Thuận Lâm nằm mơ cũng không ngờ tới, còn có lúc, y tự mình tìm tới Lâm Gia Bảo.
Y vừa xuống núi, liền đi dò xét khắp con đường Mỹ Xuân Thiên, ở đó lượn lờ ba ngày. Dù là đã xin ngủ nhờ ở chuồng ngựa khách điếm, vốn cũng không tốn quá nhiều tiền đồng, nhưng dần dà, ăn uống này nọ, mấy đồng tiền kia liền được dùng hết không còn một đồng.
Y vốn tưởng rằng, mọi chuyện đã không còn hi vọng nữa. Ai ngờ, tình cờ lại để cho y nghe thấy mấy vị khách đến uống rượu ở trong khách điếm, xì xào bàn tán đến chuyện của Tiểu Hồng Đào.
Sau khi Thuận Lâm nghe xong chung chung, thì mới biết được nàng đã gặp phải tên khách quý ghé qua Lâm phủ năm đó đã coi trọng nàng nên đã bị bắt đi.
Đến tên kia là ai, y cũng không biết nữa là. Cho nên, y đã thực sự là không còn có cách nào khác nữa, mới tìm tới Lâm phủ.
*
Lâm Gia Bảo cao cao tại thượng ngồi ở trên chủ vị trong sảnh chính.
Tầm mắt nhìn đến khuôn mặt của lão nông dân thô to vốn không biết là ai cả, dù đã lục tung trong trí nhớ của mình.
Hắn lại liếc mắt một cái nhìn đến gã quản gia Lâm Phúc vẫn luôn đứng ở bên cạnh mình, đang bày ra bộ dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Là do cái gã quản gia hầu như vẫn luôn có thể tâm linh tương thông cùng với hắn. Bây giờ lại không hỏi qua hắn mà đã dám tùy ý phán đoán, liền tự ý dẫn người này vào đây.
Hắn nghiêm túc quan sát một lúc rất lâu, vẫn không hề nhìn ra có chút đặc biệt để khiến hắn nhận ra lão nam nhân này là ai cả. Ngay khi hắn rốt cục không thể nhịn nổi nữa, muốn mở miệng hỏi nguyên nhân, thì y đã thảng thốt lên tiếng:
– Cầu xin thiếu chủ tử cứu Tiểu Hồng Đào giúp ta.
Thiếu chủ tử?
Chỉ có điều, danh xưng này đã từng được nghe ở một năm trước, lại nhắc cho người nghe nhớ lại kí ức tưởng như rất xa xôi về trước kia. Đặc biệt là sau khi đã phát sinh ra sự kiện kia, hắn đã triệt để tiếp nhận vị trí chủ nhân, chính thức chấp chưởng nhà họ Lâm, thì đã không còn ai gọi hắn bằng cái danh xưng này nữa. Đến ngay cả đám thúc bá kia ở trước mặt hắn, cũng phải cung cung kính kính gọi hắn, một tiếng là gia chủ.
Kỳ thực, Lâm Gia Bảo vẫn chưa nhớ ra cái lão nông dân có thân hình thô to lại luôn bày ra vẻ uất ức đang quỳ ở trước mắt dị thường uất ức này là ai cả. Vừa nghe thấy danh xưng kia từ miệng của y phát ra, hắn liền dâng lên tâm tình thư sướиɠ không tên, cho nên, lòng của hắn liền đại phát từ bi, phất tay một cái, nói:
– Lâm Phúc, ngươi đi tra một chút.
Lâm Phúc luôn đứng ở sau lưng của Lâm Gia Bảo, cho nên, tự nhiên là mọi biểu tình đầy sặc sỡ vốn lướt qua ở trên mặt của gã Lâm Phúc vốn không hề bị Lâm Gia Bảo nhìn thấy. Nhưng mà, Thuận Lâm vốn đang quỳ gối ở dưới sảnh đường, đều thấy rất rõ ràng.
Hắn vốn có chút hài lòng Thuận Lâm, nhìn Lâm Phúc đã rời đi rồi. Trong thư phòng này, cũng chỉ còn sót lại hai người là Lâm Gia Bảo và Thuận Lâm.
Nhận ra điều này khiến cho y có chút đứng ngồi không yên. Tuy rằng y đã cực lực khống chế bản thân mình. Nhưng thân thể của Thuận Lâm đã bắt đầu trực tiếp mà run rẩy nho nhỏ lên. Y cúi xuống, chôn đầu thật sâu đến trước ngực, không dám ngước lên. Mồ hôi lạnh cũng đang ứa ra ướt đẫm tấm lưng.
