Bạch Tuyết dùng sức kéo cà vạt của Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cúi đầu, cô tập trung quá mức đi, Lãnh Dạ cho rằng Bạch Tuyết uống rượu say nên muốn hôn môi anh, ai ngờ cô gái nhỏ này lại mở miệng thì liền cắn vào bờ vai của anh.
"Ti ------ đủ rồi, đừng làm rộn !" Lãnh Dạ gầm nhẹ.
"Ai náo loạn ? Là anh không có việc gì thì kiếm chuyện gây sự, anh cùng bọn họ cấu kết với nhau khi dễ tôi ..... " Bạch Tuyết khóc nức nở quát.
Lãnh Dạ nghiêm khắc mà nhìn Bạch Tuyết, không nói !
Nhưng mà, Bạch Tuyết cực lực kiềm chế lại không ngờ nước mắt vẫn là từ trong mắt chảy ra, Bạch Tuyết hai mắt bốc hoả trừng mắt nhìn Lãnh Dạ, giận không sao kiềm chế được.
" Lãnh Dạ, anh chính là một thằng khốn, anh chưa từng làm như vậy, anh là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi, động một tí thì không tin tưởng những bạn bè bên cạnh tôi, bên cạnh anh sẽ không có những người bạn khác giới hay sao ? Tôi chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với anh, còn anh thì sao ? Anh cùng cái cô gái tên là Tiểu Long Nữ kia có hay không ở chung với nhau ? Tôi có hỏi qua anh ! Anh vô lại ..... Dựa vào cái gì đàn ông các anh có thể chơi đùa, phụ nữ chúng tôi kết giao bạn bè thì không được ! " Cô nghiến răng, thở hổn hển trừng mắt nhìn Lãnh Dạ.
" Anh nói rồi, anh và Tiểu Long Nữ không có gì ? "
" Nói láo, anh nói một chút tôi liền tin sao ? Ngày đó, trên đại bạch thỏ của Tiểu Long Nữ có dấu răng chẳng lẽ không phải là anh cắn ? Có thể nào là chó cắn hay sao ? Anh như vậy lại yêu thích sờ đại bạch thỏ, đã vậy còn thích cắn nữa, tôi không tin các người là trong sạch !" Bạch Tuyết rống giận, Lãnh Dạ sắc mặt đen đến doạ người, Quan Phàm đứng ngoài cửa bị lời nói của Bạch Tuyết doạ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cô gái này thật đúng là không phải bình thường, đúng là quá cay mà ! Phỏng chừng trên cái thế giới này chỉ có cô mới có dũng khí như vậy dám trách đại ca của anh !
" Nháo đủ rồi chưa ! " Lãnh Dạ sắc bén gầm nhẹ
Bạch Tuyết tức giận ngực phát đau, nước mắt cũng mãnh liệt chảy ra bên ngoài, anh xấu xa đã vậy còn dám mạnh miệng, rõ ràng đã xảy ra, còn không thừa nhận !
" Tôi không muốn anh làm người đàn ông của tôi, anh không xứng, anh là người giả tạo, Lãnh Dạ là tôi không cần anh, anh cùng người khác cấu kết để khi dễ tôi, không có loại đàn ông nào như anh, anh ra lệnh cho bọn họ đùa giỡn tôi, còn làm cho những thằng khốn .... đó sờ xoạng tôi ... Tôi hận anh chết đi được, ... có đúng hay không anh để cho bọn họ đùa giỡn tôi ... Tôi hận anh Lãnh Dạ thối, tôi không cần anh nữa, không có người đàn ông nào làm như vậy với người phụ nữ của mình hết ... Anh để cho bọn họ sờ xoạng đùi tôi, anh tên đàn ông xấu xa, anh là người có lỗi còn muốn bọn họ ở trên người tôi mà sờ xoạng ? Anh nói, anh là không phải nghĩ muốn trả thù tôi như vậy ? Anh nói đi ---- ? " Bạch Tuyết tựa như nổi điên đứng dậy rống to hơn, bởi vì tức giận, thân thể run rẩy đến lợi hại..
