Tự Mộng

Chương 22: Tự mình an ủi

”Em, em tự tới?” Cố Tử Ninh ngay lập tức bối rối, tự tới là sao? Cậu có thể tự đùa bỡn đầu v* sưng cứng nhưng làm sao có thể tự cắm tiểu huyệt của mình được? Có chút khó hiểu, lại mông lung mơ hồ. Cái này… Nghĩa là tự an ủi sao?

”Không hiểu? Anh dạy em…” Bạch Khải Hạp vừa nói vừa kéo thẳng tay cậu đi xuống, hắn để cho cậu dùng tay phải cầm vật hồng hồng đang run rẩy kia, một tay khác từ từ tiến về phía sau dò xét. Cố Tử Ninh hiểu được ý đồ của Bạch Khải Hạp liền luống cuống, tay cũng giãy dụa muốn thoát ra.

”Anh, anh muốn làm gì… Em không muốn… Hmmmm… A…”

Bị chính ngón tay của mình cợt nhả, thật xấu hổ…

”Không muốn?” Hắn đứng lên, khóe miệng câu một nụ cười, buông tay cậu ra rồi khoác áo vào.

”Không muốn thì không cần làm, tôi không rảnh theo cậu chơi.”

Tay của cậu ngay lập tức vô lực rơi trên đất, trên người mất đi nhiệt độ quen thuộc thật khiến cậu không biết phải làm sao. Phía trước lẫn phía sau đều không thoải mái, nếu người này, người này không giúp mình làm làm, có lẽ cậu sẽ khó chịu chết mất. Người này… Tại sao lại cứ một mực đối xử đen tối với cậu như vậy, tại sao cứ phải chèn ép cậu như thế…

”Em… Em…” Cố Tử Ninh lúng túng nói không nên lời, sau đó cắn răng dựa theo chỉ dẫn của Bạch Khải Hạp tự tuốt khiến cho vật kia cứng lên. Tay phải theo quy luật xấu hổ lên lên xuống xuống, tự an ủi chính bản thân mình. Tay còn lại run rẩy dò tiểu huyệt sau lưng, khẽ chạm vào nó một cái. Hắn từ trên cao nhìn xuống không khỏi bật cười trầm thấp, quẳng quần áo xuống đất phát ra âm thanh mập mờ. Cậu nghe được âm thanh đó giống như được khích lệ, lập tức đút ngón giữa vào tiểu huyệt căng đầy của mình.

Cảm giác chính mình tự cắm vào rất kì quái, bên trong rất nóng cũng rất ướt, huyệt nội của mình giống như có thứ gì đó mềm mại bao bọc, ấm áp luyến tiếc mυ'ŧ mát ngón tay. Đầu Cố Tử Ninh liền mơ hồ, lập tức hiểu ra tại sao nhiều người thích ân ái như vậy, thì ra tiến vào cơ thể là một chuyện rất thoải mái, cũng rất vui thích.

Nhìn động tác của Cố Tử Ninh, Bạch Khải Hạp cúi người hôn cậu một cải rồi vươn lưỡi nhẹ liếʍ chóp mũi, vô cùng sắc tình. Mà cậu nhận được sự khích lệ, ngón giữa lại chầm chậm ra vào tiểu huyệt.

”Động nhanh lên.” Hắn vươn tay, bàn tay khớp xương rõ ràng ấy hướng dẫn cậu rút ra cắm vào, cậu bị ma sát ra cảm giác, phía sau lại bắt đầu ri rỉ chảy niêm dịch lỏng. Không lâu sau đó, cậu liền cảm thấy không thỏa mãn một chút nào nữa, Cố Tử Ninh muốn có vật lớn hơn chen vào… Một ngón tay căn bản không đủ…

Sau đó cậu liền rút tay ra, run rẩy thêm một ngón nữa, tiểu huyệt bắt đầu căng ra, kɧoáı ©ảʍ cũng dần dần xông tới. Rút ra cắm vào tiểu huyệt, tùy ý chơi chính bản thân mình, rất nhanh sau đó hai ngón thành ba ngón nhưng không tài nào cắm vào được. Cam chịu một lúc liền bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vấy lên bụng Bạch Khải Hạp, dương v*t màu hồng cũng run run rồi từ từ mềm xuống.

Bạch Khải Hạp cảm nhận được ấm áp nơi bụng, hài lòng cười một tiếng. Em trai hắn sức lĩnh ngộ cũng tốt đấy chứ, không chỉ học được mà còn mang lại kɧoáı ©ảʍ cho mình.

