Một tháng sau.
Nước Mỹ. diedanllequydonn
Công viên bệnh viện chỉnh hình.
Lá cây chậm rãi bay xuống xuống dưới, có hồng, có vàng.
Bên cạnh ghế dài là một cố gái đang ngồi, trong ánh mắt xinh đẹp có một loại khí phách vượt qua tuổi tác, đôi mắt to nhìn chăm chú vào lá cây bay xuống, ánh mắt lạnh nhạt, tựa hồ là nhìn thấu lòng người dễ thay đổi.
“Tuyết Nhi, sao lại ra ngoài? Cơ thể cô suy yếu, cần bồi dưỡng thật tốt.”
“Cảm ơn cô.”
“Khách khí cái gì, một tháng trước, bỗng nhiên cô rơi xuống từ phía trên, chúng tôi cho rằng cô sẽ bị quăng ngã thành bánh nhân thịt, không nghĩ tới cố một chút cũng không có việc gì, thật là phúc lớn mạng lớn. Sau khi phát hiện cô tỉnh lại, biết nơi này của chúng tôi là bệnh viện rất tốt, lại muốn chúng tôi thay đổi khuôn mặt cô, bất đắc dĩ, chúng tôi đành phải làm giải phẫu chỉnh hình cho cô, giải phẫu cũng cực kỳ thành công, so trước kia còn xinh đẹp hơn nhiều.” Một người hộ sĩ vui vẻ nói.
Nếu không muốn lấy thân phận chính mình để tồn tại, vậy chỉ có thể trùng sinh, chỉ cần cô có thể tồn tại là được rồi. ddlequyydonn
Bác sĩ trưởng của cô cũng là người Trung Quốc, sau khi hiểu rõ tình huống của cô, rất đồng tình với tình cảnh của cô, vì thế quyết định giúp đỡ cô. Vị bác sĩ kia sưu tập rất nhiều tư liệu các cô gái mất tích ở trên mạng, phần lớn các cô gái đó đều là năm tuổi đến mười tuổi, đoán chừng là tìm không thấy.
Bác sĩ đưa thân phận của mấy cô gái đó cho (mẹ) Bạch Tuyết, hy vọng cô từ những người đó chọn ra một thân phận vừa lòng để sau này trùng sinh thành người đó.
Không nghĩ tới chính là, cô lựa chọn một cô gái ngốc làm thân phận trùng sinh sau này, cái này làm cho anh rất ngoài ý muốn.
Lúc ấy, anh hỏi cô vì sao muốn lựa chọn một cô gái ngốc để trùng sinh?
Cô trả lời là: Trước kia tuy rằng bản thân không phải là người thực sự ngốc; nhưng mà, lại bị người khác chơi đùa như người ngốc, đời người như vậy cô đã chịu đủ rồi!
Nếu người khác xem chô như người ngốc mà chơi trong tay, sao cô không từ người ngốc ngã xuống trở thành người ngốc vùng dậy.
Tuyết Nhi ắt phải trở về……
Ma Vương lợi hại, cô biết, cho nên cô càng không thể làm người bình thường, nếu cô bình thường sẽ bị Đại Ma Vương phát hiện cô là ai rất dễ dàng, cho nên cô lựa chọn làm cô gái ngốc.
Tuyết Nhi trả lời, bác sĩ không lời nào để nói.
Chỉ hy vọng về sau cô sinh sống vui vẻ, không nên bị người hãm hại là được.
Hai tháng sau. ddlequyddon
Sân bay.
Tuyết Nhi trở về.
Cách cửa sổ phi cơ Tuyết Nhi nhìn về bên ngoài cửa sổ, nơi này là quê hương của cô.
Rời đi một năm, một năm này cô quyết chí tự cường, để sớm về nước.
Trong lòng cười lạnh một tiếng.
Đại Ma Vương, anh có tốt không? Anh gϊếŧ con tôi, tôi trở về tìm anh báo thù.
Tuyết Nhi đã trở lại.
Từ nay về sau, cô không còn là Tuyết Nhi mềm yếu.
Đi xuống phi cơ, ngẩng đầu nhìn không trung xanh dương.
Con trai, con ở trên trời có khỏe không? Mẹ đã trở lại, mẹ sẽ không bỏ qua cho những người đã ăn hϊếp con. Trong mắt che đậy một tầng hơi nước, ngay sau đó đeo kính râm lên, đi theo một người phụ nữ trung niên đến một chiếc xe tư gia.