Lãnh Dạ hí mắt, càng ngày càng âm u, quanh thân tản ra sát khí tựa như có thể gϊếŧ người ngay lập tức.
Lãnh Dạ đưa tay đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, anh chính là phân phó xuống dưới, làm cho cô gái nhỏ này mở mang kiến thức một chút về cái xã hội mà đàn ông là cái dạng người gì ? Không nghĩ tới bọn họ cư nhiên dám động thủ, hừ -----
Bạch Tuyết nắm tay lại hung hăng đấm, đánh trên người Lãnh Dạ, ở trong lòng ngực của anh cáu kỉnh không ngừng, mà Lãnh Dạ không hé miệng, lạnh lùng trầm mặc.
" Vì anh, tôi vứt bỏ việc học hành. Vì anh, tôi bằng lòng làm vợ bé ! Nhưng mà, anh tên đàn ông xấu xa này .... Tôi chán ghét anh. Tôi không quan tâm anh đã có vợ, nhưng mà, anh vì cái gì còn muốn tính kế hại tôi ?" Kỳ thật, Bạch Tuyết nói là không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng cô cực kỳ để ý, chính vì cô yêu Lãnh Dạ, yêu đến không còn cách nào kiềm chế được nữa, cô không thể nào rời khỏi tên đàn ông xấu xa này được, cho nên bất đắc dĩ cô đành phải, nhịn ! Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà ngày hôm nay cô tức giận đến như vậy !
" Anh loại đàn ông này căn bản là không đáng tin cậy, tôi vì cái gì mà phải tin tưởng anh hả ? Anh căn bản là đang đùa giỡn tôi, tôi quá ngây thơ rồi, lần này đến lần khác đều tin tưởng anh, nhưng chính anh lại không tin tưởng tôi ! Đàn ông các người đều giống như nhau, đều là quỷ ích kỷ, quỷ hẹp hòi ! Tôi chỉ là đồ chơi của anh, anh chưa bao giờ nói qua là anh yêu tôi, anh rốt cuộc có yêu tôi hay không ?" Bạch Tuyết mắt rưng rưng nước lại si ngốc cười rộ lên, nước mắt từ trong con ngươi chảy ra, cô rưng rưng nước mắt cười to bộ dáng đặc biệt còn xinh đẹp hơn, làm cho người ta nhìn thấy phải khó chịu, đau lòng, Lãnh Dạ tâm căng thẳng.
" Yêu có đôi khi không cần dựa vào việc phải nói ra miệng mới là yêu !" Lãnh Dạ âm u nói.
" Nói bậy, anh lại muốn gạt tôi, tôi không tin anh nữa, anh dám nói anh yêu tôi sao ? Anh không dám nói đúng không !" Bạch Tuyết tự hỏi tự đáp.
Lãnh Dạ cười khổ.
" Em không thương anh? Lại ở chỗ này cùng anh say bí tỉ !" Lãnh Dạ cúi đầu thâm trầm nói nhỏ bên tai cô.
Bạch Tuyết thở hổn hển tức giận mắng.
Lãnh Dạ kêu rên một tiếng, cùng con sâu rượu nói chuyện quả thực là không có cách nào khác để khai thông !
" Anh cho là anh rất giỏi sao ? Tôi Bạch Tuyết không phải là không có người muốn, người đàn ông yêu thích tôi có rất nhiều, tôi vì sao phải ở trong này chịu đựng tính khí của anh !" Bạch Tuyết thầm nói, sắc mặt Lãnh Dạ càng ngày càng đen, âm u, đen sì như đáy nồi.
Lãnh Dạ ngồi xuống, xụ mặt nói.
" Anh về sau sẽ không khi đễ em, sẽ không đối xử không tốt với em nữa ? Hôm nay là tên khốn nạn nào dám sờ xoạng em, nói cho anh biết ?" Nhìn thấy cô gái nhỏ phát cáu thành như vậy, Lãnh Dạ đau lòng hỏi.