Lâm Gia Bảo nhìn khuôn mặt của người nông dân đang diễn ra biểu tình thật thú vị. Đôi lông mày của hắn liền nhướng cao lên, săm soi, càng nhìn chằm chằm y.
Chỉ có điều, rất nhanh, hắn đã mất đi hứng thú. Hiện tại, kẻ đối mặt trực tiếp với hắn mà sẽ không run rẩy vốn rất hiếm có đi. Cái bản tính bùn nhão không trét nổi thành bức tường của lão nông dân này, vốn không khác gì những kẻ khác đi. Nếu như nhất định phải tìm ra có cái gì đó khác biệt, thì chỉ có một điểm là, y càng sức chống đỡ yếu ớt, nhút nhát không lời nào có thể tả nổi, hơn so với những kẻ khác mà thôi.
Vì vậy, tầm mắt của Lâm Gia Bảo nhanh chóng thu hồi, quay về trên mấy trang sổ sách ở trước mặt.
Không bao lâu sau, Lâm Phúc đã trở về. Nhưng mà tin tức mà gã mang về, lại không hề khiến Lâm Gia Bảo vui lòng. Lâm Gia Bảo xoa xoa cằm. Bởi vì hắn vốn không nhận ra lão nam nhân này là người nào cả. Hiện tại, chuyện này rất khó để giải quyết, giúp đỡ dùm. Cho dù là hảo bằng hữu thân thiết, thì hắn cũng chưa chắc gì sẽ đứng ra giải quyết ổn thỏa, bởi vì đây là một mối buôn bán không có lời.
Lâm Gia Bảo nhìn ‘món đồ chơi’ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, thoạt nhìn không biết đã có bị đυ.ng chạm gì qua chưa. Nếu không phải do gã Lâm Phúc tự chủ trương dẫn y đi vào đây, thì căn bản, hắn sẽ không nhìn thấy y. Chỉ vì y vừa mở miệng gọi hắn bằng một danh xưng khiến cho hắn cao hứng một chút mà thôi. Cho nên, tại sao hắn lại phải làm đến trình độ, vì y mà đứng ra, giải quyết cái vụ buôn bán khó nhằn, không lợi nhuận này chứ?
Sau khi làm gia chủ, Lâm Gia Bảo càng sẽ không làm ra bất cứ một vụ buôn bán không có lời nào cả. Thậm chí, căn bản là, hắn vốn không biết cái lão tiểu tử quỳ ở trước mặt này là ai đi!
– Ngươi đi đi!
Thuận Lâm kinh hoảng nhìn Lâm Gia Bảo. Y không hiểu Lâm Gia Bảo nói lời này đây là có ý gì?
Loại ánh mắt hốt hoảng này khiến cho Lâm Gia Bảo có ảo giác, giống như như đã từng quen biết ở đâu rồi vậy.
Nhưng, chuyện này cũng không hề gây cản trở gì đến hắn. Hắn đưa tay lên phất phất tay, hành động này như là đang đuổi mấy con ruồi nhặng bu quanh, lên tiếng đuổi người:
– Ngươi đi đi, ta không giúp ngươi nổi đâu!
Thuận Lâm cực kì hoảng loạn. Trong đầu óc của y lập tức liền trống rỗng, không biết phải làm sao bây giờ cả. Quả thật, so với bất cứ ai khác, y đều hoảng loạn hơn cả. Bởi dưới lớp bọc là cái thân hình cao to của một lão nam nhân này, kỳ thật, so với bất cứ ai khác, thì đây là một nội tâm vô cùng yếu đuối. Y vốn là kẻ lù đù, chất phác, chưa từng trải đời. Y vốn chỉ là lão cóc ngồi ở đáy giếng mà thôi.
Nhưng chỉ bởi vì mọi người đều hoảng loạn rồi, y càng không thể cho phép bản thân mình cũng hoảng loạn theo được.
Y vốn không hiểu nổi. Tại sao Lâm Gia Bảo đã hứa sẽ giúp y, lại đột nhiên từ chối y rồi. Y hoảng hốt đến mức lập tức vọt tới trước mặt của Lâm Gia Bảo. Lòng bàn tay luôn luôn vác cuốc cày bừa, vốn trải đầy các vết chai sần sùi, chỉ bắt lấy một chút ống tay áo hoa mĩ, sạch sẽ kia, lại không dám nắm quá chặt sợ là bẩn nó, y vội vã nói:
– Van cầu ngươi. Thiếu chủ tử, giúp ta một lần này đi!
