Cố Tử Ninh cảm giác được phía sau, cả người phát run lập cập. Cơ bản cậu hiểu được Bạch Khải đang chuẩn bị làm gì, anh Hai muốn cho dương v*t thật và dương v*t giả đang nằm trong huyệt cùng nhau chơi nát cậu.
”Chủ nhân… Đừng, đừng mà… Không vào được đâu… Đau lắm… Sẽ rách…” Cậu kinh hoàng nói, nước mắt lăn dài, cả cơ thể co rúm lại. Trong lòng giống như có một người nho nhỏ đang thầm thì, không được không được không được, mất mạng như chơi…
”Không sao, tiểu Ninh, anh sẽ nhẹ nhàng.” Vừa nói hắn vừa từ từ động thân tiến vào, Cố Tử Ninh theo động tác của Bạch Khải Hạp mà càng lúc càng mở to mắt, miệng hé ra không dám thở, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống.
”A a a a, không được, không được, chủ nhân, thật là đau, hu hu hu…” Mới tiến vào một nửa, cậu liền không chịu được khóc lên, phía sau căng rát giống như sắp ứ máu rồi rách toạc, cảm giác giống như Bạch Khải Hạp chỉ tiến vào một chút nữa thôi là hồn lìa khỏi xác.
”Đau sao?” Bạch Khải Hạp vẫn giữ nguyên tư thế đó, ôm cậu ra đặt trên giường, chậm rãi hôn dái tai của cậu rồi liếʍ nhẹ.
”Đau, một chút…”
Cậu mồm nhanh hơn não lên tiếng, khoan, cái gì, mình cũng đâu có lợi hại như vậy, thật ra là đau muốn chết rồi đây này.
”Rồi sẽ hết đau.”
Rốt cuộc, sau một hồi dỗ dành đủ kiểu, Cố Tử Ninh mới chịu cho Bạch Khải Hạp tiến vào thêm nữa, cả hai người đầy mồ hôi. Cuối cùng Bạch Khải Hạp cũng trăm phần trăm tiến vào tiểu huyệt của cậu. Phía sau cậu đã căng trướng không chịu nổi, loại đau đớn này cũng là lần đầu thể nghiệm, tại sao lại có thể đau như vậy chứ? Môi có cảm giác như sắp cắn sưng đến nơi rồi, cậu cũng không dám thở mạnh, yên ắng nằm im từ từ thích nghi với đau đớn. Đây hình như gọi là… Song long gì gì đó hay sao ấy!
Nghĩ đến cái từ đáng xấu hổ kia, Cố Tử Ninh mặt đỏ muốn chảy ra máu, không tự chủ được đưa tay sờ nhẹ nơi giao hợp giữa hai người, cứng rắn, mềm mại đủ cả.
”Chủ nhân… Động đi, em hết đau rồi…” Cậu nhỏ nhẹ nói, thật ra cậu không muốn làm anh Hai mất vui, chỉ là nơi đó của cậu thật sự không thể chứa hai cây, không thể chơi trò hai cây một lỗ được.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của cậu, Bạch Khải Hạp đau lòng vuốt vuốt cánh môi sưng hồng kia rồi cúi đầu mυ'ŧ nhẹ nó một cái.
”Ừ.”
Hắn bắt đầu khẽ động thân, Cố Tử Ninh quờ quạng kéo chăn gối bên cạnh cắn vào miệng.
Đau quá, giống như có ai đang khoét từ khối thịt trong người vậy.
Đột nhiên Bạch Khải Hạp đổi tư thế, cậu ngồi lên phân thân nóng bỏng kia, mặt áp sát vào l*иg ngực vững chãi của người nọ, tiếng tim đập vững chãi như trấn an lấy phần sợ hãi. Ừ, đau, nhưng không sợ nữa, vì người trước mặt chính là người này, là người mà mình rất yêu thương, nhu nhược cũng được, yếu đuối cũng được nhưng tất cả cũng chỉ thể hiện trước mặt người này.
Trái tim trống rỗng như được bơm đầy hi vọng và ấm áp, cậu cọ cọ đầu vào hõm vai của hắn, chơi trò yêu thích của mình, gặm gặm cổ của người này.
”Chủ nhân…” Thanh âm của cậu thật thấp, ”Thoải mái…”.
Từng chữ từng chữ nhẹ nhàng truyền đến tai hắn, hắn cúi người nhìn vào đôi mắt cậu, hôn nhẹ lên gò má hồng hồng kia. Nhột nhạt trên má truyền tới khiến cậu ngọ nguậy, Bạch Khải Hạp thấy vậy cười khẽ một cái, thêm sức luật động.
