Ác Ma Cũng Đi Làm

Chương 19: Ác ma đại nhân xuất viện

Thông tấn xã lá cải.

Theo nguồn tin chưa qua kiểm chứng.

Lúc Liêu Thần hồn bay phách lạc về đến nhà, trời đã gần sáng. Liêu Xuyến Xuyến đang chuẩn bị đến trường, nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của y liền lo lắng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, Liêu Thần lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười cho con bẽ đỡ lo. Liêu Xuyến Xuyến đi rồi, y lại ôm đầu, buồn bã trầm tư.

Hôm nay y đã lên công ty xin cho mình và Quân Tư Vũ được nghỉ phép dài hạn, công việc tạm gác qua một bên, lo xử lý việc cá nhân trước đã. Y gọi đồ ăn ngoài, mang tới bệnh viện, Quân Tư Vũ bị thương nặng, hệ tiêu hóa cũng bị ảnh hưởng, Liêu Thần chỉ mua một ít cháo loãng và thức ăn mềm thích hợp cho người bệnh.

Lúc y bước vào phòng bệnh, phát hiện Quân Tư Vũ đã được tháo mắt nạ dưỡng khí, yếu ớt nửa nằm nửa ngồi tựa bên thành giường, ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía xa xăm nào đó. Nhìn thấy hắn như vậy, trong tim Liêu Thần không khỏi từng trận nhói đau.

“Quân Tư Vũ, tôi đến đưa cơm cho anh.” Liêu Thần trong lòng bất an, vội bước đến bên hắn, đem túi thức ăn đặt lên mặt tủ ở đầu giường.

Quân Tư Vũ chậm chạp quay lại, nhìn thấy y, đờ đẫn nói, “Đã qua buổi trưa rồi, thân thể tôi vẫn không có cảm giác.”

“Kỳ thực, ách … cái kia, chắc là dược hiệu vẫn còn …” Liêu Thần ấp úng.

“Ngài đừng gạt tôi.” Khuôn mặt Quân Tư Vũ thoáng hiện lên nét cười tuyệt vọng, chậm rãi nói, “Không phải là đã bị liệt luôn rồi chứ?”

“Không phải! Bác sĩ nói vẫn còn hi vọng hồi phục ……” Liêu Thần đột nhiên cảm thấy lời nói của mình không có chút sức thuyết phục.

“Im đi!! Tôi không muốn nghe nữa!!” Quân Tư Vũ đột nhiên nổi giận, vung tay gạt đổ hết đồ đạc trên mặt tủ. Liêu Thần sợ hãi, vội vàng ấn chuông báo động, sau đó cố gắng ôm lấy người Quân Tư Vũ, đè hắn xuống giường, lớn tiếng nói, “Anh bình tĩnh lại! Không phải là còn sống sao?! Chỉ cần còn sống còn có hi vọng!!!”

“Tôi không muốn hi vọng nữa!” Quân Tư Vũ nhắm mắt, cay đắng nói.

“Không! Anh còn cả cuộc đời nhàn nhã thảnh thơi! Tuổi anh còn trẻ, chỉ là bị liệt nửa người mà thôi, anh còn có đôi tay lành lặn, còn có thể làm rất nhiều việc!” Liêu Thần đè lại bờ vai hắn, kích động nói, “Không được buông xuôi! Nghe chưa! Tôi không cho phép anh từ bỏ cuộc sống! Chờ anh khỏe lại, tôi sẽ cho anh làm nhân viên của tôi! Chân không cử động được thì có thể làm công việc thư ký, anh không phải phế nhân! Tuyệt đối không phải!”

“Ý ngài là về sau tôi không cần dọn WC nữa?” Ác ma đại nhân mở to mắt.

“Vớ vẩn! Anh đến phòng làm việc của tôi, làm thư ký riêng cho tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho anh, cho đến khi anh về hưu! Được rồi chứ! Không được nói mấy lời tuyệt vọng đó nữa! Chuyên tâm phối hợp điều trị! Tĩnh dưỡng cho mau khỏe!” Liêu Thần lúc này so với hắn còn muốn kích động hơn.

“Được.” Tinh thần ác ma đại nhân khôi phục nhanh đến quỷ dị.

Liêu Thần rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường, nói, “Tiền viện phí lần này tôi sẽ chi trả, chờ anh ra viện chúng ta sẽ lo liệu thủ tục bên bảo hiểm, còn có tiền trợ cấp của công ty, hẳn là sẽ chống đỡ được qua thời gian khó khăn. Anh cầm lấy cái điện thoại này, có việc gì cứ gọi cho tôi. Ngày mai tôi sẽ thuê một nam hộ sĩ tới giúp anh … vân vân và mây mây …” Liêu Thần bắt đầu thao thao bất tuyệt an bài cuộc sống tương lai cho Quân Tư Vũ.

Y chưa nói xong, điện thoại chợt đổ chuông, thì ra trong công ty có việc gấp cần tìm. Liêu Thần thở dài, nói với Quân Tư Vũ, “Anh nhất định không được vẩn vơ nghĩ quẩn, công ty có việc gấp, tôi đi rồi buổi tối sẽ trở lại thăm, anh còn cần cái gì thì cứ nói với tôi.”

