Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 255: Cha ℕɠɵạı Ŧìиh 2

Nhìn đại ca nhờ giúp đỡ, cũng hi vọng đại ca mang cô gái dã man này đi, không nên trách anh ta, đây cũng không phải là anh ta sai, vừa rồi rõ ràng sói đỏ thật sự là chị dâu nhỏ, thế nhưng, tại sao chỉ trong chớp mắt đã thay đổi!

Không nghĩ tới đại ca tìm một vị cô gái có lòng nghĩ kế như vậy!

Nếu như hai người này không phải Bạch Tuyết, như vậy, Bạch Tuyết ở đâu?

Hội trường vũ hội nhiều người như vậy, đều ăn mặc loè loẹt, căn bản là không phân biệt được ai!

“Sói đỏ, xử nam giao cho anh nhé.” Bạch Tuyết ám chỉ nói, Khang Giai bời vì thương tâm, đã có chút say.

Điểm này, Lang Vương cũng nhìn thấy, anh biết cô gái nhỏ không thắng được tửu lượng, xem ra là uống hơi nhiều!

“Đại ca? Anh là xử nam á?” Đoan Mộc nhìn Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi.

“Xử cái đầu của cậu!” Lang Vương lạnh lùng trả lời một câu.

Người phụ nữ này để anh không thể nhịn được nữa!

“Đại ca, anh vì câu được cô gái nhỏ cũng không thể nói mình là xử nam! Cha xử nam còn tạm được!” Đoan Mộc cười không ngừng.

“Công chúa Bạch Tuyết là của cậu!” Lang Vương giao công chúa Bạch Tuyết cho Đoan Mộc.

Câu công chúa Bạch Tuyết là của cậu, để Bạch Tuyết không vui!

Cái gì mà của cậu??

Đàn ông có tiền coi phụ nữ thành cái gì rồi hả? Là đồ vật sao? Có thể cho sao?

Bạch Tuyết tức không nhẹ!

“Sói đỏ, xử nam là của cậu, cậu muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, đừng khách khí.” công chúa Bạch Tuyết ngạo mạn hếch cằm, ý là anh giống như tôi, cũng bị đem cho người ta rồi.

Lang Vương cũng bị bực tức!

Trở về nhất định khiến cho Bạch Tuyết lập tức cắt đứt quan hệ bạn bè với Khang Giai, người phụ nữ này quá đáng giận, quá nguy hiểm, rất dễ dàng dạy hư Bạch Tuyết!

Phì ——

Đoan Mộc cười một trận.

Tuy tiếng công chưa Bạch Tuyết và chị dâu nhỏ không giống nhau, chẳng qua tính cách này?

Sói đỏ nhìn Bạch Tuyết, rồi nhìn Lãnh Dạ.

Trong lòng suy nghĩ: Nha đầu chết tiệt kia, làm cái gì vậy?

Đây là đàn ông của cô, làm gì vậy? Đây là muốn cho cô sao?

Tuy cô mới bị đàn ông bỏ, nhưng cũng không có trợ giúp người như vậy, đến đàn ông cũng cho ra ngoài sao?

Hiện tại Tuyết nhi cởi mở như vậy, có chút dọa người.

Nhưng mà, cuối cùng có nên nhận người đàn ông này không?

Trong lúc hoang mang!

Bạch Tuyết ra vẻ không có đứng vững, hất trực tiếp một ly rượu đỏ lên người Lãnh Dạ.

“A? Thật xin lỗi, tôi, là tôi cố ý, ý! Ha ha...” Bạch Tuyết cười mờ ám.

“Người phụ nữ điên!” Lang Vương dắt sói đỏ say loạng choạng đi ra bên ngoài, đã như vậy thì không cần ở lại rồi.

Ngay lúc Lang Vương lôi kéo sói đỏ chuẩn bị rời đi, ngoài của yến hội có ba đứa trẻ mặc đồ chú lùn, còn có một thợ săn đi theo.

Lang Vương nhìn thấy, lúc đầu tâm tình không tốt, trong nháy mắt thay đổi tốt hơn.

Cuối cùng ba đứa cũng tới, bất quá người thợ săn kia lại là A Hồ, bọn chúng cũng mang A Hồ đến.

Có A Hồ ở cạnh bọn nhỏ anh yên tâm.

“Sói xám, ngài thật khốc.” Thiên Tầm đi lên trước, bập bẹ nói.

“Sói xám, ngài thật khốc.” Niệm Niệm vui vẻ nói ra.

“Sói xám, khốc.” Ức Ức đi lên trước, duỗi ngón tay cái cũng lạnh lùng nói.

“Các con, các con đã tới.” Lang Vương nói.

Chẳng qua sói xám này thật kém!” Thiên Tầm ngửa đầu, nhìn về phía Khang Giai say chuếnh choáng.

“A Hồ, trông đám nhỏ, chơi xong đưa chúng trở về an toàn.” Lang Vương phân phó nói.

“Vâng, chủ nhân.” A Hồ cũng hạ giọng đáp ứng.

Ngay lúc Lang Vương lôi kéo Hồng Thái Lang rời đi.