”Thích chủ nhân chơi em như vậy không?”
”Ừm… Thích… A…” Tiểu huyệt căng chật, đau đớn cũng đã giảm hơn phân nữa, cậu cảm nhận được dương v*t anh Hai và đuôi mèo nhồi tiểu huyệt thật căng đến nỗi không có khe hở. Mỗi lần Bạch Khải Hạp hơi rút ra ngoài một cái, dương cụ giả kia cũng dịch chuyển ra ngoài theo. Cứ như vậy luân phiên khiến cậu mơ màng.
Đuôi mèo đáng sợ kia ra ra vào vào cùng dương v*t căng cứng của Bạch Khải Hạp ra sức giày xéo mật huyệt ngọt ngào, mỗi lần đều có thể khiến cậu rỉ ra một ít d*m thủy, cả người lại bắt đầu run rẩy nhưng run rẩy này là vì kɧoáı ©ảʍ. Cố Tử Ninh hôm nay đã xấu hổ nhiều lắm rồi cho nên không dám rêи ɾỉ lớn tiếng, chỉ cắn chăn đè tiếng rêи ɾỉ lại.
”Mèo ngoan, sao em không rên lên? Chẳng lẽ chủ nhân chơi em lại khiến em khó chịu sao, hử?!” Dứt lời, hắn cắm một cái thật sâu, bụng Cố Tử Ninh liền nhô lên một đυ.n nhỏ.
”A a a a a… Thật sâu… Chủ nhân nhẹ thôi… Ưm…”
”Cắm đến chỗ nào của em rồi, mèo dâʍ đãиɠ?” Bạch Khải Hạp đối với thái độ của cậu rất hài lòng, tà tứ hỏi.
”Cắm vào cúc tâm của em, da^ʍ điểm của em… A… Không cần mạnh như vậy!…”
Ý cười hắn càng thêm sâu, tựa hồ muốn đem cả hai túi thịt nhét vào nơi mềm mỏng ấm nóng kia. Tay phải lại không chịu an phận vén váy trước cậu lên, bóp bóp dương v*t đang cương lên của em trai mình, đầu ngón tay đâm vào lỗ tiểu đang phun ra dịch thể trắng đυ.c.
Chơi đùa chán chê, tay hắn lại lần xuống cái mông mềm mại co dãn của cậu, đem hai cánh mông đáng thương mà bóp nặn dày vò thành đủ hình dạng. Động tác của hắn rất thành thục lại có kĩ xảo, đương nhiên là cái mông mềm mềm này đã bị hắn bóp qua không ít lần, mỗi lần đều nhào nắn đến thư sướиɠ.
”Tiểu Ninh, mông em có thỏ con màu hồng.”
Bạch Khải Hạp cười rộ, hắn mới nhào nắn mấy cái, mông liền ửng đỏ thành từng vệt, hai vệt đỏ do hai ngón tay tạo thành vừa vặn giống tai con thỏ.
”Chủ nhân…”
”Ban nãy mèo dâʍ đãиɠ muốn bỏ trốn, cho nên bây giờ chủ nhân sẽ trừng phạt em.”
”Trừng, trừng phạt?”
Nãy giờ không phải là đang trừng phạt sao? Đâu ra lại lòi thêm cái vụ này nữa đây. Cố Tử Ninh thật sự muốn ôm mông khóc rống.
Bàn tay trái to lớn ôm cánh mông bóp nặn rồi quay về cầm lấy gốc dương v*t đang rỉ dịch của cậu, tay phải hắn nắm cán đuôi mèo kéo ra rồi từ từ cắm thật sâu vào, lại tiếp tục từ từ kéo ra, tần suất luật động của hắn lại nhanh hơn nữa, thanh âm của cậu cao vυ't lên như tiếng chuông bạc bị rơi xuống nền đất.
Cố Tử Ninh không có cách nào bắn ra, nước mắt lại lã chã rơi xuống.
”Chủ nhân… Không muốn… Anh bỏ tay ra… A a a…”
Cậu cảm thấy vô cùng khổ sở, cả người cũng rung lắc lên.
Đột nhiên hắn rút dương v*t của mình ra, tay trái vẫn nắm lấy gốc dương v*t của cậu rồi cầm lấy choker chuông bạc, quấn quanh gốc dương v*t đáng thương kia.
”Mèo con, đẩy dương cụ giả ra, chủ nhân sẽ cho em bắn.”
”Leng keng…”