Ánh mắt vừa ẩn nhẫn, tuyệt vọng lại đau đáu này của y, khiến tầm mắt của Lâm Gia Bảo rơi vào bàn tay của Thuận Lâm đang tóm chặt lấy một chút ống tay áo của hắn. Giống như là bị kinh sợ, Thuận Lâm lập tức rụt tay về.
Lâm Gia Bảo vẫn luôn nhìn chằm chằm vết thương bị cắt ở trên cổ tay của Thuận Lâm vẫn còn chưa kịp lành hẳn, đã lưu lại một vết thẹo nhợt nhạt.
Lần thứ hai, tầm mắt chậm rãi chuyển về khuôn mặt Thuận Lâm vẫn đang bày ra vẻ lo sợ bất an. Lâm Gia Bảo liền hiện ra một vẻ mặt thú vị. Hắn nghĩ, thật rất muốn biết là lão nam nhân có hình dáng còn cao to hơn cả mấy tên hộ viện nhà hắn, nhưng nội tâm lại không can đảm hơn so với con thỏ nhà được bao nhiêu cả này, là ai nha.
Cái loại uất ức khó gặp này, cũng giống như một loại ngọc thạch quý hiếm có là rất khó mà tìm được đi.
Hắn nhìn gương mặt đang tràn đầy sự hốt hoảng, toát ra đầy mồ hôi hột của nam nhân đang đứng ở trước mắt này, đột nhiên có một loại lửa giận đã lâu không gặp, kèm theo cả du͙© vọиɠ đã nguội lạnh cả một năm nay, tựa hồ như cũng đã thức tỉnh theo, ngông cuồng dâng lên, thôi thúc hắn hận không thể đè người ở trước mặt này ra mà phát tiết.
Thuận Lâm lại vội vã, quỳ xuống trên mặt đất. Y dập đầu xuống mặt đất, vang lên mấy tiếng ‘bang bang’, lại không hề nói ra lời nào cả. Y vốn cũng không biết được. Làm ra hành động này, trước tiên là xin lỗi vì vừa nãy, dưới tình thế cấp bách đã mạo phạm. Hay là, y đang phải tiếp tục cầu xin thiếu chủ tử cứu Tiểu Hồng Đào ra giúp y nữa đây.
Hiện tại, Lâm Gia Bảo từ tốn ngồi xuống trước mặt của y, bàn tay vốn cầm cây bút liền vươn ra một ngón trỏ, luôn được bảo dưỡng đến trắng nõn. Chạm đến đỉnh cằm màu nâu đồng không khác mấy với màu da trên người của Thuận Lâm.
Nhìn kỹ một chút, kỳ thực thì dáng vẻ này của y cũng không tính là quá già. Làn da không bóng loáng nhưng lại rất căng tràn, co dãn. Càng không giống như nữ nhân, dù qua hơn ba mươi tuổi, có dùng qua bao nhiêu loại mỹ phẩm bảo dưỡng cũng không thể nhìn đến đẹp mắt đến vậy đi.
Lâm Gia Bảo có chút ngạc nhiên đối với loại da dẻ thô ráp nhưng co dãn, lại cảm nhận được rõ ràng nhịp đập thình thịch đầy sức sống ẩn bên dưới, vừa sờ đến liền yêu thích không buông tay, ngón tay xấu xa của hắn bắt đầu hành vi không an phận.
Thuận Lâm càng thêm sợ hãi.
Thân thể của y liền bắt đầu run rẩy, lạnh lẽo.
Ngón tay này liền vuốt ve men theo đôi lông mày, cùng viền theo đôi mắt tròn xoe này, thì trong ánh mắt này càng toát lên vẻ vừa ẩn nhẫn, cam chịu lại buồn bực, phẫn nộ càng thêm rõ ràng.
Ngón tay của Thuận Lâm chậm chạp vuốt ve. Đương nhiên là hắn càng có thể cảm giác rõ ràng được thân thể của người đang quỳ gối ở trước mặt này càng thêm run rẩy.