“Cha nɠɵạı ŧìиɧ!” Thiên Tầm khổ sở nói.

“Cha tìm tiểu tam!” Niệm Niệm thương tâm nói.

“Cha thật là ngốc!” Ức Ức cũng nói.

Trọng ba đứa trẻ, Ức Ức là thông minh nhất, ánh mắt nó thâm thúy nhìn Lang Vương đang rời đi, cũng đã đoán được một chỗ sai lầm, nếu không là mẹ học khôn.

Ha ha...

Nếu thật là như vậy, Bạch Tuyết có tiến bộ, thế mà có thể lừa Lang Vương, mẹ vậy đã đạt tiêu chuẩn.

“Thiên Tầm, Niệm Niệm, chúng ta chơi đi, đừng quản cha ngoại hay không, tìm tiểu tam hay không, có mẹ rồi? Mẹ sẽ sửa chữa cha. Đi, chúng ta đi ăn cái gì.” Ức Ức lạnh lùng nói.

Đôi mắt nhanh chóng đảo qua hội trường một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người của công chúa Bạch Tuyết.

Khe cười, quay đầu nhìn sang A Hồ.

“A Hồ, đi, ăn cái gì đi.” Ức Ức lạnh lùng giống như chủ nhân.

“Vâng.” A Hồ bị khí thế trên người tiểu chủ nhân rung động.

Lang Vương có rất nhiều con ở Yêu Giới, nhưng lại không có ai khôn khéo như ba đứa nhỏ, cũng không có khí thế giống như Ức Ức, tuy nó còn rất nhỏ, nhưng trên thân lại có khí thế cường đại, đó là khí thế vương giả.

Đó là khí thế không có thể xâm phạm, lạnh lùng, cao cao, để cho người ta không thể không thần phục.

Lang Vương có người kế nghiệp.

Đứa bé này còn nhỏ như thế, đã siêu việt hơn những vương tử ở Yêu Giới rồi.

Tương lai chắc hẳn lại là một Phách Vương thiên hạ.

Hai đứa bé kia tuy nhìn thì thấy hi hi ha ha, nhưng cũng không nên xem nhẹ.

Thiên Tầm nhìn bộ dạng rất ngọt ngào, lại đứa ranh ma quỷ quái, tuy kế thừa vẻ đẹp của mẹ, nhưng cũng kế thừa dã tính Lang Tộc, tuổi còn nhỏ, lá gan đủ lớn, gặp chuyện bình tĩnh, một thân ngông nghênh ẩn giấu trí tuệ, chắc hẳn tương lai cũng là một Lang nữ lợi hại.

Niệm Niệm, mặc dù là lão đại trong ba đứa, tính tình của nó ôn hòa nhất, nhưng cũng không thể coi thường, nó dung hợp ưu điểm của Lang Vương và Bạch Tuyết. Loại tính cách không sợ thua, không buông tha cũng là vô cùng khó được.

Lang Vương từng bí mật nói với anh, khi Niệm Niệm sinh ra bị em trai Ma vương là ma quỷ cắm trí nhớ ác ý, là gây bất lợi cho trí nhớ Lang Vương.

Về sau, Lang Vương dùng ý niệm khảm vào trong đầu Niệm Niệm, đem một số trí nhớ cha con bọn họ bao trùm lên trên trí nhớ ác ý kia, hi vọng Niệm Niệm có thể tự mình vượt qua. Có thể chiến thắng những trí nhớ ác ý.

Quan sát trong khoảng thời gian này, Niệm Niệm vẫn rất bình thường, không hề có gì đáng ngại.

Đây cũng là việc A Hồ bội phục Niệm Niệm, nó còn nhỏ như thế, mới sinh ra mấy ngày, sao có thể làm được những thứ này!

Tuổi bọn nhỏ, Lang Vương không có giấu diếm. Cho nên mọi chuyện liên quan tới đám nhỏ, A Hồ còn hiểu rất rõ.

A Hồ đi theo ba đứa chạy tới chạy lui trong vũ hội, rất nhiều người đều cho đây là đứa trẻ lãnh đạo trường học mang tới, cho nên ba đứa trẻ có thể yên bình.

Cho dù là có người đi ra trêu ghẹo ba đứa, ba đưa tiểu quỷ sao để khi dễ như vậy.

Một bên khác, Lang Vương lôi kéo Bạch Tuyết ra khỏi hội trường yến hội, một tay ôm lấy Khang Giai, đi vào trong xe, Khang Giai chóng mặt nhìn người đàn ông này, trong lòng đang suy nghĩ: Anh muốn làm gì?

“Thì ra đàn ông các người đều khốn kiếp ——” Khang Giai giận dữ gầm lên nói.

Lại không biết rõ, khi cô lên tiếng, Lang Vương lập tức buông lỏng tay ra, giống như vừa rồi ôm phải thú dữ, vội vàng buông ra.

Anh buông tay, Khang Giai lại thảm!

“Ai ui! Con mẹ nó, anh lôi tôi đến, lại ôm tôi chạy, thì ra anh chính là muốn tìm một chỗ không có người để đẩy tôi ngã chết!” Khang Giai xoa xoa cái mông đau quát.