Đại Ngụy Cung Đình

Chương 19: Chuyện Thường Ngày Ở Cung Học (1)

Hai hôm sau, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận làm một việc hiếm thấy, đó là đến Cung học nghe giảng.

Cung học, nghe tên là hiểu, đây chính là một giảng đường được xây dựng trong cung nhằm giảng dạy kiến thức cho hoàng tử công chúa. Ngoại trừ Đông Cung thái tử sẽ có thái phó đến dạy riêng thì tất cả các hoàng tử công chúa chưa xuất các còn lại mỗi ngày đều phải đến Cung học nghe giảng.

Nhưng trải qua năm tháng, vài vị hoàng tử trưởng thành đã xuất các lập phủ. Hiện giờ những người còn lại trong Cung học, ngoại trừ “Kỳ lân nhi” Triệu Hoằng Chiêu ra thì chỉ còn lại hai huynh đệ Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Hoằng Tuyên.

Còn nữa, còn thêm vài vị công chúa mà cả năm chẳng thấy đến mấy lần.

Khác hẳn với Triệu Hoằng Nhuận tính tình nghịch ngợm, cửu hoàng tử Triệu Hoằng Tuyên lại là một hoàng tử ngoan ngoãn biết nghe lời, trước nay chưa bao giờ vắng mặt một buổi nào ở Cung học. Tuy luận về tài trí thì không bằng Triệu Hoằng Chiêu, nhưng đây cũng là một vị hoàng tử hiếu học được biết bao giảng sư trong Cung học kính trọng.

Hoàn toàn khác hẳn với Triệu Hoằng Nhuận.

“Ca, sao hôm nay lại đến đây?”

Nhân lúc giảng sư còn chưa bắt đầu giảng, Triệu Hoằng Tuyên khẽ hỏi Triệu Hoằng Nhuận, vị ca ca lớn hơn mình một tuổi.

Tuy cả hai người đều là con trai của Thẩm Thục Phi nhưng từ lúc tám tuổi thì đều rời khỏi Ngưng Hương cung của Thẩm Thục Phi, một người ở tại Văn Chiêu các, một người ở tại Thính Phong các, trừ phi có việc hẹn nhau, còn không thì cũng chỉ là tùy tiện gặp gỡ.

Ai bảo Triệu Hoằng Nhuận vốn trước nay ít khi đến Cung học nghe giảng chứ?

“Hết cách rồi, hôm qua phụ hoàng mách với mẫu phi, mẫu phi liền gọi ta lại trách mắng một trận…”

Triệu Hoằng Nhuận lừ mắt. Cậu không ngờ đường đường là thiên tử Đại Ngụy mà lại nhỏ nhặt đến thế, lén đi mách lẻo tội trạng của cậu, kể những việc cậu gây ra ở U Chỉ cung cho Thẩm Thục Phi biết mà lại còn thêm mắm dặm muối vào, khiến Thẩm Thục Phi giận đến mức mới sáng hôm sau đã bảo cung nữ Tiểu Đào gọi cậu sang Ngưng Hương cung rồi giáo huấn một trận, hại mọi kế hoạch Triệu Hoằng Nhuận lập ra hôm đó đều hỏng hết.

Giờ cậu định sẽ tiếp tục ra tay với vài hậu phi ỷ được thiên tử Đại Ngụy sủng ải mà kiêu căng tự mãn, khiến cho vị phụ hoàng đại nhân đó phải tiếp tục bực mình.

“Chuyện này đệ có nghe Tiểu Đào tỉ tỉ kể rồi.”

Triệu Hoằng Tuyên chỉ mới mười ba tuổi nhẹ nhàng giơ ngón tay cái lên, khẽ nói bằng giọng ngưỡng mộ: “Ca không hổ danh là ca, làm rất tốt!”

“Tất nhiên!” Triệu Hoằng Nhuận cười khì, sau đó dặn dò: “Phải rồi, trưa nay đệ sang thăm mẫu phi đi, rồi nói tốt cho huynh vài câu, hôm qua mẫu phi rất tức giận, huynh dạo này không dám đến.”

“Cứ giao hết cho đệ.”

Triệu Hoằng Tuyên khẳng định chắc nịch.