Bạch Tuyết vừa nghe, vui vẻ, đứng dậy đi đến trước mặt Lãnh Dạ, nhấc chân, ngồi vào trên đùi Lãnh Dạ, cái mông nhỏ mềm mại của cô ngồi ở trên bắp đùi rắn chắc của Lãnh Dạ, quả là thử thách ý chí của anh mà.
" Anh thật muốn giúp em trả thù ?" Bạch Tuyết ngây thơ hỏi.
" Ừ ".
" Tốt lắm, khi dễ tôi chính là tên đàn ông xấu xa ---- Lãnh Dạ. Anh chính là người khi dễ tôi, tên đàn ông xấu xa, đáng ghét ! Anh giúp tôi trả thù đi !"
Quan Phàm khúc khích cười ra tiếng, cô gái này đúng thật là kẻ dở hơi.
Nhưng vào lúc này.
Ức Ức đã lâm vào tình trạng kiệt sức, bé giúp đỡ Mẹ mình tìm lại ký ức, lúc này đây bé đã hao hết rất nhiều pháp lực, cái trán ra rất nhiều mồ hôi, suy yếu dùng tay lau mồ hôi một phen, thu hồi ký ức ảo ảnh lại, đứng dậy rời khỏi đó .
Bé mặc dù có thể giúp đỡ Mẹ tìm lại ký ức, thế nhưng, cụ thể nội dung ký ức của mẹ là cái gì bé cũng không biết được? Không thể nóng lòng, chỉ có thể toàn tâm bảo đảm Mẹ có thể tiến vào đến ký ức ảo ảnh ở giữa mà thôi, bé không thể phân tâm được. Cho nên mỗi một lần giúp đỡ Mẹ tìm lại được ký ức, bé cũng không biết trong trí nhớ đến tột cùng hình ảnh là cái gì ?
Thời gian lại một lần nữa trở lại cảnh Bạch Tuyết và Lãnh Dạ ở trong phòng khách đối thoại.
"Anh? Vừa rồi ?" Bạch Tuyết không thể tưởng tượng ra được nhìn Lãnh Dạ, nhìn xem hoàn cảnh chung quanh, chẳng lẽ mình bị bệnh tâm thần phân liệt? Vì sao lại xảy ra nhiều sự việc như vậy?
Cô hình như bị một sức mạnh nào đó kéo đến một cảnh nào trong mơ , ở chỗ đó phát sinh tất cả mọi thứ đều giống như thật.
Cô rốt cuộc có hay không yêu người đàn ông này? Xem ra cô hẳn là phải đi gặp bác sĩ !
" Có khả năng là anh đúng!" Bạch Tuyết lại nói một câu.
"Có ý gì?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi, nhìn cô gái nhỏ có biểu tình biến hóa rất nhanh, không biết cái đầu nhỏ này của cô lại đang suy nghĩ cái gì nữa đây?
"Anh là người đàn ông của tôi, có lẽ là anh đúng, bất quá tôi thực sự không nhớ anh là ai , thế nhưng, trong đầu tôi lại có lúc thường sẽ xuất hiện một số chuyện về anh!" Bạch Tuyết bất đắc dĩ nói.
"Về chuyện của tôi. Một mặt kia?" Lãnh Dạ tò mò hỏi.
"Đáng chết—— chẳng lẽ là ở sau lưng tôi, anh có ý dê tôi, cho nên trong đầu tôi mới gặp phải cái loại hình ảnh kỳ quái đó!" Bạch Tuyết tựa như bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận , giận giữ trừng mắt nhìn Lãnh Dạ.
"Hồ đồ !" Lãnh Dạ rất không vui, anh còn chưa có xấu xa như vậy! Bất quá, ý cô gái này, chẳng lẽ trong đầu cô xuất hiện hình ảnh bọn họ kí©ɧ ŧìиɧ ?