“Giúp tôi xin thêm bảo hiểm thương tật nha.” Ác ma đại nhân nói.

“…………………Được rồi.” Liêu Thần =.=

**********************************************

Sau khi Liêu Thần tới phòng tài vụ xin đăng ký bảo hiểm thương tật cho Quân Tư Vũ, rất nhiều đồng nghiệp rủ nhau tới thăm ác ma đại nhân, hỏi thăm sức khỏe hắn xong, mọi người đột nhiên cảm thấy đời mình vẫn còn tươi đẹp lắm, niềm tin cuộc sống bỗng dưng dào dạt dâng lên. Phòng bệnh của ác ma đại nhân tràn ngập hoa quà và đường sữa của đồng nghiệp thăm tặng.

Ác ma đại nhân ở trong bệnh viện không phải lo ăn uống, còn có người chăm sóc tận giường, cuộc sống thực quá thoải mái, cứ như vậy qua hơn chục ngày, bác sĩ kết luận tình trạng sức khỏe của hắn tiến triển rất tốt, lại thêm Liêu Thần nhất quyết yêu cầu bệnh viện ký giấy cho hắn xuất viện. Một ngày nằm viện tốn không ít tiền a, Liêu Thần bộ dạng đau lòng ra mặt.

Vì thế, lúc ác ma đại nhân đang phởn phơ nằm trên giường bóc chuối, thấy Liêu Thần cùng hộ lý đẩy xe lăn đi vào, vội vàng nói, “Không phải tôi vẫn đang trong thời gian trị liệu phục hồi sao.”

“Bệnh viện ký giấy đồng ý cho xuất viện rồi, tôi đến đón anh.” Liêu Thần nói.

“Sao sớm vậy?” Ác ma đại nhân ngừng ăn, quả chuối đưa đến bên miệng còn chưa cắn hết. Liêu Thần đưa mắt ra hiệu, hộ lý liền bước đến bên giường, xốc chăn lên, nhanh chóng giúp ác ma đại nhân sửa sang lại quần áo, sau đó đỡ hắn tới bên xe lăn.

“Xe lăn ở bệnh viện đắt quá, tôi lấy luôn cái xe cũ của anh mang tới.” Liêu Thần đẩy xe đưa hắn rời khỏi phòng bệnh, tiến thẳng tới thang máy.

————————————–

Liêu Thần đẩy xe giúp Quân Tư Vũ ra khỏi bệnh viện. Ác ma đại nhân mặc một cái áo lông thật dày, đầu đội mũ len thật dày Liêu Thần mua cho, cổ quàng khăn len cũng thật dày, hai tay mang găng tay bằng bông to xụ. Cả người hắn được bao bọc kín mít, chỉ chừa ra đôi mắt, cứ như vậy ngồi trên xe lăn từ trong bệnh viện đẩy ra, mọi người nhìn thấy liền ba chân bốn cẳng xúm xít bâu vào giúp, khiêng cả người lẫn xe lăn lên taxi.

Tài xế nhìn Quân Tư Vũ ngồi tựa vào ghế đằng sau, quay sang hỏi Liêu Thần, “Anh ta không có mắc chứng đại tiểu tiện không khống chế đó chứ?”

“Không có không có, yên tâm đi, không làm bẩn xe ông đâu mà lo.” Liêu Thần tắc trách trả lời qua loa cho xong chuyện.

Cứ như vậy, bọn họ im lặng không nói lời nào, một đường về thẳng tới nhà. Liêu Thần trả tiền, giúp Quân Tư Vũ ra khỏi taxi, ngồi lên xe lăn, chậm chạp tiến vào chung cư.

“Khi nào tôi có thể đi làm?” Quân Tư Vũ đột nhiên nói chuyện, dọa cho Liêu Thần nhảy dựng.

“Chờ anh bình phục hơn đã. Chẳng phải anh cũng cần tập huấn cho quen với công tác mới sao?” Liêu Thần từ trong túi lấy một cuốn sổ nhỏ, “Đây là sổ lương mới tôi làm cho anh, còn có tiền trợ cấp và bảo hiểm thương tật hàng tháng sẽ chuyển khoản vào đây.”

“Vậy là cuộc đời tôi phụ thuộc vào cuốn sổ này sao?” Quân Tư Vũ lạnh lùng hỏi.

“Về sau sẽ còn nhiều cơ hội để phát huy tiềm năng của bản thân mà, anh xem, công ty có danh sách xuất ngoại, nếu trình độ nghiệp vụ của anh tốt, không chừng sẽ được tiến cử đi công tác ở nước ngoài …” Liêu Thần chỉ định nói cho hắn yên lòng, kỳ thực với tình trạng thân thể như vậy, đời này đã coi như xong rồi, làm gì có ai bị liệt nửa người mà còn được tiến cử, thay mặt công ty danh tiếng đi công tác chứ?

Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện, thẳng đến khi đến trước cửa nhà Liêu Thần.

Lúc này Liêu Xuyến Xuyến vẫn đang học ở trường, trong nhà không có ai. Liêu Thần đem đồ đạc của Quân Tư Vũ cất vào phòng khách, lại chỉ về phía căn phòng đối diện, nói, “Căn phòng này tôi thu xếp dành riêng cho anh, bên trong cũng có trang hoàng đồ đạc cần thiết rồi, để tôi dẫn anh đi xem.”

Quân Tư Vũ lột đi mớ quần áo đóng bộ như người già, để Liêu Thần đẩy xe lăn vào xem phòng mới. Mỗi chỗ trong căn phòng đều có lắp thêm tay vịn thấp thấp, bàn ghế giường tủ cũng đều là đồ đặc chế, so với vật dụng bình thường thấp hơn rất nhiều. Liêu Thần nhìn nét mặt Quân Tư Vũ, có chút cẩn thận hỏi, “Thế nào, không vừa lòng sao?”

“Căn phòng này chắc vừa mới được trang bị không lâu?” Quân Tư Vũ tháo găng tay, sờ sọang lên tường một hồi, nói, “Mùi foóc-môn nặng quá.”

“Đừng soi mói nữa, tôi thấy phòng này thích hợp với anh a!” Liêu Thần ngó qua đồng hồ trên tường, nói, “Cũng không còn sớm nữa, sắp đến giờ Xuyến Xuyến tan học rồi, tranh thủ thời gian để tôi giúp anh mát-xa đi.”

Nói xong cũng không cần biết Quân Tư Vũ có đồng ý hay không, Liêu Thần đã bước tới ôm lấy hắn, có điều với một kẻ vô thể dục bất thể thao như Liêu Thần lại gặp phải tên có vóc dáng cao to như Quân Tư Vũ mà nói, chỉ cần ôm được hắn lên đã muốn hụt hơi rồi. Cuối cùng đành đổi từ ôm thành tha lôi, chật vật mãi mới đưa được ác ma đại nhân lên giường. Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều phải vật lộn như vậy để mát-xa cho hắn, Liêu Thần bỗng dưng thấy tuyệt vọng vô cùng.

Y thở hổn hển ngồi xuống bên giường, kéo chân Quân Tư Vũ, giúp hắn cởi giày, bắt đầu từ ngón chân nhu nhu day ấn. Quần Tư Vũ nằm tựa trên giường, để mặc sếp tùy ý mát-xa cho mình, thậm chí còn dứt khoát nhắm mắt lại, vù vù ngủ một mạch. Mà bên kia, Liêu Thần đầu đầy mồ hôi giúp hắn vận động chân tay, tránh cho cơ thể bị hoại tử.

Làm như vậy gần bốn mươi phút, Liêu Thần quệt quệt cái trán mướt mồ hôi, thở hồng hộc nói, “Tốt lắm, hôm nay làm đến đây thôi.”

Tới giờ cơm chiều.

Liêu Xuyến xuyến cầm bát, nhìn chằm chằm vào ác ma đại nhân đang nhàn nhã ngồi trên xe lăn, chóp chép nhai cơm. Con bé vẫn không hay biết gì về vụ tai nạn khủng khϊếp vừa qua, thẳng đến khi tan học, về nhà nhìn thấy anh hai đang đẩy xe lăn giúp ác ma đại nhân, lúc đó mới biết được sự tình nghiêm trọng thế nào.

Vậy là, ác ma đại nhân sẽ bị liệt sao? Liêu Xuyến Xuyến có dụ kẹo cũng không tin nổi.

Thái độ của Liêu Thần đối với Quân Tư Vũ rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, không chỉ nhiệt tình xới cơm mà còn đẩy đĩa rau tới trước mặt hắn, dặn dò, “Ngày mai tôi ở công ty cả ngày, Liêu Xuyến Xuyến đi học, một mình anh ở nhà nhớ phải cẩn thận an toàn. Máy vi tính tôi cho chuyển ra phòng khách rồi, nếu anh cảm thấy buồn chán thì cứ lên mạng mà chơi. Trong WC cũng lắp tay vịn, điện thoại tôi đã xỏ thêm dây, nhớ đeo vào cổ, lỡ có bị ngã thì gọi điện cho tôi ngay.”

“Ờ.” Quân Tư Vũ mặt vô biểu tình, chúi đầu vào bát cơm.

Liêu Xuyến Xuyến hoài nghi không biết Quân Tư Vũ có đúng là ác ma không, tuy rằng tên Lục Y kia đúng là có cánh, lại còn biết bay nữa, còn đây … người này thật là ác ma trong truyền thuyết đó hả? Sao mới bị xe tông một chút đã nằm liệt luôn rồi? Nếu là thật vậy chẳng phải ác ma đại nhân đúng là đồ vô dụng a! Liêu Xuyến Xuyến trong lòng trầm tư một hồi, cầm đũa và vội bát cơm cho xong, sau đó chạy về phòng hí hoáy nhắn tin.

Hết chương 19