*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ôn Khách
Hành
Beta: Lam
Yên, Mimi
*****Đêm
khuya, trên đường quốc lộ, một chiếc taxi chở đám người Quân Tư Vũ tới khách sạn
mà bọn hắn đang trọ. Điều này càng làm cho Đoàn Đoàn kinh ngạc hơn, không phải
những người này nói là đến khu nhà cao cấp của họ chơi sao, tại sao lại đi tới
khách sạn?
Đoàn
Đoàn có chút cảm thấy không ổn, liền lén lấy điện thoại di động ra định gửi một
tin nhắn, nhưng lại bị vị ác ma đại nhân sắc bén kia nắm lấy tay, làm một động
tác nhanh nhẹn, không dấu vết mà đoạt đi điện thoại trong tay hắn.
“Ngài
làm trò gì vậy?” Khi xuống xe, Đoàn Đoàn bực bội muốn đoạt lại điện thoại di động
của mình. Quân Tư Vũ hắc hắc cười nói, “Nhóc con, ngươi biết ta là ai không?”
“Ngài…
ngài là ai?” Đoàn Đoàn khá thông minh, lắp bắp hỏi. Trực giác nói cho hắn biết
lai lịch của người này dường như không đơn giản, bản thân đêm nay gặp phải người
này, xem như là gặp hạn lớn rồi.
“Ta
là kẻ thù của lão bản Tuyền Mộng nhà các ngươi.” Ác ma đại nhân cười, khiến
Đoàn Đoàn rùng mình một cái.
“Ngài…
ngài… ngài… nói thật hay giả?” Đoàn Đoàn run rẩy lên tiếng. Nếu là thật thì lần
này mình chết chắc rồi! Hiện tại mình cùng với đối thủ một mất một còn của Tuyền
Mộng ở chung một chỗ, trở về nhất định là chỉ có một con đường chết.
“Tin
hay không tùy ngươi, nhóc con, nếu không muốn chết thì tốt nhất đừng có làm ầm
lên.” Ác ma đại nhân đưa điện thoại của thiếu niên cho Liêu Thần, để Liêu Thần
gọi điện cho Xuyến Xuyến, “Kêu Xuyến Xuyến khẩn trương thu dọn đồ đạc xuống
đây, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này trong đêm.”
“Ô
tô của tôi thì sao?” Liêu Thần vẫn còn vương vấn cái xe Cherry nhỏ bé của mình.
“Không
cần lo cho chiếc xe kia, người của Tuyền Mộng trong chốc lát sẽ đuổi tới.” Quân
Tư Vũ nhìn bãi đất trống dùng để đậu xe trước cửa khách sạn, chọn lấy một chiếc
xe ba bánh chạy bằng điện dùng để chở hàng hóa linh tinh. Cái xe ba bánh này
xem ra dùng đã lâu năm, chắc cũng không đáng tiền. Hắn đi tới lay lay cái xe,
cái xe cũng không có còi chống trộm, chỉ dùng một chiếc khóa sắt to khóa lại.
Quân
Tư Vũ dùng tay một phát chặt đứt sợi xích sắt thô to, khiến cho Đoàn Đoàn đi
theo sau kinh ngạc không khép nổi miệng. Quân Tư Vũ quay lại nói với hắn,
“Ngươi hiện tại có thể đi.”
“Tôi
không đi! Tôi muốn đi cùng các ngài! Ở lại thành phố này, sớm muộn gì tôi cũng
bị đám người của Tuyền Mộng gϊếŧ chết. Đại gia à, ngài làm ơn thương xót, tiện
tay thu nhận tôi đi! Ngài muốn chơi đùa tôi thế nào cũng được, chỉ cần đừng ném
tôi cho đám người Tuyền Mộng thôi!” Đoàn Đoàn van nài. Hắn không phải không biết
những thủ đoạn đáng sợ của Tuyền Mộng.