Đột nhiên, Lâm Gia Bảo có một loại cảm xúc thành công kì dị. Một nam nhân cao lớn đến vậy lại quỳ ở trước mặt mình bởi vì chính mình, chỉ bị hắn dùng một đầu ngón tay mơn trớn mà y đã bày ra dáng dấp lạnh run đến run cầm cập đi. Đối với tính tự tôn của nam giới, thực sự là khiến cho hắn đã đạt được sự thỏa mãn rất lớn đi.
Ngay sau đó, Lâm Gia Bảo chậm rãi lộ ra một nụ cười tuấn mỹ của năm đó, đã khiến cho đông đảo mỹ nữ say đắm, ngất ngây, xụi lơ như mưa rơi:
– Không phải ngươi đã cầu xin ta, cứu cái nữ tử tên Tiểu Hồng Đào gì đó sao?
Thuận Lâm nhìn nụ cười của Lâm Gia Bảo, trong nháy mắt, y liền hoảng hốt. Y càng không hiểu làm sao mà Lâm Gia Bảo đột nhiên lại thay đổi chủ ý nữa rồi. Nhưng, tâm tư của mấy đại nhân vật này, luôn luôn xoay chuyển, khiến cho một tiểu nhân vật như y đây, vốn không có đủ tư cách, càng không cách nào để suy đoán ra nổi đi. Cho nên, y chỉ là nóng vội, liều mạng mà gật đầu.
– Ha ha. Vậy ngươi lấy cái gì để trao đổi, van cầu ta đây?
Bây giờ, ở trên thân của Thuận Lâm vốn hoàn toàn không hề có cái gì nữa cả. Mà, trên đời có thứ để khiến cho gia chủ nhà họ Lâm này để mắt đến vốn không thể là một đồ vật gì có chút tầm thường đi. Nhưng cũng không biết là may hay là xúi quẩy đây. Bởi vì đúng thật là Thuận Lâm vốn chỉ có một thứ đã được Lâm Gia Bảo để mắt đến, đó chính là thân thể của hắn đi.
Bất thình lình, khuôn mặt của Lâm Gia Bảo kề sát vào gương mặt đối diện của Thuận Lâm. Khiến y nhất thời hoảng hốt, bất ngờ ngã ngồi xuống, mông đập trên mặt đất. Mồ hôi lạnh rớt xuống, từ trên mặt lông mày chảy dài xuôi xuống. Ở trên thân, mồ hôi lạnh đổ ra, càng lúc càng nhiều đến mức thành một dòng sông luôn rồi đi.
Thật sự thì, khi y đứng trước cửa lớn của Lâm phủ liền luôn mãi do dự, có khi vừa bước vào rồi liền bị đá văng ra bên ngoài. Vả lại vừa rồi, y còn vô ý mạo phạm.
Nhưng y lại càng không ngờ tới, Lâm Gia Bảo sẽ lấy ra điều kiện trao đổi này để lừa người. Vị hán tử này chỉ thành thật, trung thực quá mức mà thôi, chứ không phải là kẻ ngốc. Lâm Gia Bảo vốn là một tên công tử bột, tâm địa lại gian giảo. Y cũng vốn không phải là không hiểu. Chỉ là y vẫn luôn không hiểu. Tại sao một kẻ có địa vị hiển hách như gia chủ Lâm gia vốn muốn hạng người gì mà chẳng có. Làm sao lại sẽ luôn nhớ đến cái loại người thô kệch, yếu đuối như y vậy a. Cho nên, chính là vì y ôm ý nghĩ như thế cho nên mới dám đến Lâm phủ cầu xin Lâm Gia Bảo giúp đỡ.
Thuận Lâm vốn đã trở thành trượng phu, làm cha người ta rồi. Cho nên, y không thể làm ra chuyện xấu hổ khiến cho con cháu sau này của mình lại không ngốc đầu lên được. Tuy y muốn nói ra như thế. Nhưng ở trong nhà vốn bần hàn, mỗi người trong gia đình đều yêu thương, chiều chuộng nhi tử Bảo Nhi như châu như bảo vậy. Nếu cứ bỏ mặc Bảo Nhi mất đi thế này, sau đó lại báo cho Thúy Hoa biết tin dữ này, nàng vốn đã lớn tuổi đang sống khỏe mạnh, nhất định cũng sẽ lại đau lòng đến chết đi sống lại một trận, liền sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, tâm bệnh rất khó qua khỏi đi. Cho nên, nếu như y không qua được cái cửa này, vậy thì căn bản, không thể bàn đến con cháu đời sau cái gì nữa đi.
Vì vậy, Thuận Lâm chỉ đành chôn đầu thật sâu xuống dưới.