Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 181: Bạch Tuyết, em không được chết

"Không biết."

"Không biết."

"Không biết."

Ba tiểu nhục cầu trăm miệng một lời trả lời, không chút do dự, hơn nữa rất kiên định nói cho Lãnh Dạ rằng bọn nhỏ không biết anh.

Lãnh Dạ buồn bực hừ một tiếng, bọn nhỏ như thế nào lại không biết anh! Sao có thể?

Bọn nhỏ chính là linh đồng, thời gian ở trong bụng đều biết anh, hiện tại sao có thể không biết!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Các con biết cha của các con ở nơi nào sao?" Lãnh Dạ hỏi.

"Đương nhiên biết rồi." Sói con số một trả lời.

"Chú này, chú vừa mới ra tay cứu chúng con, đã giúp thì giúp tới cùng, đưa mẹ con về với cha con đi." Sói con số hai nói.

"Lão nhị, anh làm việc luôn luôn cẩn thận, lần này vì sao lại đem mẹ giao cho một xa lạ ?" Tiểu gạo nếp rất buồn bực hỏi.

"Lão tam, chú này vừa nhìn cũng không phải là người xấu, chú nhất định sẽ đưa mẹ trở về bình an , yên tâm đi." Sói con số hai nói.

Lãnh Dạ bén nhạy nhìn lướt qua sói con thứ hai, đây không phải là phong cách làm việc của sói con số hai!

"Lão nhị, anh thế nào lại làm như vậy? Mẹ là người thân duy nhất của chúng ta, tại sao anh có thể tùy tiện đem mẹ giao cho người khác như thế? Em phản đối!" Tiểu gạo nếp kiên quyết tỏ rõ lập trường của mình.

"Lão nhị, anh cũng phản đối, hiện tại mẹ đang hôn mê, người này vạn nhất giở trò xấu, tương lai chúng ta còn mặt mũi nào mà đi gặp cha, không bảo vệ tốt cho mẹ, cha sẽ rất tức giận !" Sói con số một lo lắng nói.

"Không cần nói, để chú này đem mẹ đi tìm cha, anh tin tưởng chú ấy." Sói con số hai nghiêm nghị nói.

"Vì sao chúng ta không thể theo mẹ cùng nhau trở về?" Sói con số một hoang mang hỏi.

"Chúng ta hiện tại đang ở cái dạng này không thể trở về, chúng ta còn có chuyện cần phải làm , đến khi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ trở lại tìm mẹ." Sói con số hai nói.

"Các con đều phải theo chú trở lại, chỉ có sữa của mẹ các con mới có thể giúp mấy người các con mau trưởng thành." Lãnh Dạ lạnh lùng nói, bọn nhỏ không biết anh, điều này làm cho anh rất bất đắc dĩ, thế nhưng, trong chuyện này nhất định đã xảy ra điều gì đó, nếu không bọn nhỏ sao không nhận ra anh!

Sói con số hai bén nhạy liếc mắt nhìn Lãnh Dạ một cái.

"Thật sự ?" Sói con số một hiếu kỳ hỏi.

"Thật sự." Lãnh Dạ trả lời, trong giọng nói mềm nhẹ đi rất nhiều, những đứa bé này mặc kệ là ở dạng gì, đều là con của Lãnh Dạ anh, anh sở dĩ nói cho bọn nhỏ phải dùng sữa mẹ, thật ra là anh muốn đem bọn nhỏ mang đi, anh không biết sữa của Bạch Tuyết có tác dụng gì không, thế nhưng, anh biết hiện tại bọn nhỏ rời khỏi anh sẽ rất nguy hiểm.Bọn nhỏ đã được sinh ra, Ma Vương nhất định sẽ nghĩ biện pháp để bắt được bọn nhỏ , bởi vì Ma Vương cần máu của bọn nhỏ để phá giải phong ấn.

"Vậy được rồi, chúng ta cùng về với mẹ." Sói con số hai nói.

Lãnh Dạ yên tâm, anh biết, chỉ cần sói con số hai lên tiếng, hai đứa khác liền không có ý kiến , bởi vì sói con số hai tựa như lão đại của bọn chúng.

Cứ như vậy, Lãnh Dạ mang theo Bạch Tuyết và bọn nhỏ trở về.

Trở lại biệt thự, bọn nhỏ đều cảm giác ở đây rất quen thuộc, thế nhưng vì sao bọn chúng lại không biết người này?

"Chú, hình như chúng con đã tới đây, chú có phải hay không là bạn của mẹ?" Tiểu gạo nếp ngọt ngào nói, sau đó một tiểu nhục cầu ở trong biệt thự nhảy tới nhảy lui, hình như là đang tham quan.

Lãnh Dạ gật gật đầu, không ngờ bọn nhỏ vừa sinh ra đã quên mất anh! anh có chút khó chịu.

"Ô kìa, lão tam, em không nên chạy loạn lung tung, với cái dáng vẻ này nếu như em bị người ngoài nhìn thấy sẽ hù chết người ta !" Sói con số một ngồi ở trên sô pha, giống như một vị khách, ngồi đó bắt đầu giáo huấn tiểu gạo nếp.

