Tự Mộng

Chương 24: Tiểu Ninh, chờ anh trở lại

”Em không nói gì thì tức là đồng ý đó…” Bạch Khải Hạp vừa nói vừa trực tiếp bế cậu đi tới ban công. Bây giờ cảnh tượng giống như Koala và cái cây vậy, Cố Tử Ninh là Koala, Bạch Khải Hạp là cái cây mà cậu bám chặt.

Mỗi lần ra ra vào vào lại càng cắm sâu hơn, mạnh hơn.

Hạ thể Cố Tử Ninh bởi vì cả người cậu vô lực nên càng lúc càng trượt xuống, khiến cho tiểu huyệt càng nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều hơn. Sau mỗi cú đâm, d*m thủy bắt đầu tí tách rơi xuống, thậm chí theo côn th*t của Bạch Khải Hạp mà chảy ra ngoài, rỉ xuống sàn nhà.

Cố Tử Ninh nghe âm thanh này mặt liền đỏ ửng, hậu huyệt cũng bởi vì thẹn thùng mà không tự chủ siết chặt hơn, hắn cũng suýt vì hành động này mà nộp khí giới đầu hàng.

”Dâʍ đãиɠ… Nước chảy nhiều như vậy, còn chảy xuống sàn nhà… Dâʍ đãиɠ nhìn xem, bây giờ sàn nhà cũng ẩm ướt thì phải làm sao đây hả?” Bạch Khải Hạp kề sát tai cậu mà nói, hơi nóng trong miệng phả ra chạm vào vành tai đỏ hồng vì ngượng của Cố Tử Ninh rồi khẽ liếʍ một cái. Lỗ tai chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kɧoáı ©ảʍ từ vành tai bắt đầu lan ra toàn thân, cậu thấy cả người lại bắt đầu bủn rủn.

Hơn nữa lời nói da^ʍ tà của người kia lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hạ thể rỉ ra thứ dịch càng nhiều… Rất nhanh trên sàn nhà liền xuất hiện những đốm dịch nhỏ… Dịch ruột non của Cố Tử Ninh.

”Nói. Tại sao em im lặng?… Chẳng lẽ anh nói không đúng sao? Hay là em không muốn anh cắm em nữa, hử?” Vừa nói Bạch Khải Hạp

Vừa nói Bạch Khải Hạp từ từ nâng mông cậu lên, côn th*t chậm rãi rút ra khỏi tiểu huyệt của cậu. Cố Tử Ninh cảm giác được động tác của Bạch Khải Hạp, chân không tử được mà cong lên quấn lấy eo của hắn, tiểu huyệt càng dùng sức mυ'ŧ chặt không thả.

Cậu thật không muốn côn th*t của hắn li thoát… Nhớ tới tư vị sướиɠ khoái kia, trong lòng đều cuộn lên mất mát…

”A a a, anh nói gì thì là như thế… Đừng đi.. Hmmmm…” Cố Tử Ninh dứt lời, thứ kia chuẩn bị li thoát khỏi cơ thể cũng đột nhiên tấn công mạnh mẽ, nhồi đầy tiểu huyệt dâʍ đãиɠ. Nội bích nhạy cảm bắt đầu co rút khiến kɧoáı ©ảʍ do trừu tống càng lúc càng cao.

”Nói, anh chơi em có khiến em thoải mái hay không?”

”Thoải mái, thoải mái! A a a ô… A a…” Âm thanh trong cổ họng cũng lộ ra nức nở, mỗi lần ra vào cậu đều cố gắng nâng mông phối hợp người kia. dương v*t hung hãn kia mau chóng tiến vào nơi sâu nhất, nghiền qua nghiền lại cúc tâm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê tái khiến cho vật đang đứng thẳng kia của Cố Tử Ninh bắt đầu rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c. Đây là trạng thái chuẩn bị một lần nữa lêи đỉиɦ.

”Nếu như anh không có ở đây, dâʍ đãиɠ có dám để người khác chơi mình như vậy không?” Bạch Khải Hạp nhìn vẻ mặt say mê của em trai mình, giọng điệu đột nhiên trầm xuống. Hắn thật không biết được sau khi hắn đi, Cố Tử Ninh sẽ như thế nào. Alpha ưu tú như hắn không nhiều, nhưng không phải là hoàn toàn không có, nếu như em trai hắn cũng đi tìm một người như hắn thì hắn phải làm sao đây?