"Chẳng lẽ là em nghĩ tới người đàn ông nào? Mới có thể gặp phải cái loại hình ảnh đó? Ân?" Lãnh Dạ vừa kéo khóe miệng, tự đắc trừng đôi mắt to nhìn Bạch Tuyết.
"Nhớ cái đầu anh——" Bạch Tuyết đỏ mặt chạy đi lên trên lầu.
Lãnh Dạ vừa kéo khóe miệng lên, nở nụ cười.
Ngày hôm sau.
Bạch Tuyết quyết định trước đi bệnh viện làm kiểm tra , chủ yếu là kiểm tra một chút xem mình có phải hay không bị chứng mất trí nhớ? Hoặc là bị bệnh tâm thần phân liệt!
Kết quả kiểm tra, cô rất bình thường, không có một chút dấu hiệu nào của việc mất trí nhớ.
Bạch Tuyết lúc này càng thêm kết luận là Lãnh Dạ cái tên đàn ông xấu xa đó có ý muốn dê cô, trong đầu cô mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần xuất hiện cái loại hình ảnh đó , như là xem phim bình thường, chỉ bất quá nữ chính là cô!
Bạch Tuyết có chút thất thần đi đến công ty, kỳ thực, cô không nhớ là ai làm cho cô đã mang thai, sinh ra ba đứa nhỏ, trong lòng rất khó chịu! Cho người ta sinh ra đứa nhỏ, lại không nhớ người đàn ông kia là ai!
Đáng ghét, người đàn ông kia cư nhiên vứt bỏ vợ con mình!
Cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, đã đến phòng làm việc của tổng giám đốc .
Gõ cửa đi vào một lát, cô nhìn thấy Đoan Mộc ngồi ở trước bàn làm việc, hai tay thành thạo gõ bàn phím.
Bạch Tuyết ánh mắt lại bắt đầu mơ màng, dùng kim đan bài xích hiện tượng đó lại xuất hiện lần nữa, cô lại sinh ra ảo giác...
Người đàn ông này và Ức Ức hình như nhìn hơi giống.
Chẳng lẽ là người đàn ông này đem bụng của cô làm cho bự lên, làm cho cô mang thai ba đứa nhỏ sao ?
Càng xem càng giống.
Thở phì phì đi qua, dùng sức vỗ bàn một cái.
"Anh lúc trước tại sao lại muốn rời khỏi tôi? Vứt bỏ vợ con của mình?" Bạch Tuyết lạnh lùng hỏi.
Đoan Mộc kỳ quái nhìn Bạch Tuyết, không tốt, cô gái này lại làm sau nữa đây!
Thật là không hiểu đại ca làm thế nào có thể ở chung với cô ta?
Đau đầu!
"Vì sao không nói lời nào?"
" Cô nghĩ cô muốn nghe tôi nói cái gì?" Đoan Mộc lạnh giọng hỏi, mặc dù biết đây là chị dâu, nhưng là sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của đại ca, nói không cần phải quá quan tâm đặc biệt đến chị dâu , chỉ cần bảo vệ thật tốt cho cô là được , còn chuyện khác thì xem như nhau.
"Mặt của anh và mặt của Ức Ức nhìn giống nhau như đúc, anh giải thích thế nào?" Bạch Tuyết nhìn chằm chằm Đoan Mộc rất nghiêm túc hỏi.
Đoan Mộc sờ sờ mặt mình, thực sự có người và anh nhìn giống nhau như đúc hay sao.
Giống sao? Thảo nào chị dâu vừa thấy được anh liền nói chuyện kỳ kỳ quái quái , thì ra là coi anh thành một người khác .
Thì ra là thế.
"Bạch trợ lý, xin hỏi Ức Ức là ai?" Đoan Mộc hiếu kỳ hỏi, Bạch Tuyết đã quyến rũ ra lòng hiếu kỳ của Đoan Mộc, nếu thật có người này, anh nhất định muốn nhìn, nói không chừng còn có quan hệ huyết thống thì sao.