“Ngươi
bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười
chín… từ từ, đại gia, mấy người muốn đến thành phố S? Chẳng phải là đưa tôi
đi chết sao? Ai mà chẳng biết nơi đó là sào huyệt của Tuyền Mộng!?” Đoàn Đoàn sợ
hãi nói.
Ác
ma đại nhân từ trong túi tền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng hạng VIP mà đại sứ
quán Đức Lan Tạ Nhĩ làm cho hắn lúc trước ——
bên trong đại khái có khoảng một trăm vạn tiền tiết kiệm. Hắn nhét tấm
thẻ VIP này vào trong tay Đoàn Đoàn, nói, “Tiền trong thẻ tín dụng cũng đủ để
ngươi dùng nửa đời. Cầm tấm thẻ này đi đến nơi mà ngươi muốn đi, về việc ngươi
có thoát khỏi Tuyền Mộng hay không cũng là do chính bản thân ngươi, mật mã là
sáu số 8.”
“Đại
gia… Ngài…” Đoàn Đoàn bị ác ma đại nhân làm cho hồ đồ. Hắn đứng sững tại chỗ,
cũng không dám nói thêm bất cứ cái gì, trơ mắt mà nhìn Liêu Thần mang theo Liêu
Xuyến Xuyến chạy tới, chui vào trong chiếc xe điện ba bánh dùng để chở hàng mà
Quân Tư Vũ chỉ.
Nhìn
đám người kia ngồi trên chiếc xe điện ba bánh đi ngày càng xa, Đoàn Đoàn mới giật
mình tỉnh lại. Hắn đi tới máy rút tiền bên cạnh đường, nhập mật mã, số tiền hiển
thị bên trong khiến hắn suýt chút nữa bất tỉnh. Hắn vừa mừng lại vừa sợ, vội vã
vẫy một chiếc xe taxi đi tới sân bay.
*********************************************************
Chiếc
xe điện ba bánh càng đi càng xa, chạy trên con đường quốc lộ ra khỏi thành phố.
Liêu
Xuyến Xuyến bọc mình trong áo lông, ngủ gà ngủ gật trên xe. Liêu Thần cũng mệt
mỏi dựa vào cửa kính xe mà ngủ, chỉ có ác ma đại nhân chuyên chú lái xe.
Thực
ra, cái xe điện chở hàng ba bánh này đã được thay đổi một chút so với ban đầu,
lắp thêm một cái mái che, khiến cho chỗ ngồi ở phía sau rộng thêm một chút
thành một không gian nho nhỏ để chở hàng, người cũng có thể ngồi đó. Đương
nhiên hệ số an toàn của chiếc xe điện ba bánh này cực thấp, rất dễ bị long ra.
Khi
vừa ra đến con đường phụ cận phía nam thành phố, chiếc xe điện ba bánh nhỏ chậm
rãi dừng lại ven đường. Ác ma đại nhân đóng cửa xe, để anh em Liêu Thần ngủ ở
bên trong, còn hắn thì ngồi chồm hỗm ven đường, yên lặng chờ trời sáng. Hắn mặc
một chiếc áo khoác da, ngồi lại trên tảng đá ven đường, tóc bị gió đêm thổi cho
hỗn độn. Nhìn con đường quốc lộ không người trước mặt, hắn nhận ra nơi này, con
đường này, chính là con đường mà hắn và Liêu Thần khi rời khỏi thành phố để đi
chơi suối nước nóng đã đi qua. Tại thời điểm đêm khuya không người, ngồi ở một
nơi như thế này sẽ luôn có
‘Thận’
(*)
do oán niệm ngưng tụ mà thành, đúng là nguy cơ tứ phía đối với lộ trình ban
đêm.
(*) Thận – “蜃“:
một sinh vật huyền thoại được lưu truyền trong văn hóa Trung Quốc và Nhật Bản cổ
đại.
Có thuyết cho rằng nó là một con sò có
thể nhả khí tạo ra ảo ảnh lầu gác. Trên thực tế, đây chỉ là khúc xạ ánh sáng –
một hiện tượng tự nhiên.