Có lẽ bây giờ tiểu Ninh đối với hắn là có chút hảo cảm nho nhỏ, nhưng một điều hắn không thể đảm bảo được sau khi hoàn thành nhiệm vụ này về nhà, điểm hảo cảm này còn tồn tại hay không. Cố Tử Ninh chắc chắn sẽ ngoan hiền làm bổn phận của người em, nhớ hắn nhưng đây chỉ là nhớ anh Hai của mình mà thôi. Bạch Khải Hạp không muốn như thế này, hắn muốn… Người dưới thân hoàn toàn đem tất cả của mình giao cho hắn, hắn muốn, Cố Tử Ninh yêu hắn!

”Anh, sao anh nói vậy… Hừ… A…” Cậu trong lòng có chút kì quái, tại sao người trước mặt lại nói những lời khó hiểu như vậy? Chẳng lẽ đây là lần cuối cùng, những ngày tới người này sẽ mãi mãi không xuất hiện trong những giấc mơ của mình nữa? Cậu sau này có phải hay không cũng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa?

Không muốn, không được, không thể!

”Em, em không muốn anh đi!” Cố Tử Ninh lắc lắc cái mông đầy đặn, giống như muốn đem hai túi thịt của Bạch Khải Hạp mυ'ŧ vào. côn th*t đang ở trong tiểu huyệt cũng đã đạt tới một độ sâu không thể tưởng tượng nổi, bây giờ cậu chỉ muốn người trước mặt này mãi mãi không cần đi, xấu hổ hay tự trọng đều quăng hết. Coi như thao hỏng cậu cũng được, chỉ cần đừng bao giờ rời đi. Không biết từ lúc nào Cố Tử Ninh đã bắt đầu mê luyến sự ấm áp, ôn nhu cùng yêu thương của người này…

”Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Bạch Khải Hạp vừa nói vừa hôn nhẹ lên môi cậu, ôm cậu đến cửa sổ sát đất.

”Không mà, sẽ không! Em chỉ cho một mình anh chơi thôi, anh đừng đi… Nha… Đáp ứng em được không?…”

Cố Tử Ninh khẩn cầu nói, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, cậu không dám mở mắt ra, sợ đối mặt với hiện thực tàn khốc. Nước mắt ngày càng nhiều, không kìm được bắt đầu rơi xuống.

Bạch Khải Hạp không trả lời, cúi người hôn nhẹ lên gò má cậu. Lần này bất kể Cố Tử Ninh có nói gì, hắn phải đi. Trùng tộc… Hình như đã bắt đầu công kích tinh hà Desa, hắn thật sự không thể mai danh ẩn tích, im lặng mãi được.

Trong lòng cười khổ một tiếng, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười ôn nhu. Xoay người đổi tư thế, lúc này Cố Tử Ninh giống như một đứa trẻ được người ta bế đi tiểu vậy, xấu hổ vô cùng.

”Tiểu Ninh, em xem, em thật đẹp… Nhìn ngoài cửa sổ đi, sau đó nhìn xuống lầu… Thật nhiều người…” Cậu cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nghe được mấy lời của Bạch Khải Hạp, côn th*t lại còn run rẩy đứng lên.

”Đừng, đừng nói nữa…”

”Tiểu Ninh, anh sẽ cắm em đến bắn ra ở đây… Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em sẽ dính lên của thủy tinh đó… Để cho người khác thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của em, em nghĩ thế nào?”

”A a a a a —— ”

Bạch Khải Hạp càng lúc càng đâm rút mạnh hơn, khi hắn nói mấy lời này, cậu cũng đã khong kìm chế được mà thất thanh bắn tinh. Tinh hoa của hắn cũng bùng nổ, nóng bỏng tưới đẫm nội bích của cậu. Cố Tử Ninh đúng là đã bắn tinh vào cửa sổ thủy tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c cũng từ từ trượt xuống thành những vệt dài…

Cao triều qua đi, cậu nằm xụi lơ trong lòng Bạch Khải Hạp, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Hôn nhẹ trán cậu rồi bế cậu xuống phòng tắm dọn dẹp mớ bừa bộn, tâm tình của hắn cũng thoải mái hẳn lên.

Ngồi bên mép giường, hắn nhẹ nhàng vuốt gò má hồng hồng của cậu rồi hôn xuống.

Tiểu Ninh, chờ anh quay về…