Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo

Chương 9

Chờ Cù Đông Trần tắm xong đi ra, liền thấy Lệ Thâm dựa vào đầu giường chơi điện thoại di động, khẽ nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Cù Đông Trần vừa lau tóc vừa mở tủ tìm quần áo sạch sẽ.

“Tôi nổi tiếng đến vậy sao, ăn một bữa cơm cũng có thể bị chụp trộm.” Ngữ khí Lệ Thâm không tính quá tốt, tuy rằng là bạn học, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng tư của hắn, người kia chưa được hắn đồng ý đã chụp trộm còn phát tán trong nhóm WeiChat, dù là ai cũng không thể chấp nhận được, huống chi người trong cuộc lại là Lệ Thâm.

Nhưng Cù Đông Trần không ngờ hắn bây giờ mới nhìn đến cái tin này.

“Vậy cậu và Hứa Dĩnh xảy ra chuyện gì?” Cù Đông Trần đưa lưng về phía hắn, tựa hồ là lơ đãng hỏi.

“Chuyện gì mà xảy ra cái gì?” Lệ Thâm nở nụ cười, ngước mắt nhìn bóng lưng hắn, “Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, Cù Đông Trần cậu chính là bụng dạ hẹp hòi.”

“Tôi bụng dạ hẹp hòi cũng không phải hôm nay cậu mới biết, ” Cù Đông Trần mặc quần áo tử tế đi tới bên cạnh hắn, thu thập bản thân xong cúi người hôn một cái lên khóe miệng hắn, “Lệ Thâm, cậu và Hứa Dĩnh tốt nhất giữ khoảng cách một chút, tôi không xác định mình có thể nhẫn cô ta bao lâu.”

“Làm sao, uy hϊếp tôi?” Lệ Thâm lộ ra một nụ cười thuần lương, “Vừa mới hầu hạ cậu thư thái xong, hiện tại muốn trở mặt không quen biết.”

Cù Đông Trần nhìn hắn một chút, Lệ Thâm vẫn luôn là khuôn mặt không đáng quan tâm kia, tựa hồ căn bản không đem lời của hắn xem là chuyện gì to tát, Cù Đông Trần dưới đáy lòng cười lạnh, đóng cửa rời đi.

Nụ cười trên mặt Lệ Thâm dần dần thu liễm, từ đầu giường lấy ra một điếu thuốc châm lên.

Hắn và Cù Đông Trần, cơ hồ cùng nhìn về một hướng, không cần biết quỹ đạo chậm rãi tiến lên, nhưng hắn và Cù Đông Trần, đều chưa bao giờ nghĩ tới một kết quả.

Bởi vì lúc trước đã đáp ứng Dung Cẩm Giác, cho nên hắn gọi điện tới hỏi thời gian cụ thể, Lệ Thâm lại mở baidu tra một chút tài liệu liên quan đến người kia.

Phiền Giang Ngôn, mấy năm trước tham gia chương trình casting mà xuất đạo, vẫn luôn không nóng không lạnh, năm ngoái chợt tham gia mấy tiết mục tống nghệ đang nổi, phía sau lại tiếp được hai bộ phim đại chế tác, mặc dù chỉ là vai phụ, nhưng kỹ năng diễn xuất lại đầy đủ đặc sắc, bằng vào bộ dạng cùng nỗ lực của mình, trong chốc lát đã có một lượng fan đáng kể.

Cơ bản đã biết được phong cách cùng cách diễn xuất của người này, Lệ Thâm trong lòng đã đạt được mục đích.

Cùng Dung Cẩm Giác hẹn xong thời gian, bởi vì là cuối tuần, Lệ Thâm liền hỏi Cù Đông Trần có muốn cùng đi không, Cù Đông Trần hỏi hắn, Dung Cẩm Giác tại sao bỗng nhiên nói cậu tới hỗ trợ?

“Đoán chừng là vì muốn làm cho người ta vui vẻ.” Lệ Thâm kỳ thực rất muốn gặp mặt người tên Phiền Giang Ngôn này một chút, người có thể đem cái tên Dung Cẩm Giác không ăn khói lửa nhân gian này mê hoặc đến đầu óc choáng váng, phỏng chừng là đạo hạnh rất thâm hậu.

“Ngược lại Dung Cẩm Giác chụp xong mời khách, không say không về.” Lệ Thâm đối Cù Đông Trần nói.