Lại có thuyết cho rằng nó là một con giao long.
Con này ta thấy giống hình con Trùng Tử Hồn bay theo pháp sư Kikyo trong
Inuyasha.
Người
thường đi qua nơi này sẽ mệt mỏi muốn ngủ chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Quân
Tư Vũ ngẩng đầu nhìn ánh đèn đường mờ nhạt. Cây đèn đường này, ban đầu khi hắn
mới ngồi xuống còn có thể chiếu sáng một vùng rộng, nhưng không đến nửa giờ đồng
hồ, một loạt đèn đường đều trở nên mờ mịt, cuối cùng hoàn toàn dập tắt. Sương
đêm mỏng manh bắt đầu ngưng tụ, tuy rằng không làm ảnh hưởng đến tầm nhìn nhưng
lại khiến cho mọi thứ thu vào trong mắt đều trở nên mờ ảo hư huyễn.
Quân
Tư Vũ ngồi cạnh chiếc xe điện ba bánh, chậm rãi đợi luồng ảo ảnh.
Thứ
này có lẽ cũng giống như bình thường, chỉ là một loại ‘Thận’ tầm thường đi.
Quân Tư Vũ khép hờ con mắt.
Thời
gian xử lí thứ này, chẳng qua cũng chỉ như nháy mắt một cái mà thôi.
Thánh
ma nhắm lại con mắt của mình, mà đám sương mù trên đường cũng ngưng lại việc di
chuyển, tất thảy biến thành một màu xám lạnh. Là tác dụng của ‘Thận’ sao? Tuy rằng
đối với thánh ma mà nói, tất cả chỉ thoáng qua như một cái nháy mắt, nhưng trên
thực tế, không gian xung quanh đã bị đông cứng lại.
Trong
sương mù, một cánh tay thon dài trắng nõn từ hư ảo dần hóa thành chân thực, chạm
vào mặt Quân Tư Vũ ———— thật là một việc ngoài dự đoán. Một mỹ nhân tóc dài, mặc
áo bào trắng huyễn hóa ra từ trong sương mù. Sắc mặt nó nhợt nhạt nhưng ngũ
quan lại tinh xảo vô cùng, con ngươi ngân sắc chăm chú nhìn vào đôi mắt đang nhắm
của vị thánh ma trước mặt.
“Vũ….
Uyên… ha ha ha…. quả là một vị thánh ma thú vị …” Mỹ nhân sương mù vươn
ngón tay nhẹ nhàng vẽ vẽ trên môi thánh ma, động tác nhẹ nhàng như một sợi lông
vũ, sau đó lập tức đưa môi của mình từ từ dán lên, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở
phiến môi Quân Tư Vũ, bắt đầu không ngừng hút lấy ma nguyên của thánh ma.
Ma
lực tối cao khiến mĩ nhân sương mù toàn thân run rẩy, tựa như cảm giác bị một
dòng thác nước chảy xuyên qua cơ thể. Ma lực mạnh mẽ như thế, tuyệt vời như thế!
Mỹ nhân sương mù khoan khoái đến mức mái tóc cũng nhẹ nhàng phiêu động, đắm
chìm trong kɧoáı ©ảʍ của việc trộm lấy ma nguyên của thánh ma.
Thật
không ngờ rằng, vị thánh ma tưởng như đã bị nó dẫn dụ vào mê trận mà nó luôn
kiêu ngạo kia lại bỗng dưng mở mắt.
Có
điều, không đợi phản ứng từ mỹ nhân, băng kiếm liền một phát xuyên qua bụng nó.
Mỹ nhân nhanh chóng quyết định, trong nháy mắt chặt đứt nửa người của chính
mình, nửa người trên chỉ còn lại từ phần ngực, bay ra ngoài, mà nửa người dưới
ngay lập tức bị ngưng lại thành băng, bị sức mạnh của băng kiếm chấn vỡ!