"Em cũng không muốn như vậy, em cũng không muốn sinh ra là một quả trứng! Chỉ là, không nghĩ đến chúng ta được sinh ra là ở cái dạng này! Khi sinh ra, nếu biết sớm như thế này , em sẽ nói mẹ cho em một chút xinh đẹp, chỉ cần mẹ sinh em có tay có chân là được !" Tiểu gạo nếp ngọt ngào nói.

"Chú, nơi này có gà không?" Sói con số hai hỏi.

Lãnh Dạ sửng sốt, chẳng lẽ bọn nhỏ ở cái dáng vẻ này muốn ăn gà sao? Chẳng lẽ hình dạng bên trong lớp màng này của bọn nhỏ chính là những con sói con , nếu là như vậy Bạch Tuyết sẽ bị hù chết!

"Chú, có hay không?" Sói con số hai có chút lo lắng hỏi.

Lãnh Dạ sửng sốt, chẳng lẽ bọn nhỏ ở cái dáng vẻ này muốn ăn gà sao? Chẳng lẽ hình dạng bên trong lớp màng này của bọn nhỏ chính là những con sói con , nếu là như vậy Bạch Tuyết sẽ bị hù chết!

"Chú, có hay không?" Sói con số hai có chút lo lắng hỏi.

"Có."

"Tốt lắm, anh đi nấu canh gà cho mẹ, như vậy mấy người chúng ta mới có sữa uống. Lão tam, em đi chuẩn bị bếp, lão đại, anh đem con gà đi làm sạch, còn em đi chuẩn bị gia vị." Sói con số hai nói, sau đó ba tiểu nhục cầu mới đi vào phòng bếp.

Lãnh Dạ sửng sốt!

Thì ra là bọn nhỏ là muốn nấu canh gà cho mẹ uống.

"Các con xác định là biết nấu canh gà?" Lãnh Dạ lo lắng hỏi.

"Trước đây có học ." Sói con số hai thản nhiên nói.

"Trước đây?" Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi, chẳng lẽ thời gian ở trong bụng Bạch Tuyết, bọn họ còn đi nơi khác ?

"Chính là khi ở trong bụng mẹ, mẹ thường xuyên đọc một ít sách dạy nấu ăn, chính là khi đó chúng con học được ."

"À."

Lãnh Dạ hai tay ôm trước ngực, nhìn ba tiểu nhục cầu nhảy nhảy ở trong phòng bếp bận rộn .Chỉ thấy sói con số hai nhảy đến trước tủ lạnh, tủ lạnh lập tức mở ra, sau đó một con gà liền bay ra, rồi rơi lên thớt , cuối cùng là một phen cắt thái trên không trung, con gà kia cũng bay lên. Lúc này tại phòng bếp truyền ra các âm thanh bùm bùm, cuối cùng một con gà bị sói con số một cát thái thật gọn gàng, có trật tự, sau đó lần lượt rơi vào trong nồi đã được chuẩn bị trước đó.

Chỉ chốc lát sau, ba tiểu nhục cầu từ trong phòng bếp đi ra, đồng loạt nhảy lên sô pha.

"Chú, chú qua đây, ngồi xuống." Sói con số một rất nghiêm túc nói.

Lãnh Dạ đi tới, ngồi dối diện bọn nhỏ.

"Chú, chú đã có thể đi vào đến cái không gian kia , chú tất nhiên không phải là người phàm đúng không? Như vậy chúng ta liền quang minh chính đại , chú là ai?" Sói con số một hỏi.

"Lão đại anh thật là chày gỗ, sao có thể hỏi như vậy, chú này nhìn đẹp trai như vậy, không biết là người như thế nào?" Tiểu gạo nếp đoàn ngọt ngào nói.

"Đẹp trai? Không nhìn ra, anh vẫn tin rằng cha chúng ta là đẹp trai nhất." Sói con số một tự tin nói.

"Thật vậy, cha của các con có dáng vẻ như thế nào?" Lãnh Dạ cảm giác rất thú vị.

"Cha của chúng con chắc chắn đẹp trai hơn chú." Sói con số một trả lời.

"Chú, thật ra, chúng con còn chưa nhìn thấy cha, cho nên còn không biết bộ dáng của cha như thế nào!" Tiểu gạo nếp bất đắc dĩ nói.

"Chú, chú còn chưa trả lời vấn đề của con, chú có phải là người hay không?" Sói con số một hiếu kỳ hỏi, bởi vì sói con số một hoài nghi người này không phải người phàm, nếu như là người phàm , không có khả năng xuất hiện ở trong cái không gian kia! Nếu như là người phàm, không thể nào thấy được tiểu nhục cầu mấy người bọn chúng mà không hề kinh hoảng! Nếu như là người phàm, không thể nào thấy được mấy người bọn chúng làm cơm mà không có một tia kinh ngạc!

Cho nên nhất định không phải người!