“Nếu đổi lại là mình, cho dù biết mẫu phi phải chịu uất ức thì mình cũng chẳng dám đến U Chỉ Cung đòi lại công bằng…”

Nhìn gương mặt thân thiết của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Tuyên cảm thấy có hơi phiền muộn.

Nhưng rồi thoắt cái, cậu lại thấy vui, bởi vì cậu nghĩ, cậu phải may mắn lắm mới có được một ca ca có gan, có bản lĩnh thế này.

“Ca, có huynh ở đây đúng là tốt…”

“… Tiểu Tuyên, có phải đệ uống nhầm thuốc rồi không? Gớm chết được…” Vẻ mặt Triệu Hoằng Nhuận lộ rõ sự hốt hoảng, có hơi sợ hãi mà giữ một khoảng cách với đệ đệ.

“A!” Triệu Hoằng Tuyên lập tức nổi điên.

Đúng thế, có một vị huynh trưởng thế này thật sự cảm giác rất tốt, nhưng không tính những lúc bị ca ca dùng lời lẽ chọc tức thế này.

Ở bên cạnh, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu, người được gọi là “Kỳ lân nhi” nhìn hai huynh đệ đang ồn ào này mà cảm thấy ganh tị. Tuy các hoàng tử đều là anh em ruột, nhưng thực tế thì tình cảm huynh đệ này cũng khá bạc bẽo, nhất là trước sự mê hoặc của hoàng vị.

“Bọn họ… có lẽ mới thật sự gọi là huynh đệ chân chính đúng không?”

Triệu Hoằng Chiêu lặng lẽ nhìn hai huynh đệ ấy.

Đối với tiểu cửu đệ Triệu Hoằng Tuyên thì Triệu Hoằng Chiêu có ấn tượng không tệ, bởi vì Triệu Hoằng Tuyên là một hoàng tử rất cần cù hiếu học, tuy tài năng không bằng cậu nhưng dù gì cũng có tư chất thông minh, tương lai chắc hắn sẽ trở thành tuấn kiệt rường cột cho Đại Ngụy.

Nhưng đối với bát hoàng đệ Triệu Hoằng Nhuận thì ấn tượng trước nay của Triệu Hoằng Chiêu chỉ có một, đó chính là bát hoàng đệ Triệu Hoằng Nhuận ham chơi, chỉ cần là việc có liên quan đến chơi bời thì tên nhóc này luôn có hứng thú đặc biệt, chỉ duy nhất không có hứng thú với việc học thôi. Trước nay cậu ta đến Cung học chỉ là để cho có lệ, tranh thủ lúc các giảng sư không để ý là lại ngủ gà ngủ gật.

Đối với những huynh đệ tự nguyện trụy lạc thế này, Triệu Hoằng Chiêu trước nay luôn “ít nói ít giao thiệp”, cũng không hề có giao tình gì.

Dù gì tình cảm huynh đệ giữa các hoàng tử vốn đã bạc sẵn rồi, sau khi xuất các, lập phủ phong vương thì khoảng cách lại càng trở nên xa hơn, trừ những ngày đặc biệt thì cả năm có khi chẳng gặp nhau mấy lần.

Hoàng tử các đời đều như thế cả, họ luôn bận rộn nghĩ cách làm thế nào để trở thành vua, làm thế nào để trở thành thiên tử Đại Ngụy.

Dưới những tiền đề như thế thì cho dù có những huynh đệ bình thường có tiếp xúc qua lại thì cơ bản cũng là vì một lợi ích nào đó mà thôi.

Triệu Hoằng Chiêu lại không thích như thế.

Sau lần thi ở Văn Đức điện, Triệu Hoằng Chiêu lại kinh ngạc phát hiện ra vị bát hoàng đệ này của mình là một tài học, hoặc cũng là một hiền tài bẩm sinh không thua kém gì cậu. Điều càng khiến cậu thích hơn nữa chính là, Triệu Hoằng Nhuận cũng không có hứng thú với hoàng vị, lại còn công khai viết một bài “Loạn Phú” đầy sự trào phúng, thể hiện với phụ hoàng rằng cậu chỉ muốn làm một hiền vương thời thịnh thế.

Một người huynh đệ vừa tài hoa xuất chúng, lại không có hứng thú với hoàng vị giống như cậu, trong mắt Triệu Hoằng Chiêu quả thực là một người bạn tuyệt vời mà ông trời đã ban cho. Thế nên khi ở Văn Đức điện, cậu đã chủ động giúp Triệu Hoằng Nhuận cứu vãn tình thế, khiến Triệu Hoằng Nhuận không những không bị thiên tử Đại Ngụy trách phạt mà ngược lại còn nhận được sự xem trọng.