Kỳ thực là hắn cất giấu tâm tư, nghĩ đến giai nhân trong ngực Dung Cẩm Giác, hắn lại càng có vẻ khắp nơi lúng túng, còn không bằng mang Cù Đông Trần tới, cũng có người làm bạn.

Cù Đông Trần nhìn hắn bỗng nhiên ân cần như thế để mình đến bồi tiếp, nhất thời cũng không nói ra được lời cự tuyệt.

Hai người lái xe đến địa điểm, là Lệ Thâm chọn cảnh, một cái nhà xưởng bỏ đi, sẽ lập tức phá dỡ, vẫn là hắn vận dụng một chút quan hệ, bảo an mới cho vào.

Cù Đông Trần nhìn một mảnh bức tường đã sụp lún, đi tới giẫm lên vách tường xám xịt, hơi kinh ngạc, “Cậu lại chọn nơi như này để chụp?”

Lệ Thâm lấy ống kính ra điều chỉnh ánh sáng, vốn là đưa lưng về phía Cù Đông Trần, tiến lên phía trước vài bước sau đó bỗng nhiên xoay người nhìn Cù Đông Trần, “Đông Trần.”

Cù Đông Trần đang đốt thuốc, phản ứng mà ngước mắt nhìn hắn, xoạt xoạt một tiếng, hình ảnh được cố định.

Cù Đông Trần sửng sốt một giây, bỗng nhiên có chút không tự nhiên, “Làm gì mà chụp trộm vậy?”

Lệ Thâm đã cúi đầu xem bức ảnh, khóe miệng ôm lấy một nụ cười.”Tôi không phải đang điều chỉnh ánh sáng sao, tìm điều kiện cho cảm giác tốt nhất.”

Cù Đông Trần đi tới trước mặt hắn, nhìn chính mình trong hình, ánh mặt trời bốn giờ chiều, ôn nhu chiếu vào trên người hắn.

“Tôi cảm giác so với minh tinh cũng không tồi, cậu nói phải không, Lệ Thâm.” Cù Đông Trần tràn đầy tự tin.

Lệ Thâm chỉ cười.

Dung Cẩm Giác một lát sau mới đến, đó là lần đầu tiên Cù Đông Trần cùng Lệ Thâm nhìn thấy Phiền Giang Ngôn, cái người trong truyền thuyết, nam minh tinh khiến Dung Cẩm Giác bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Lệ Thâm nghĩ, nguyên lai Dung Cẩm Giác yêu thích chính là bộ dạng này. Không thích cười, không thích nói chuyện, cả người lạnh lùng, không có nửa điểm mùi khói lửa. Đối với Dung Cẩm Giác càng là xa cách.

Ngẫm lại trước đây người theo đuổi Dung Cẩm Giác có đầy đủ nam nam nữ nữ, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn ôn nhu có ôn nhu, Phiền Giang Ngôn đến cùng đã đánh động vào chỗ nào của cái tên Dung Cẩm Giác ngàn năm băng sơn này, Lệ Thâm càng ngày càng tò mò.

Quá trình quay chụp ngược lại rất thuận lợi, Phiền Giang Ngôn rất phối hợp với hắn, hai người hầu như không cần giao lưu quá nhiều, hắn đơn giản chỉ điểm một chút, Phiền Giang Ngôn có thể cho hắn loại cảm gián hắn muốn, nói như thế nào đây, Lệ Thâm cảm thấy hai người họ rất ăn ý.

Lúc nghỉ ngơi Lệ Thâm hỏi Cù Đông Trần muốn hút thuốc, Cù Đông Trần đi tới đưa cho hắn, lại châm một điếu khác đưa cho Phiền Giang Ngôn, Phiền Giang Ngôn lại khách khí khoát khoát tay, “Tôi cai rồi.”

Dung Cẩm Giác đem nước khoáng đã sớm chuẩn bị từ lâu đưa cho hắn, hướng hai người giải thích, “Cổ họng em ấy phải bảo vệ thật tốt, không thể hút thuốc.”

Cù Đông Trần lúc này mới ồ một tiếng, nói rằng, “Đúng rồi, lúc trước ở sân vận động anh có một buổi biểu diễn đi, cháu tôi còn rất thích anh, không trách lúc nãy vừa mới nhìn có cảm giác rất quen mắt.”

Phiền Giang Ngôn lễ phép cười cười, “Tôi tháng sau còn có một show diễn, lúc đó tôi sẽ nói trợ lý đưa cho các anh mấy tấm vé VIP, xem như là một chút tâm ý.”

