Bẩy Đêm Ma Mị

Chương 13: Đêm thứ tư: Dậy học trong trang viên 3

- Editor:

Lục Nặc

“Con lại không nghe lời?” bá tước Vladimir đặt Irina lên trên mặt bàn, trong đôi mắt màu tím lộ ra sự uy nghiêm.

“Con không nghe lời đấy, ba ba cứ lập gia đình cho con đi! Dù sao con cũng chỉ là con gái nuôi của người mà thôi!” Cô gái nhỏ kiêu hãnh quật cường nói.

“Sao ta có thể bỏ được con chứ?” Bá tước Vladimir nắm lấy cằm của cô, hôn lên đôi môi phấn nộn.

“Ngô!” Trong khoang miệng có một thứ gọi là tìиɧ ɖu͙© đang len lỏi chui vào, tràn ngập khắp mọi nơi, sự quật cường ngang ngạnh của Irina nháy mắt tan rã. Tay của Vladimir xâm nhập vào trong váy cô, nghĩ tới chuyện bên ngoài còn có An Thu, một người xa lạ đang tồn tại, mặt Irina đỏ lên, sau khi Vladimir buông tha cho đôi môi phấn nộn, cô mới thẹn thùng nói, “Cô, Cô gái kia vẫn còn đang ở ngoài…”

“Vậy cứ để cho cô ta nghe một chút, ta dậy con như thế nào!”

Người đàn ông cường thế không nói thêm câu gì tiếp tục tách hai chân thiếu nữ ra, nơi đó cũng không có bất luận cái gì che chắn, hình như là chuyên chuẩn bị vì hắn.

Ấu huyệt kiều nhỏ phấn nộn, tản mát ra hương thơm thiếu nữ dụ hoặc chưa đủ thành thục.

Mới đầu, khi phân thân của người đàn ông đi vào, Irina cảm giác người mình giống như sắp nứt ra rồi, nhất là cái nơi kia.

“Còn đau sao? Rõ ràng làm nhiều lần như vậy rồi mà”. Cái loại chật hẹp này khiến cho Vladimir càng thêm táo bạo, rõ ràng còn chưa đủ trơn trượt, rõ ràng ngón tay nắm lấy cánh tay hắn của Irina cách vật liệu may mặc gần như muốn khảm vào cơ thể hắn, vậy mà hắn vẫn cố chấp vọt vào bên trong.

“A!” trong thân thể Irina tràn ngập những cảm xúc mất hồn, cô thét chói tai khi này nọ trực tiếp đỉnh lên tử ©υиɠ của mình.

Tiếp theo, Vladimir lắc mạnh thắt lưng, thân thể nhỏ nhắn của Irina theo luật động của người đàn ông cứ nhảy lên liên tục.

Phân thân của Vladimir rất lớn, nhồi vào lại sâu. Kỹ xảo còn cực kỳ cao thâm, hắn dùng lợi khí của mình cắm vào trong thâm thể cô gái, thỉnh thoảng lại đâm vào điểm mẫn cảm nhất của cô.

hoa huy*t dần dần truyền đến những trận kɧoáı ©ảʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra vô số yêu dịch, làm ẩm ướt hạ thân, cảm giác khó chịu ban đầu Irina nhận được cũng dần dần giảm đi. Kɧoáı ©ảʍ giống như thủy triều lan ra khắp toàn thân, cô không hề để ý đến liêm sỉ dâʍ ɭσạи kêu to, hoàn toàn quên mất bên ngoài còn có một người phụ nữ khác.

“Thích ta dậy dỗ như vậy không?”

“A… Ân… Thích…” Irina tham lam hưởng thụ dạng hoan ái có phần quái dị này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô nhiễm một tầng đỏ ửng xinh đẹp.

Ngay từ lần đầu tiên ba ba bò lên giường của mình, cô đã yêu muốn chết cái loại chuyện này. Ba ba nói đó là dạy dỗ, có điều Irina lại định nghĩa loại hành vi này thành “Trị liệu”. Cô không muốn những người phụ nữ khác tới chia sẻ loại trị liệu này với mình, cũng không muốn những người phụ nữ ấy lấy được tinh tử của ba ba.

Sau khi hai người chiến đấu trên dưới một trăm cái, trong thân thể Irina tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Vladimir.

“Sau này ngoan ngoãn một chút cho ta”. Vladimir cắn lỗ tai con gái, nghiêm túc uy hϊếp nói.

“Vâng! Ba ba cũng phải thương yêu con nhiều hơn nha!” tay Irina vuốt ve cực đại của Vladimir, đặt mũi nhọn thấm ra chất lỏng vào trong miệng mình.

Đột nhiên, gian phòng bên ngoài truyền đến một trận ồn ào. Vladimir nhăn mày, hai người thu thập quần áo xong xuôi, lúc mở cửa đi ra bên ngoài, thì thấy gương mặt An Thu tức giận đến nỗi đỏ bừng mở cửa phòng khách, đang định rời đi, nhưng bị một đám thiếu niên xinh đẹp ngăn lại ở cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Vladimir bá tước vừa xuất hiện, toàn bộ động tác của quản gia và đám thiếu niên xinh đẹp bao gồm cả An Thu đều dừng lại.

An Thu liếc mắt nhìn hắn và con gái của hắn một cái, ra vẻ trấn tĩnh nói: “Vô cùng xin lỗi, ngài bá tước. Tôi muốn hỏi một chút, hiện tại tôi muốn xin nghỉ việc, có được không?”

Bá tước và con gái hắn cho rằng cô là kẻ điếc chắc? Cố tình gây ra tiếng động lớn như vậy để làm gì?! Cái nơi loạn thất bát tao này, dù chỉ ở lại một khắc cô cũng không thể chịu đựng nổi!

“Không phải cô sợ hãi đấy chứ?” Vladimir nhìn chăm chú giáo sư dậy đàn dương cầm mới tới trước mặt, từ trong mắt cô hắn có thể thấy được sự chán ghét.

Đã thật lâu rồi hắn không thấy được loại ánh mắt này …

“Sợ hãi?” An Thu chăm chú nhìn Vladimir, một người đàn ông thành thục tuấn mỹ. Khí thế hùng hổ ban đầu bị một đôi mắt màu tím sắc bén đánh nát. Nói thật ra, cô cũng có chút sợ hãi, sợ hãi bản thân mình không thể ngăn cản nổi mị lực thành thục của hắn.

“Sợ ta sẽ ăn cô?” Vladimir từng bước tới gần, “Hoặc là cô sợ mình sẽ yêu ta?”

Khoảng cách giữa Vladimir và An Thu bị rút ngắn chỉ còn mấy cm, gần như thế này, An Thu có thể ngửi thấy được hương vị đặc thù sau khi vừa hoan ái xong của người đàn ông, vị tìиɧ ɖu͙© đậm đặc.

Chẳng qua, cái loại kiêu ngạo tự kỷ ấy, thực sự làm cho người ta có chút khó chịu.

“Muốn tôi ở lại cũng được thôi, nhưng tiền lương của tôi phải trả gấp bội! Tôi muốn phí bồi thường ô nhiễm thị giác và thính giác!”

Bị nói trúng tâm tư nên phát điên, An Thu cáu kỉnh nói, nhưng chuyện này lại mang đến ánh mắt oán hân của Irina.