Nhưng điều đáng tiếc là, vị bát hoàng đệ này có vẻ không hề biết đến tình cảm của cậu, sau đó cũng chẳng nói lời cảm ơn cậu.

Đương nhiên, Triệu Hoằng Chiêu không hề quan tâm việc này, cậu chỉ mong có thể kết thêm giao tình với vị bát hoàng đệ này, đồng thời thảo luận vài chuyện học vấn. Dù gì theo cậu nghe ngóng được thì tài trí của vị bát hoàng đệ này có thể khiến cho ba vị trung thư đại thần ở Thùy Củng điện đều hài lòng công nhận.

Có điều nửa tháng nay Triệu Hoằng Nhuận luôn bận rộn đấu trí với phụ hoàng Triệu Nguyên Tư của họ, thế nên Triệu Hoằng Chiêu cũng không xen vào được.

Nhưng hôm nay thì lại gặp được vị bát hoàng đệ này ở Cung học, Triệu Hoằng Chiêu không thể bỏ lỡ thời cơ này.

“Tình cảm của hai đệ… tốt thật đấy.”

Triệu Hoằng Chiêu cuối cùng cũng không kiềm được mà chen vào một câu.

Nhưng điều bất ngờ là câu nói vốn định mở đầu câu chuyện này của cậu lại trở nên phản tác dụng.

Triệu Hoằng Tuyên lại cho rằng vị lục hoàng huynh này của mình đang trách họ quá ồn ào, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi lục hoàng huynh, bọn đệ không nói nữa đâu.”

“Hả?” Triệu Hoằng Chiêu có hơi ngây ra.

Cậu không hề nhận ra, trước nay cậu luôn là đứa con cưng được thiên tử Triệu Nguyên Tư nâng niu trong tay, khiến cho các vị hoàng tử còn lại ngoại trừ thái tử Triệu Hoằng Lễ ra thì đều có phần kính sợ cậu.

À, nhưng những người ấy không bao gồm Triệu Hoằng Nhuận, bởi vì cái tên này trước nay luôn xem thường tất cả những hoàng huynh được yêu thương.

Thế nên, Triệu Hoằng Nhuận lập tức nhìn Triệu Hoằng Chiêu bằng ánh mắt khó chịu.

“Bát hoàng đệ này… có vẻ có thành kiến rất lớn với mình.”

Triệu Hoằng Chiêu có hơi giật mình.

Thật ra việc này rất dễ hiểu. Cũng giống như các học sinh kém luôn bị xem thường trong trường cảm thấy bực bội trước những học sinh ưu tú được nhà trường xem trọng vậy. Là một trong những hoàng tử không được thiên tử Đại Ngụy xem trọng, Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên mang tâm lý bài xích vị lục hoàng huynh luôn được phụ hoàng yêu thương này.

“Hoằng Nhuận, dù gì thì lúc ở Văn Đức điện huynh cũng đã giúp đệ một lần, sao lại dùng ánh mắt ấy để nhìn huynh?” Triệu Hoằng Chiêu nở nụ cười nhăn nhó hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận nhìn vị lục hoàng huynh của mình bằng ánh mắt “Ta với huynh thân nhau lắm đấy à?” rồi lạnh lùng nói: “Cái đó cũng gọi là giúp sao? Là giúp ngược thì có.”

“Hả? Nói thế là sao?”

“Với tài trí thông tuệ của lục hoàng huynh sao lại có thể không hiểu ra chứ?”

“…”

Triệu Hoằng Chiêu nghi hoặc nhìn người bát hoàng đệ có vẻ đang oán trách mình, cau mày suy nghĩ một chút.

Đột nhiên cậu chợt hiểu ra.

“Không xong rồi… theo bài Loạn Phú ấy của Hoằng Nhuận thì rõ ràng đệ ấy không muốn được phụ hoàng xem trọng. Nói cách khác, hôm ấy việc phụ hoàng mắng đệ ấy và không kỳ vọng vào đệ ấy nữa mới thật sự là điều mà đệ ấy muốn… Mình tự cho rằng đã giúp đệ ấy, nhưng lại khiến đệ ấy được phụ hoàng để mắt, việc này hoàn toàn… trái ngược lại với mục đích ban đầu của đệ ấy rồi!”