Cù Đông Trần châm thuốc hút vài hơi, trả lời, “Vậy thì cám ơn, lúc đó tôi và Lệ Thâm nhất định sẽ đi cổ vũ.”

Lúc trở về Cù Đông Trần ngồi trên xe, nhớ tới mới nãy lúc ăn cơm Dung Cẩm Giác chăm sóc cho Phiền Giang Ngôn, tuy rằng không tới mức tỉ mỉ chu đáo, nhưng vì hắn cố ý chọn nhà hàng tư nhân, nên lúc xuống xe còn tỉ mỉ đưa mũ cho Phiền Giang Ngôn đội, cũng làm cho Cù Đông Trần cảm thấy rất kinh ngạc.

“Đang suy nghĩ gì?” Lệ Thâm nhìn người bên cạnh hỏi.

“Tôi cảm thấy sau này phải nhìn họ Dung với cặp mắt khác xưa rồi.” Cù Đông Trần nửa nghiêm túc nửa trêu chọc nói.

Lệ Thâm thấp giọng nở nụ cười, “Nói thật, tôi cũng cho là như thế.”

Nếu như nói hiểu biết của Cù Đông Trần đối với Dung Cẩm Giác vẻn vẹn chỉ dừng lại ở mặt ngoài, còn Lệ Thâm là từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên trong một mái nhà. Lệ gia cùng Dung gia xưa nay quan hệ cũng không tồi, cho nên Lệ Thâm từ nhỏ đã cùng Dung Cẩm Giác quan hệ rất tốt.

Dung Cẩm Giác người này tâm tính cực cao, từ nhỏ sinh ra trong một gia đình xa hoa, đối nhân xử thế cũng không cần phải xem sắc mặt người khác, tuy rằng sau khi lớn lên hiểu chuyện chậm rãi biết thu liễm, nhưng phần ngạo khí trong xương kia lại không chút nào thay đổi. Bản chất giữa Lệ Thâm và hắn khác nhau ở chỗ, Lệ Thâm còn có một huynh trưởng là Lệ Vanh, người kia từ nhỏ đã là tấm gương học tập của Lệ Thâm, Lệ Thâm làm sai chỗ nào, Lệ Vanh đều sẽ chỉ ra cho hắn, lúc hắn còn nhỏ, Lệ Vanh càng giống như cha hắn, bồi bạn hắn cùng trưởng thành, mà Dung Cẩm Giác, bởi vì là con độc nhất, người trong nhà lại càng nuông chiều hơn một chút, cho nên cho dù đi vào xã hội, tật xấu vênh mặt hất hàm sai khiến người khác vẫn như trước không thay đổi.

Dung Cẩm Giác đã quen được người khác chăm sóc, dĩ nhiên sẽ không đi học quan tâm người, chăm sóc người, nhiều năm như vậy, Lệ Thâm cũng chỉ gặp qua một Phiền Giang Ngôn.

Nhưng Phiền Giang Ngôn này lại thiên về trường hợp đặc biệt, đối với sự chăm sóc của Dung Cẩm Giác không để ý chút nào, Lệ Thâm nhớ lại thái độ lạnh nhạt của Phiền Giang Ngôn đối với Dung Cẩm Giác, bất đắc dĩ vì bạn tốt của mình mà thở dài.

Loại chuyện tình cảm này, thật đúng là không thể nói rõ ràng.

Lệ Thâm một cách tự nhiên lái xe về chỗ ở của hai người.

Đem xe đỗ ở nhà để xe dưới hầm, Lệ Thâm quay đầu nhìn thấy Cù Đông Trần vẫn còn đang cúi đầu chơi điện thoại di động.

“Xem cái gì vậy cũng đã xem cả một đường rồi?”

Cù Đông Trần đưa điện thoại di động cho hắn, “Tôi đặt trước hai tấm vé xem phim.”

Là một bộ điện ảnh nước ngoài mới chiếu gần đây, vẫn là phim lãng mạn, Lệ Thâm nở nụ cười, hỏi, “Cù Đông Trần cậu không thể mua vé phim hài hay là phim hành động sao?”

“Nếu không thì trở về nhà tự mình diễn?” Cù Đông Trần cười đáp lại.

Rạp chiếu phim ở phía tiểu khu đối diện, Lệ Thâm mở cửa chuẩn bị xuống xe, nhìn Cù Đông Trần một cái nói, “Cũng có thể trước xem phim tình yêu, sau đó lại về nhà diễn một hồi phim hành động.”

