Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!

Quyển 1 - Chương 26: Xin Lỗi...

"Thảo Nhi đâu có ngốc đâu, Thảo Nhi chỉ là... chỉ là cứu tính mạng của mình thôi mà... ai bảo người là người duy nhất có thể cứu Thảo Nhi chứ!" Ai bảo người trước đây cứu mạng Thảo Nhi một lần, bây giờ đỡ một châm cũng không chết được còn có thể bảo vệ cái cây cột to vừa có tình vừa có nghĩa còn vừa có thể cứu mạng mình... quá tiện! Thảo Nhi rất muốn nói tiếp nhưng thuốc được tẩm vào châm bắt đầu lan ra khiến Thảo Nhi không làm gì cũng kiệt sức.

"Màn kịch chủ tớ tình thâm sao? Nhưng ta không có hứng thú! Mời Tình vương phi đi!" Nghe tên sát thủ nói xong những tên còn lại tiến lên định kéo nàng đi...

"Nằm mơ!" Nàng cầm súng cứ thế bắn, những tên sát thủ từng tên một ngã xuống cho đến khi chỉ còn năm tên... thì sung nàng cũng hết đạn, điều quan trọng là nàng không mang theo nhiều đạn nên hiện tại không thể thay đạn nữa!

Không chơi bắn xa được thì chơi cận chiến!

Tên sát thủ đeo mặt nạ tưởng nàng không còn vũ khí nữa ai ngờ thấy tay nàng cầm ra một chủy thủ, ánh mắt nàng sắc lạnh nhìn năm tên sát thủ.

Nàng không biết đánh cận chiến như nào, nhưng hiện tại chỉ có thể như này thôi.

Tay cầm chủy thủ, đầu sắc nhọn của chủy thủ hướng phía dưới, nàng lao lên với tốc độ bàn thờ...

"Các ngươi xử lí nô tì kia, để ta chính tay bắt Tình vương phi."

Những tên sát thủ chia ra... nàng không ở cạnh Thảo Nhi những tên sát thủ liền đến bên Thảo Nhi nói nhỏ: "Tiểu mỹ nhân... chúng ta cùng vui vẻ!" Giọng nói cầm thú của những tên sát thủ vang vọng trong đầu lẫn xung quanh Thảo Nhi

Thảo Nhi cả người mềm nhũn, nói không được hét càng không xong... chỉ có thể ú ớ mặc cho đám sát thủ sờ soạng người mình... nước mắt rơi xuống, cảm giác ghê tởm, tủi nhục dâng cao trong lòng Thảo Nhi...

Tránh ra... vương phi, Tuyết Băng... cứu... cứu... Mấp máy môi rất lâu cũng không phát ra được âm thanh, Thảo Nhi khóc đến nấc, vô lực phản kháng.

Tiếng vải bị xé thánh thót truyền vào tai nàng, quay đầu thấy đám sát thủ vây quanh Thảo Nhi xé y phục của Thảo Nhi... từng lớp một cho đến khi làn da ngọc ngà trắng nõn hiện ra.

Nàng đang xoay người chạy về phía Thảo Nhi thì tên sát thủ đeo mặt nạ chặn trước nàng, ánh mắt đắc ý.

Được lắm! Nàng hiện tại biết bản thân mình thật ngu ngốc!

Khiến cho nàng phải rời xa Thảo Nhi! Bởi mục tiêu đích thực là Thảo Nhi! Muốn hủy đi Thảo Nhi..

'Bịch bịch' Tiếng bước chân nhè nhẹ lọt vào tai nàng, nàng khẽ cười, trong lòng hiện lên chữ tốt! Hay hay! Bà đây đang chờ ngươi đấy! Hãy đợi đi!

Tên sát thủ đeo mặt nạ dường như cũng nghe được, hắn quay đầu, nàng nhân lúc này đâm chủy thủ vào chỗ hắn bị nàng bắn, "Đối thủ của ngươi là ta nè! Quay đi đâu vậy cu?"

Đáng chết! Nữ nhân này độc ác!

Tay tên sát thủ đeo mặt nạ kéo lấy tay nàng dễ dàng cướp đi chủy thủ cũng kéo nàng sát người hắn, đúng thời điểm này nàng giơ chân nhắm hai quả trứng của tên sát thủ đeo mặt nạ đá thật mạnh vào...

"Á... tiện nhân!" Tên sát thủ hét lên tay thả lỏng, nàng tay trái cầm kim đâm vào cổ hắn rồi dùng sức thoát khỏi, cướp lại chủy thủ nhanh lẹ đâm vào tim tên sát thủ đeo mặt nạ.

"Nha đầu?! Chết tiệt!" Trích Liên từ xa đi đến thấy tình hình như thế mắt nóng bỏng lửa phun trào từ mắt, Trích Liên phi ra rất nhiều ám khí, những ám khí đều có độc mạnh, phi trúng chỗ hiểm.... những tên sát thủ quanh Thảo Nhi ngã xuống, trên người một tên sát thủ rơi ra một miếng bài.

Tuyết Băng....Thảo Nhi trái tim vui mừng nhưng lý trí sợ hãi, vui mừng vì có thể thấy được Trích Liên, biết được Trích Liên quan tâm mình.

Sợ Trích Liên nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác dơ bẩn này.

Chính là sự sợ hãi chẳng đua nổi với trái tim chỉ chốc lát đã biến mất.

"Nha đầu, không sao rồi." Trích Liên cởϊ áσ choàng trên người ra khoác cho Thảo Nhi, áo choàng rộng rãi bao phủ hết người Thảo Nhi cũng che đi làn da trắng ngọc bị lưu lại dấu hôn đo đỏ.

Trích Liên bế Thảo Nhi lên ánh mắt xót xa có chút rối loạn tâm, không biết suy nghĩ gì Trích Liên nói một tiếng rất nhỏ: "Xin lỗi..." Như tiếng ruồi kêu, Thảo Nhi lơ mơ ngất đi, không hề nghe thấy gì cả.

Thảo Nhi bây giờ toàn thân đều là cảm giác ấm áp, an toàn do Trích Liên tạo nên.

Trích Liên thấy thế an tâm, quay qua nhìn nàng, "Ta bế nha đầu đi trước, người tự lo."

"Được."

Nàng đây phải ở lại hành hạ bọn người cầm thú chó chết này!

(Trích từ ở bìa mới: Mãi Mãi Bên Chàng? Ta Chính Là Không Muốn! Thứ Ta Muốn Là Kiếp Nào Cũng Làm Phu Thê Với Chàng! ( Chẳng Có Gì Là Mãi Mãi... Cũng Chẳng Có Gì Là Nào, Nhưng Ta Vẫn Muốn Nói, Ta Đơn Giản Muốn Chàng Chờ)

(Có thể hiểu là: Chị muốn Anh chờ, chờ để anh không để ý đến con gái khác... bản thân chị sợ anh sẽ làm vậy... sợ anh rời xa mình.)