“Chậc…” Triệu Hoằng Chiêu nhất thời cảm thấy khổ sở.

“Xem ra lục hoàng huynh đã hiểu rồi.” Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn một lượt tên “đầu sỏ tội phạm” này bằng ánh mắt chẳng tốt lành gì.

“Chỉ trách huynh ngu muội, đến hôm nay mới hiểu ra thâm ý trong chuyện này.” Triệu Hoằng Chiêu dở khóc dở cười xin lỗi vị bát hoàng đệ của mình.

“…” Thấy vị lục hoàng huynh trước nay luôn được thiên tử Đại Ngụy xem trọng lại ăn nói khách khí như thế, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi cảm thấy bất ngờ, còn Triệu Hoằng Tuyên thì lại càng kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

“Có câu không biết thì không có tội, Hoằng Nhuận, ngu huynh xin tạ lỗi với đệ, đề đừng oán trách ngu huynh nữa, được không?”

Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ, nhìn Triệu Hoằng Chiêu mấy lượt rồi hỏi: “Huynh muốn gì?”

“Ngu huynh chỉ mong có thể thân thiết hơn với bát đệ.”

“…” Triệu Hoằng Nhuận mở to mắt nhìn lục hoàng huynh một lúc rồi đột nhiên dời ra chỗ ngồi đằng sau.

Triệu Hoằng Chiêu chẳng hiểu gì cả, đang định hỏi lí do thì chợt thấy Triệu Hoằng Tuyên đưa tay phải chỉ chỉ vào ống tay áo bên trái, rồi hỏi bằng giọng e dè: “Hoàng huynh… là thế này sao?”

Tay áo? Y tụ? Đoạn tụ?

Triệu Hoằng Chiêu là một kỳ tài vô cùng nhanh trí, cộng thêm việc hai huynh đệ này chợt nhìn cậu bằng ánh mắt vừa kỳ lạ lại vừa có hơi kỳ thị xa lánh, kết hợp với “từ ngữ ẩn ý” khi Triệu Hoằng Tuyên chỉ vào ống tay áo, cậu lập tức có phản ứng ngay, đỏ mặt tía tai vội vàng giải thích: “Không không không, ý của ngu huynh chỉ là muốn thảo luận một vài kiến thức với bát đệ mà thôi.”

“Phù…” Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Hoằng Tuyên đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Cũng không phải là bọn họ cố tình nghi ngờ vị lục hoàng huynh này, mà là thực tế trong hoàng cung Đại Ngụy, việc hoàng tử các đời xảy ra việc đam mê nam sắc không phải là chuyện hiếm.

Nghĩ cũng phải, do dinh dưỡng đầy đủ nên các hoàng tử đều trưởng thành rất sớm, nhưng trong tẩm cung lại không có cung nữ, chỉ có một đám tiểu thái giám trẻ trung tuấn tú suốt ngày hầu hạ bên cạnh. Ở hoàn cảnh như thế, một khi quản giáo sơ suất thì sẽ dễ dàng xảy ra những việc không ngờ.

Cũng cần phải nhắc, trên đời này, việc giai cấp thượng lưu có tật này không phải là không có, có điều việc này không hợp thiên đạo nhân luân nên không được chấp nhận mà thôi.

Sau khi trải qua chuyện này, tuy Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy có hơi ngượng ngùng xấu hổ, nhưng dù gì cũng đã nói ra được mục đích muốn kết thâm giao với hai huynh đệ Hoằng Nhuận Hoằng Tuyên.

Ít ra Triệu Hoằng Nhuận sẽ không mâu thuẫn với cậu, còn Triệu Hoằng Tuyên sẽ không kính sợ cậu nữa.

Lúc này, giảng sư giảng dạy trong Cung học là Trương học sĩ đã bước vào học đường, chuẩn bị giảng bài hôm nay.

Dĩ lực giả nhân giả bá, dĩ đức hành nhân giả vương! (*)

Lời của Khổng Mạnh!

***

(*) Dịch nghĩa: Người dùng sức mạnh mà mượn tiếng làm điều nhân là Bá, Người lấy đức mà làm điều nhân là Vương.