“Một hồi?” Cù Đông Trần đóng cửa xe, cười đi đến ôm eo Lệ Thâm.

Hai người ở bên ngoài ít có động tác thân mật như vậy, mà thời điểm Cù Đông Trần đi đến ôm chầm, Lệ Thâm thế nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ là cười đến gần cắn lỗ tai của hắn, “Cậu muốn mấy trận cũng đều được, Trần ca.”

Lệ Thâm là lần thứ nhất gọi hắn như vậy, hắn nghe qua rất nhiều danh xưng từ người khác, nhưng lúc Lệ Thâm gọi ra danh xưng này, Cù Đông Trần bỗng nhiên có xung động muốn đem hắn áp chặt trong nhà để xe mạnh mẽ thao làm.

Hắn nhẫn thật sự quá lâu, muốn làm Lệ Thâm, muốn đem hắn đặt dưới thân khiến hắn gọi mình là Trần ca, Cù Đông Trần dưới tia sáng u ám cầm chặt nắm đấm, nỗ lực đè nén xuống xung động trong nội tâm.

Cù Đông Trần chọn bộ phim tình yêu này là vì gần đây trên internet đang nổi một bộ điện ảnh nước ngoài có thể xào được lửa nóng của người xem, bối cảnh phim là vào đệ nhị thế chiến, vai nam chính xếp bút tòng quân, bỏ qua gia thế xuất sắc cùng nữ nhân mình yêu lao tới tiền tuyến, nhưng bởi vì yêu phải nữ gián điệp người Đức nên thành công bị xúi giục, vai nữ chính trong quá trình xúi giục vai nam chính cũng sâu sắc bị hắn hấp dẫn, hai người rơi vào bể tình, sinh một nam hài. Sau đó trong một lần chiến dịch, nam chính bỗng nhiên phản chiến, đem tình báo quan trọng nhất của nước Đức thành công ghi lại vào USB, khiến nước Đức tổn thất nặng nề, nữ chủ bỗng nhiên thức tỉnh, nguyên lai hết thảy đều là nam chính vì muốn dẫn dụ nàng mà diễn một màn kịch. Hết thảy đều là giả, cuối cùng, nữ chính trong lúc tuyệt vọng sát hại con trai mình sau đó tự sát, nam chính trở lại quốc gia của mình tiếp tục tác chiến, năm 1945, thế chiến thứ hai kết thúc. Nam chính trước ngày chiến tranh giành thắng lợi một ngày, cũng lựa chọn kết thúc tính mạng của mình.

Khi một khắc kia tiếng súng vang lên, ánh đèn trong rạp chiếu phim bỗng nhiên sáng lên, bộ phim kết thúc.

Lệ Thâm vỗ vỗ gò má Cù Đông Trần, “Tỉnh lại đi, phim kết thúc rồi.”

Cù Đông Trần còn buồn ngủ mà mở mắt ra, “Đã kết thúc?”

Đoàn người bắt đầu lục tục xuống sân khấu.

Lệ Thâm bất đắc dĩ nhìn hắn cười, “Cù Đông Trần, cậu đã ngủ hai tiếng rưỡi.”

Lúc đi ra ngoài Cù Đông Trần thấp giọng hỏi Lệ Thâm, “Phim này rất cảm động sao? Tại sao tôi lại thấy có thật là nhiều người vẫn còn khóc.”

Lệ Thâm lườm hắn một cái, không nói lời nào.

Về đến nhà, Cù Đông Trần liền cởϊ qυầи áo đi tắm, tắm đến phân nửa, cửa bỗng nhiên bị vặn mở ra.

Lệ Thâm mặc áo ngủ tiến vào.

“Làm sao, không kịp đợi?” Cù Đông Trần lau nước trên mặt, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn hỏi.

Lệ Thâm lại trực tiếp đi tới trước mặt hắn, đưa tay đóng vòi hoa sen, “Không kịp đợi muốn làm cậu.”

Cù Đông Trần dùng bàn tay ướt đẫm lau tóc hắn, cười chủ động hôn lên, “Vậy thì tới đi.”

Hai người lần này hôn môi không hề mang theo nôn nóng giống như lần trước, mà là chầm chậm thâm tình, Lệ Thâm khẽ cắn môi dưới hắn, Cù Đông Trần rất kiên nhẫn cởi từng nút từng nút áo ngủ của hắn.

Mãi đến tận khi cả người trần trụi.