Vẫn đắm chìm trong cao trào, hai mắt cậu tan rã mơ hồ nhìn về phía trước. Bạch Khải Hạp nâng bàn tay cậu vừa mới cắm trong huyệt lên, ôn nhu liếʍ mấy cái, chất lỏng dinh dính không tự chủ được rơi xuống đất.

”Tiểu Ninh, em có muốn nếm thử không, rất ngọt đó…” Hắn vừa nói vừa cầm một ngón tay lên, tà tứ mυ'ŧ một cái, cậu cũng chỉ có thể yếu ớt rêи ɾỉ mấy tiếng. Sau đó hắn đưa một ngón tay khác bỏ vào miệng cậu.

”A… A… Hmmm…”

Ăn d*m thủy của chính bản thân mình, Cố Tử Ninh vừa xấu hổ lại kích động. Cái này… Hẳn nên là tanh mới đúng chứ, tại sao của mình lại ngọt như vậy, còn tỏa ra mùi thơm kì dị nữa? Cậu nên nói đây là thể chất dị thường hay là… Trời sinh dâʍ đãиɠ?

A a a a, cậu đang nghĩ gì thế này, mấy câu nói này không phải là đều là mấy câu nói nhân vật công xấu xa trong phim nói mà…. Cậu mới không phải là cái loại dâʍ đãиɠ đó đâu, hừ!

Bạch Khải Hạp cảm giác được ưu tư của em trai đáng yêu nhà mình, thân mật cụng trán cậu một cái sau đó liền nghĩ cách thưởng cho cậu. Quần áo trên người cậu đã cởi sạch sẽ, hắn ôm eo cậu lên, tư thế ngồi trong lòng này khiến cho tóc mềm của cậu vướng trên chóp mũi hắn. Nhất thời Cố Tử Ninh có cảm giác mình đang ngồi trên một cái ghế êm ái vậy, đường cong lưu loát ẩn ẩn hiện hiện khiến người chảy nước miếng.

Suy nghĩ một chút, hắn liền quay người Cố Tử Ninh lại, cho mặt cậu đối mặt với mặt hắn, cặp mông trắng trắng tròn tròn vừa vặn ở trên tay hắn, không kiềm được liền đưa tay bóp vài cái. Cậu thoải mái đến rúc vào hõm cổ hắn rên hừ hừ, cúc huyệt càng mãnh liệt rỉ ra nước, nhóp nhép hòa với động tác bóp càng thêm da^ʍ mị không nói nên lời.

Đưa một ngón út vào dò xét nơi mềm xốp, đâm đâm mấy cái vào miệng huyệt đang khép mở đói khát kia, ngay lập tức miệng huyệt liền xiết lại, không để ngón tay hắn tách rời.

”Ha, anh, anh đừng đùa, đừng đùa… Cầu anh… Mau fuck em… A… A…”

Dâʍ đãиɠ!

Hắn vỗ mạnh cái mông cậu, lật cậu lại rồi cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi ra…

”A a a a a a…”

Cúc huyệt có cảm giác giống như bị điện giật vậy, cậu sắp bị đầu lưỡi của Bạch Khải Hạp liếʍ đến bắn ra.

Đầu lưỡi có quy luật liếʍ lộng một vòng quanh tiểu huyệt, càng khiến nó dâʍ đãиɠ co rút lợi hại hơn, mỗi lần khép mở lại thấy được tràng đạo mềm mại đang tiết ra dâʍ ɖị©ɧ. Bắt chước động tác giao hợp, đầu lưỡi của hắn tinh quái tấn công nơi mẫn cảm của cậu. Gai lưỡi sần sùi chạm vào tràng đạo gồ ghề, Cố Tử Ninh cảm giác mình sắp chết vì kɧoáı ©ảʍ tới nơi.

”A… A… Anh thật giỏi… Cắm em đi… Fuck em đi… Em sướиɠ quá…” Cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đà, da^ʍ ngôn đãng ngữ đều không kiêng kị nói ra hết. Trong cái miệng nhỏ nhắn cầu xin người đang tà ác kia, thân thể cũng hết sức phối hợp với động tác, nghênh hợp đầu lưỡi của Bạch Khải Hạp.

Hắn đang cảm thụ vị ngọt của tiểu huyệt đột nhiên dừng lại. Nâng eo cậu lên cao, đem nơi cứng rắn muốn nổ tung của hắn để ngay trước huyệt khẩu đang mấp máy khát cầu.

”Tiểu Ninh, anh muốn tiến vào.”