“Thụy
Cáp Bố băng kiếm! Thanh kiếm đáng sợ của ma thần!”. Mĩ nhân sương mù trôi nổi
giữa không trung, nhe răng cười rộ lên: “Có điều ta đã có được sức mạnh của
ngài, đây cũng coi như một thu hoạch lớn.” Khi đang nói chuyện, thân thể nó một
lần nữa được tái sinh, thế nhưng nửa người dưới lại biến thành một cái đuôi ốc
sên rực rỡ, có thể thấy rõ vô số độc châm dày đặc.
“Thận
ma! Chỉ bằng mấy món này của ngươi mà cũng dám làm càn!” Mái tóc dài của Quân
Tư Vũ phiêu động, hiển nhiên là đã tức giận ———— chưa từng có ma vật nào dám
nói chuyện với hắn ở khoảng cách gần như vậy, thế nhưng con Thận ma này lại là
kẻ đầu tiên khác biệt. Ma lực của nó có thuộc tính vô cùng hiếm thấy, có khả
năng chuyển hóa những lo sợ hư huyễn thành hiện thực, cũng có thể quỷ dị mà mê
hoặc thiên thần, ngay cả ác ma đại nhân cũng bị nó đắc thủ, hút đi một phần ma
nguyên, có thể gọi là một loại ma lực quý hiếm ngàn năm khó gặp.
“Đừng
tức giận như vậy nha! Ta biết rõ ma nguyên của ngài có thể liên tục hồi phục. Để
ta hút một hơi, ngài cũng có thể nhanh chóng phục hồi lại như cũ, đâu có gì
đáng ngại.” Thận ma hắc hắc cười, nửa dưới cơ thể vặn vẹo theo, vô cùng đáng sợ,
cùng với phần trên cơ thể tinh xảo trắng nõn của nó tạo nên sự tương phản mãnh
liệt.
“Ta
tên
Thận Vụ
(*). Thật ra ta là một
con ma yêu hòa bình, không thích tạo nên sự hỗn loạn thái quá chốn nhân gian.”
Thận ma dùng tay mân mê đôi môi trơn bóng của mình, “Thánh ma đại nhân, ngài liệu
có thể thu hồi thanh kiếm để chúng ta bình tĩnh nói chuyện hay không? Cứ cho rằng
ngài có băng kiếm, có sức mạnh ma lực cường đại, thế nhưng vừa rồi, khi Thận
khí của ta tiến vào cơ thể ngài, ngài nếu như muốn ngay tức khắc đem chất độc bài
xuất ra khỏi thân thể, chỉ sợ cũng cần một đoạn thời gian đi? Ta nhớ rất rõ, thận
khí của ta có tác dụng ức chế việc tái tạo —— Ngài hiện tại nhất định đang rất
khó chịu đi?”
(*Thận Vụ –
蜃雾: ảo
ảnh sương mù)
Con Thận ma này tuyệt đối là đối thủ khó ứng phó nhất mà ác ma đại nhân từng gặp. Nó
không chỉ có năng lực thiên phú tuyệt đỉnh giống như thánh ma, hơn nữa, ở một mức
độ nào đó lại nơi nơi chốn chốn tương khắc với năng lực của thánh ma. Điều đáng
sợ hơn chính là nó giấu mình ở nhân gian nhiều năm như vậy cũng không một ai
phát hiện ra.
Vũ
Uyên hừ lạnh một tiếng, đôi lông mày cau lại cho thấy giờ phút này hắn kỳ thực
đang vô cùng không thoải mái. Thận Vụ nhận thấy, nét tươi cười càng thêm yêu diễm.
Nửa người dưới của nó không ngừng sản sinh, cùng với con đường quốc lộ kéo dài
hợp thành một thể, ngày càng thêm to lớn, đồng thời một đoạn cũng co cuộn lại,
quấn quanh Quân Tư Vũ cùng với chiếc xe điện ba bánh kia, thậm chí còn có thể
nghe thấy tiếng ma sát sạt sạt của chất dịch nhầy chảy ra từ thân thể ẩm ướt của
con ốc sên.