Hai người cùng hôn môi, cùng xoa xoa thân thể của nhau, Lệ Thâm đến gần ngậm rái tai của hắn liếʍ láp, Cù Đông Trần ngồi xổm người xuống hôn vật to lớn giữa hai chân hắn, hấp duyện sau đó khẽ cắn.

Tiếng thở dốc của Lệ Thâm từ từ tăng thêm.

Cù Đông Trần đè lại hắn dựa vào trên tường, sau đó một chân quỳ xuống liếʍ cho hắn.

Lệ Thâm đưa tay nắm chặt tóc hắn, trong miệng phát ra tiếng hít vào thoải mái.

“Lệ Thâm, tôi muốn thao cậu.” Cù Đông Trần liếʍ hắn trong chốc lát, đứng lên cùng hắn hôn môi, sau đó nghiêng tai ghé vào lỗ tai hắn mê hoặc nói, “Tôi muốn thao cậu rồi mạnh mẽ XXX cậu, làm đến mức cậu kêu cũng không thể kêu được…”

Dù là Lệ Thâm đ*o hạnh thâm hậu, cũng không nhịn được vào lúc này nghe được lời nói hạ lưu của Cù Đông Trần, chỗ dưới hạ thân bởi vì lời nói này mà cứng đến nỗi đau đớn, Cù Đông Trần như là cố ý không nhìn thấy, Lệ Thâm dùng cái đùi lớn đi đỉnh hắn hắn cũng không quản, Cù Đông Trần hai tay cùng hắn nắm chặt, “Cậu nói đi, đến cùng có được hay không, hửm?”

Lệ Thâm bị hắn chọc đến khó chịu, mạnh mẽ lườm hắn một cái, chỉ đành phải nói, “Đến trên giường.”

Lệ Thâm quỳ trên giường, Cù Đông Trần đem tính khí của mình để trên bắp đùi hắn bắt đầu trước sau luật động, cái đùi lớn của Lệ Thâm kẹp chặt tính khí hắn, Cù Đông Trần cưỡi trên người hắn hưng phấn ngay cả hô hấp cũng đều run rẩy.

“A… Đông Trần, chậm một chút…” Rõ ràng vẫn chưa tiến vào, nhưng mà cố tình hành động như vậy khiến hắn cảm thấy so với tiến vào còn muốn sảng khoái hơn.

Cù Đông Trần cưỡi trên người hắn nhanh chóng luật động, động tác hắn quá lớn, mấy lần thiếu chút nữa đem Lệ Thâm xô ra, Lệ Thâm dúi đầu vào lòng bàn tay, thừa nhận sức nặng Cù Đông Trần cho hắn, đây là lần thứ nhất hắn bị Cù Đông Trần cưỡi làm, hắn thực sự sảng khoái đến ngay cả kêu cũng kêu không được, thậm chí trong nháy mắt muốn để Cù Đông Trần chân chính tiến vào trong mình.

Cuối cùng phóng thích, Cù Đông Trần lật hắn lại bắn vào trên cơ bụng hắn, sau đó đưa tay ra nhanh chóng tuốt động cho hắn, Lệ Thâm kêu a a mà phóng xuất.

Trên mặt cùng bên tai đều là đỏ ửng.

Cù Đông Trần ôm lấy hắn hôn môi cùng rái tai của hắn.

Đến lượt thứ hai, Cù Đông Trần liền nằm ở trên giường để Lệ Thâm tiến vào mình, Lệ Thâm thoáng cái đâm vào nơi sâu nhất trong hắn, Cù Đông Trần thản nhiên mặc hắn làm càn, thanh âm hắn xưa nay trầm thấp có từ tính, nhưng ngày thường đều là khắc chế, ngày hôm nay chẳng biết vì sao, cứ làm càn như vậy lại thoải mái mà kêu, Lệ Thâm nghe tiếng kêu của hắn càng ngày càng không khống chế được mà dốc toàn lực đỉnh vào hắn, “Trần ca, tôi làm cậu như vậy sảng khoái sao?”

Cù Đông Trần chỉ là kêu một tiếng so với một tiếng càng phóng túng hơn.

Hắn làm đến một nửa thì lui ra ngoài, kéo Cù Đông Trần ấn hắn trên cửa phòng ngủ, “Chân mở lớn chút, Trần ca.”

Cù Đông Trần đem đầu chôn trong ngực khẽ ngửi đầu v* hắn, Lệ Thâm không chịu nổi động tác này của hắn, tim đập đến lợi hại, cũng không kiềm nén mình tiếp tục nhanh chóng luật động.