Đoan Mộc bưng ly cà phê bên cạnh, nhàn nhã uống một ngụm.
"Ức Ức là con tôi." Bạch Tuyết lời vừa ra khỏi miệng, bên này, Đoan Mộc xôn xao —— liền phun cà phê văng ra đầy bàn.
Chị dâu hôm nay là ngày cá tháng tư hả , cô sao lại có con, nhìn cô còn nhỏ như vậy, tối đa mười chín tuổi, đại ca cư nhiên làm cho một cô bé sinh con cho anh? Thật bất khả tư nghị! Hơn nữa còn ẩn giấu tốt như vậy.
Đại ca thiệt là quá giảo hoạt mà!
Anh em của mình mà cũng lừa gạt!
"Cô cô thật sự có con sao?" Đoan Mộc khó có thể tin hỏi.
"Đương nhiên."
"Người đàn ông của cô là ai?" Đoan Mộc cố ý hỏi, chị dâu nói con trai của cô trông giống anh, việc này nếu như bị đại ca biết được, đại ca còn không nghi ngờ bọn họ có một chân! Đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết!
"Tôi cho rằng đó là anh!"
Đoan Mộc vừa mới uống được một hớp cà phê nay lại phun ra ngoài nữa.
Hơn nữa, khụ khụ! ! ! Ho lên.
"Bạch trợ lý, loại chuyện này có thể nói giỡn một chút, nhưng tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài nha" Đoan Mộc mặt trắng đến không còn một giọt máu nào, đại ca có cho anh can đảm anh cũng không dám nghĩ a!
Chớ nói chi là, sự tình về đứa nhỏ!
"Bạch trợ lý, cô chờ một chút, tôi ra ngoài gọi điện thoại. Xin lỗi không tiếp được!" Đoan Mộc vội vội vàng vàng rời khỏi đó .
"Uy? Đại ca, chị dâu quá hơn người, em sắp hộc máu rồi! Đại ca anh vẫn là đem chị dâu trở về đi? Em còn muốn sống thêm hai năm nữa!"
"Làm sao vậy?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi, một bên nói điện thoại, một bên ngồi ở máy vi tính bên cạnh xử lý công việc.
"Đại ca, chị dâu nói chị ấy có con, đại ca các người thật sự có con sao? Em thế nào một chút cũng không có nghe nói đến?" Đoan Mộc từng chút từng chút hướng Lãnh Dạ khai báo, thăm dò một chút đại ca tâm tình như thế nào? Miễn cho tự mình khỏi tìm mất mặt!
"Uh, thật sự là có con." Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, một cái tay khác còn thao túng chuột.
"A, là thật, đại ca, không phải anh em nói anh, anh tại sao không nói một tiếng nào vậy? Anh em chúng em cũng chuẩn bị tốt một bao lì xì a, đây là chuyện tốt thôi." Đoan Mộc oán giận nói.
"Hiện tại biết, tùy thời có thể cho con anh bao lì xì , bất quá muốn cho thì phải chuẩn bị tới ba bao lì xì." Lãnh Dạ vẫn dùng giọng nói lạnh lùng, con ngươi nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.
"Ba bao lì xì? Vì sao?" Đoan Mộc mặc dù có tiền, thế nhưng tại sao lại phải chuẩn bị tổng cộng ba bao lì xì? Vẫn là một số lẻ, hai hay là bốn bao lì xì thì mới may mắn, thế nào mà ra ba bao lì xì!
"Ba đứa nhỏ, ngươi nói không chuẩn bị ba bao thì phải chuẩn bị mấy bao? Ân?" Lãnh Dạ nghiêm nghị hỏi.
"A —— đại ca, anh có phải hay không là đại ca của em? Quá uy mãnh đi, một lần làm tới ba đứa , lợi hại a. Đương nhiên, chị dâu cũng lợi hại, không đơn giản a." Đoan Mộc lúc này có chút bội phục Bạch Tuyết , một lần sinh ba đứa nhỏ, kia vóc người nhỏ nhắn còn chưa phát triển hết nhưng lại có vóc dáng mê người.