Đây là do bác sĩ kia sắp xếp cho cô, người phụ nữ trung niên này là nhân viên công tác trong cô nhi viện, trước kia Tuyết Nhi chính là lớn lên trong cô nhi viện. ddllequydon
“Tuyết Nhi, con đã lớn như vậy, dáng vẻ so với lúc nhỏ còn xinh đẹp hơn.” Tuyết Nhi cũng không nói cái gì, vẫn mang theo kính râm như cũ, si ngốc cười cười, sau đó lấy một cây kẹo que ra ăn.
“Đứa bé đáng thương, lớn lên xinh đẹp như vậy nhưng đầu óc lại không bình thường! Nếu con là một đứa bé bình thường, nhất định so với mấy đại minh tinh kia còn thành công hơn. Xem ra cha mẹ nước Mỹ bên kia đối với con không tồi, chăm sóc con rất tốt.” Người phụ nữ trung niên đánh giá Tuyết Nhi nói.
“Hì hì……”
“Hazzi! Thật giống còn nhỏ, chỉ biết ngây ngô cười! Tới đây, bỏ kính râm xuống đi.”
“Không, mẹ Dương kêu đeo. Ha ha đường, ngọt ngào. Hì hì……” Tuyết Nhi đưa kẹo que từ trong miệng mình ra tới trong miệng dì kia.
“Đứa bé ngoan, dì không ăn, con ăn đi.” Nhân viên công tác rất hiểu cho người mẹ ở nước Mỹ kia, đoán chừng muốn Tuyết Nhi đeo kính râm lên là muốn che khuất ánh mắt si ngốc kia của cô! ddleequydonn
********
Dưới bậc, Bạch Tuyết xem mà nước mắt chảy ào ào, đây rốt cuộc là ai? Vì sao cù giống cô như đúc? Cô từng có loại hoàn cảnh này sao? Vì sao cô không nhớ rõ?
********
Đi vào cô nhi viện.
Nhìn thấy một vài đứa bé ngồi chơi ở trên đệm, có đứa bé còn cuộn rút thân thể nhỏ bé ở trong góc.
Tuyết Nhi đau lòng không thôi.
Những cảm xúc này chỉ có thể để trong lòng, không thể biểu lộ ra ngoài. Về sau cô tuyệt đối không sẽ dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là bạn bè.
Nghĩ đến bạn đại học kiêm bạn tốt nhất Dương Mỹ, là cô vĩnh viễn đau đớn.
Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình một chút.
“Hì hì…… Chơi, chơi thật vui, tôi có món đồ chơi, chơi rất vui nha. Hì hì……” Tuyết Nhi ăn kẹo que tung tăng nhảy nhót đi lấy bao đồ chơi của mình, đây đều là một thứ cô chuẩn bị trước tiên, biết sẽ được nhận đến trong cô nhi viện, nghĩ đến ở đây nhất định sẽ có rất nhiều cô nhi, cho nên mới mua rất nhiều món đồ chơi mang đến.
“Ai, đứa bé thật tốt!” Viện trưởng nhìn Tuyết Nhi lắc đầu tiếc hận. ddlequyydoon
“Món đồ chơi này là từ đâu có?” Viện trưởng đi lên trước quan tâm hỏi.
“Mẹ, mẹ Dương mua, mẹ Dương mua mẹ mua.” Tuyết Nhi cười cười.
“Tuyết Nhi a, thì ra con là bị người ngoại quốc đưa tới nước Mỹ. Năm ấy con chín tuổi bỗng nhiên không thấy con đâu, chúng ta đều tìm khắp nơi nhưng lại không thấy con, cho rằng, còn tưởng rằng con đã xảy ra chuyện! Xem ra con đã gặp được người tốt bụng, bọn họ chăm sóc con rất tốt, nuôi dưỡng trắng trẻo, so với trước kia lại càng xinh đẹp.” Viện trưởng vuốt ve Tuyết Nhi nói về khó khăn trước kia.
Thấy Tuyết Nhi trở về, viện trưởng vô cùng vui vẻ.
Tuyết Nhi chạy tới chơi với bọn nhỏ, viện trưởng xuất thần nhìn cô.
Nếu đứa nhỏ này không nói lời nào, không làm việc, không ai có thể nhìn ra đầu óc cô không bình thường.