“Thánh
ma đại nhân, ngài cảm thấy như thế nào khi thân thể và ma nguyên của mình bị độc
khí của ta từ từ ăn mòn?” Thận Vụ bởi vì nửa thân dưới quá dài mà trở thành từ
trên cao nhìn xuống. Vũ Uyên nhăn chặt mày lại, trầm giọng nói, “Ngươi muốn nói
chuyện gì với ta?”
“Thật
là một thánh ma thú vị. Vừa rồi, thời điểm ta hấp thụ ma nguyên, đáng nhẽ cũng
chuẩn bị rời đi, khiến cho thần không biết quỷ không hay, nhưng mà ta lại có một
năng lực trời sinh vô cùng phiền lòng, cho nên không thể không tiếp xúc với kí ức
của ngài. Chao ôi, thật quá đáng ghét mà!” Thận Vụ tỏ vẻ buồn rầu nói, “Người
ta cũng không muốn coi lén kí ức riêng tư của ngài đâu, cơ mà có điều —— chính
là vô cùng thú vị —— ta phát hiện ra một phần kí ức đã bị triệt để giấu đi, điều
này ngay cả thánh ma đại nhân cũng không biết…”
“Một
phần kí ức bị triệt để giấu đi?” Vũ Uyên nghi hoặc nói, “Ngươi nói, có người đã
phong ấn một phần kí ức của ta?”
“Đúng
vậy, ta cũng buồn bực nha, lại có kẻ dám cả gan sửa kí ức của thánh ma đại nhân
sao! Thật đáng ngạc nhiên! Ngay cả thánh ma đại nhân ngài đây cũng không cảm nhận
được!” Thận ma gồng thân xác lên trên cao rồi đột ngột hạ xuống, lại gần Vũ
Uyên. Tròng mắt của nó trở nên rất lớn, trong hốc mắt vô số con ngươi bé tý đảo
tới đảo lui, tất cả đều nhìn vào Vũ Uyên, nói, “Thánh ma đại nhân, ta muốn có
được chính xác đoạn kí ức trống của ngài! Có lẽ nó có liên quan mật thiết đến sự
tồn vong của thế giới này đi? Ta yêu cầu cái này! Đưa trí nhớ của ngài cho ta
ăn đi! Ta có thể giúp ngài nhớ lại! Hiện tại, ngài chắc chắn đang vô cùng đau đớn
đi! Dùng một phần ba kí ức của ngài đổi lấy cơ hội giải độc, thật là có lợi
nha….”
“Đừng
hòng!” Vũ Uyên đột nhiên đưa băng kiếm quay lại, cắm vào cơ thể của chính mình.
Băng kiếm ngay lập tức hấp thu độc tố trong cơ thể, trở nên đen nhánh, có điều
khi rút kiếm, một lượng lớn máu tươi cũng mạnh mẽ phun ra. Dưới ảnh hưởng của
băng kiếm và chất độc, không cách nào có thể khiến miệng vết thương vô cùng dữ
tợn đến mức máu thịt lộ cả ra bên ngoài kia ngay lập tức tái tạo lành lặn. Thận
ma không ngờ thánh ma cư nhiên lại dùng phương pháp ác liệt như vậy để loại bỏ
chất độc ra khỏi cơ thể, có điều nó cũng chẳng khác tự mình hại mình là bao.
“Ngài
đang vô cùng vội vàng muốn mời ta đến gϊếŧ đúng không?” Thận ma nổi lên sự
thương hại đối với ác ma đại nhân lúc này đã bị mất đi một lượng máu lớn. Nhìn
bộ dáng đứng cũng không vững của người trước mặt, khó có thể tin đây chính là vị
thánh ma ngông cuồng tự cao tự đại kia. Ai, bản thân nó cũng phải cảm khái làtại sao mình lại mạnh như vậy nha.