Khó có được.
"An phận một chút cho anh, cô ấy thế nhưng lại là chị dâu của em!" Ngay khi Đoan Mộc đang suy nghĩ lung tung, Lãnh Dạ lạnh lùng nhắc nhở.
Đoan Mộc bội phục đại ca nhất chưa gì đã biết trong lòng người khác suy nghĩ chuyện gì rồi, quá đáng sợ, cách xa như vậy cũng có thể đoán được anh đang suy nghĩ gì!
Đại ca thật là quá nguy hiểm mà!
Như người ta nói, Lãnh Dạ thực sự quá nguy hiểm!
Thế nhưng, anh nằm mơ cũng sẽ không biết anh khăng khăng một mực theo đại ca là chỉ để tu luyện ngàn năm là Lang Vương! Hơn nữa pháp lực cao thâm, đối với thấy rõ lòng người kia quả thực là một bữa ăn sáng.
"Tiểu nhân không dám nghĩ ngợi lung tung, còn thỉnh đại ca cũng không nên suy nghĩ bậy bạ. Thế nhưng, đại ca hiện tại nghĩ ngợi lung tung còn có một người!" Đoan Mộc ủy khuất nói.
"Ai?"
"Đại ca, tiểu nhân oan a, chị dâu nói nhìn đứa con cô ấy và em giống nhau như đúc! Còn nói em vứt bỏ vợ con! Anh nói xem em oan ức quá đi? Em mới thấy chị dâu hai lần, sao có thể có động cơ gây án đây!" Đoan Mộc liên tiếp kêu oan.
"Uh, biết, còn có việc sao?" Lãnh Dạ đây là muốn chuẩn bị cúp điện thoại a.
"Đại ca, đại ca trước đừng cúp, em làm sao bây giờ a? Em đây là nghịch lửa a, tiểu đệ em ăn không nổi a! Nào có nằm mà còn trúng đạn !" Đoan Mộc ủy khuất nói.
"Cô? Cô ấy bởi vì sinh con nên tạm thời mất trí nhớ, không nhớ ra anh là ai ! Cho nên cô mới một mực tìm ra xem người đàn ông nào làm cô ấy mang thai.
" Lãnh Dạ thống khổ nói, cũng buông xuống công việc trong tay đang làm, tựa lưng ở trên sô pha, nhắm mắt lại nghĩ ngơi, chân mày nhéo nhéo.
Rất bất đắc dĩ!
Đoan Mộc rất giật mình!
Nguyên lai chị dâu không phải đầu óc có vấn đề, là mất trí nhớ .
Đại ca thật đáng thương !
"Đại ca, đại ca, anh yên tâm, em biết nên làm như thế nào , em sẽ giải thích cho chị dâu biết em không phải là người đàn ông đó. Chị dâu sẽ hiểu , rồi cũng sẽ từ từ nhớ ra thôi." Đoan Mộc lựa lời an ủi đại ca .
"Cúp đi!" Lang vương cúp điện thoại, đem đầu tựa ở trên sô pha, rơi vào trầm tư, anh gần đây một mực nghĩ biện pháp, làm sao tìm được lại ký ức cho Bạch Tuyết?
Ức Ức rất nỗ lực, anh đều biết, đứa nhỏ nghĩ ra dùng một phần công lực, anh không có ngăn cản, thế nhưng, như vậy chỉ có thể giúp đỡ Bạch Tuyết tìm về một đoạn ký ức nhỏ mà thôi, không có cách nào tìm về tất cả ký ức về anh!
Đoan Mộc lại lần nữa trở lại trong phòng làm việc, anh hướng ánh nhìn kỳ quái về phía Bạch Tuyết.
Mà anh làm mặt lạnh như băng, anh không thể để cho cô hiểu lầm anh là người đàn ông làm cho cô mang thai , như vậy sẽ làm đại ca bị tổn thương!