Quả nhiên là thật" nhìn thiết kiếm, khiến thanh thiết kiếm vốn nằm im lần nữa lại tiếp tục run lên.

"Động động cái gì mà động?"

Nhìn thấy hành động như phản đối của thanh kiếm, Tịch Vân Sương tức giận hét lên, khiến thanh thiết kiếm vốn đang run run bỗng im ngắt, bất động ngay lập tức.

Kiếm: "..." Người này là nữ tử mà sao lại thô bạo thế? Như vậy sẽ không có ai yêu người đâu, chủ nhân!

Tịch Vân Sương khinh thường, vẻ mặt huênh hoang đến tám tầng mây: "Bổn tiểu thư cần sao?"

Kiếm: "..." Ta chưa nói gì hết. Thật đấy...

.....

Sau N lâu xx yy cùng thiết kiếm ngu xuẩn của mình, cuối cùng Tịch Vân Sương cũng dò tìm được đường ra khỏi cái nơi quỷ quái này.

Kiếm: "..." Là bổn thiết kiến tìm được đường mà? Thế nào lại quy về công của cô ta?

Tịch Vân Sương: "..." Ngươi có thể câm miệng.

Lại thêm một lần xx yy cùng thiết kiếm, lần này, quả thật Tịch Vân Sương đã đứng trước cửa viện của Tịch gia chủ, Tịch Kình Phong.

Nhìn trước mặt là vài tên đệ tử cao to, tráng kiện, Tịch Vân Sương đảo mắt than trời, chỉ là một cái viện ở thôi, có cần canh gác như bảo tàng không?

Tuy than vậy nhưng nàng vẫn hiểu rõ, kì thật đây chỉ là mặt ngoài, thực tế trong tối chắc chắn mười phần thế nào cũng sẽ có ám vệ bảo vệ các thứ...

Bởi, làm gia chủ đâu phải dễ, luôn trong tình trạng được bảo hộ hai mươi bốn trên hai mươi bốn, sơ sẩy một cái là bị ám sát, tranh quyền, chết queo!

Cứ làm một ác nữ như nàng là tốt nhất.

Đó, là chân lý mà Tịch Vân Sương vừa rút ra được trong một giây suy tưởng, liên kết xx các thứ trong đầu mình.

Kiếm: "..." Cũng chỉ có người này mới có ý nghĩ như thế...