Chẳng qua, trực giác nói cho bọn chúng biết, người này sẽ không hại bọn chúng.

"Các con là gì, chú cũng giống như thế." Lãnh Dạ nói.

"Thế nhưng, bây giờ chúng con là cục thịt tròn, chú như thế nào lại không giống?" Tiểu gạo nếp hiếu kỳ hỏi.

"Cái gì cục thịt tròn? Em là cô bé à? Nói chuyện phải văn minh có biết hay không? Thực sự là thua em luôn! Mẹ sao có thể sinh ra đứa bé thứ hai như em chứ!" Sói con số một giống như một người lớn giáo huấn lão tam.

"Cho xin, em mới không phải thứ hai, em là thứ ba ! Thứ hai ở chỗ kia." Tiểu gạo nếp nhảy nhót hai cái nói.

Lúc này, lão đại và lão tam mới phát hiện, thì ra lão nhị đang ở trước mặt Bạch Tuyết .

Lão đại và lão tam cũng nhảy tới, vây quanh một vòng xung quanh người Bạch Tuyết.

"Mẹ thế nào còn chưa có tỉnh?" Tiểu gạo nếp lo lắng hỏi, khóc nức nở.

"Mẹ sẽ không phải là đã chết?" Tiểu gạo nếp khóc nức nở hỏi.

"Không —— mẹ sao có thể chết, mẹ là ai em còn không biết, mẹ chờ lâu như vậy, sao có thể dễ dàng như vậy bỏ mặc chúng ta. Mẹ chỉ là hôn mê, cũng không biết vì sao hôn mê lâu như vậy?" Sói con số hai lo lắng nói.

"Mẹ bất tỉnh, vậy là sao có thể uống canh gà? Chúng ta làm sao có thể tiến hóa thành dáng vẻ giống mẹ đây!" Sói con số một sốt ruột nói.

"Lão đại, anh đi xem nồi canh gà đã được chưa? Nếu như được rồi, đem một chén qua đây, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp mẹ mau chóng chút tỉnh lại."

"Có lẽ chú có biện pháp." Lãnh Dạ đến gần nói, anh vẫn chưa được ôm Bạch Tuyết, bởi vì sói con số một cứ nhìn chằm chằm vào anh, không cho phép anh tới gần Bạch Tuyết.Anh lo lắng cho Bạch Tuyết, càng đau lòng hơn cho Bạch Tuyết, biết cô vì sinh hạ ba đứa nhỏ, nhất định rất đau đớn, thống khổ!

"Tốt lắm, chú mau qua đây đi, thử xem." Các tiểu nhục cầu nói.

Lãnh Dạ đến bên người Bạch Tuyết, nâng cô dậy, một tay để sau lưng Bạch Tuyết, sau đó đem chân khí truyền cho Bạch Tuyết.

Một lát sau, tất cả đều là phí công, Bạch Tuyết không có tỉnh, không có một chút dấu hiệu muốn tỉnh.

Lãnh Dạ biết sự tình nghiêm trọng, Bạch Tuyết nhìn như là đang ngủ, thật ra là linh hồn của cô bị một lực lượng không biết tên khóa lại cho nên cô mới có thể mê man như thế!

Sói con số hai liếc mắt nhìn Lãnh Dạ một cái, tựa hồ hiểu một chút.

"Chú, có lẽ còn có một biện pháp." Sói con số hai nghiêm túc nói.

"Biện pháp gì?"

"Con đi cõi âm nhìn xem kiếp nạn lần này của mẹ là gì? Có lẽ sẽ tìm được biện pháp đánh thức mẹ." Sói con số hai lạnh lùng nói.

"Không được, con không thể đi cõi âm, con mới sinh ra không lâu, còn quá suy yếu, các con ở nhà chăm sóc mẹ các con, thật tốt, chú sẽ đi cõi âm." Lãnh Dạ nghiêm nghị nói.

Sói con số hai khóe miệng vừa kéo, mẹ quả nhiên không có nhìn lầm người.

"Được, chú nhất định phải cẩn thận."

Lãnh Dạ rời khỏi , đi tới cõi âm, anh muốn từ quyển sách sinh tử kiểm tra một chút kiếp nạn này của Bạch Tuyết là gì, có thể hay không rất khó vượt qua? Thế nhưng, khi Lãnh Dạ xem quyển sách sinh tử, trợn tròn mắt!

Thật ra dương thọ của Bạch Tuyết đã hết!

Không có khả năng, cô là hậu nhân của mẫu đơn tiên tử , sao có thể chết? Còn có rất nhiều chuyện chờ cô đi hoàn thành, cô sao có thể chết?

Lãnh Dạ lạnh lùng âm hiểm nhìn Diêm Vương, nghiêm nghị hỏi: "Bạch Tuyết là ai, hai ta đều biết, cô ấy sao có thể chết? Cô ấy sao có thể chết được? Chẳng lẽ đây là ông trời an bài? Chẳng lẽ đây là kết cục ông trời muốn! Hừ!" Lãnh Dạ giận dữ.