Tự Mộng

Chương 3: Khô khốc

”Như ý em.” Bạch Khải Hạp thanh âm trầm thấp nói ra một câu sau đó liền mạnh mẽ đem Cố Tử Ninh áp xuống, nồng nhiệt hôn.

Quần âu trên người Cố Tử Ninh đã xộc xệch hơn phân nửa, hai điểm hồng trên l*иg ngực trắng như ẩn như hiện. Chiếc eo xinh đẹp mĩ diệu bởi vì cơ thể sôi trào du͙© vọиɠ nồng đậm mà vô ý giãy dụa.

Hắn hô hấp càng lúc càng nặng nề, đứng thẳng người lên lạnh lùng tháo tung cà vạt của mình ra, từ từ thoát xuống mớ quần áo rườm rà. À thì đương nhiên, hắn đang lộ ra cơ bụng chỉnh tề khỏe đẹp, rồi sau đó là nửa thân dưới, làn da hoàn mĩ lưu loát một đường xuống tận gót chân. Lúc cởϊ qυầи xuống liền lộ ra đường cong nhân ngư tuyến ưu mĩ. Đáng tiếc bạn nhỏ Cố đã thần trí lên mây, cũng không thể nhìn ra cơ thể hắn có bao nhiêu đẹp.

Bạch Khải Hạp cởi hết đồ trên người ra rồi bắt đầu lột Cố Tử Ninh sạch sẽ, trên người không thể tìm ra được một mống quần áo nào nữa. Cơ thể cậu cũng bắt đầu hiện lên màu hồng, mơ hồ như một con tôm mới vừa bị luộc, cực kì mê người.

Hắn tách hai chân của cậu ra, động động mấy cái ở miệng huyệt khép kín rồi chợt tiến vào. Nhưng mà mới tiến vào cái đầu tiên, Cố Tử Ninh liền hét lên.

”A! Anh lại không làm tiền hí, đi ra ngoài cho em, đi…a…”

Cậu tựa hồ như là đau đến nỗi không nhịn được, hai mắt rưng rưng, Bạch Khải Hạp cũng cảm nhận được bên trong cậu hết sức khô khốc nhưng mà hắn cũng không muốn cứ như vậy mà ‘chịu đựng’ đi ra ngoài.

”Tử Ninh…”

Bạch Khải Hạp ôn nhu gọi Cố Tử Ninh sau đó cúi người xuống, hôn lên đôi môi cậu. Rồi hắn thầm thì lời tỏ tình động lòng người nhất thế gian vào trong tai cậu, cả thân thể bắt đầu tiến về phía trước thật nhanh, từng bước một thâu chiếm lấy cơ thể của Cố Tử Ninh.

Cậu hé miệng, mặc cho Bạch Khải Hạp công thành chiếm đất một cách trơn tru như thế. Cổ họng phát ra vài âm thanh vụn vỡ giống như tiếng nhạc lúc ẩn lúc hiện nơi cửa thiên đường, liêu nhân không để đâu cho hết.

”Anh, anh động chậm thôi… Không… Không… Dừng lại đi… Ha…A…Ha…”

Cố Tử Ninh nhắm mắt lại, tựa hồ đã thực tủy tri vị nhưng trong miệng vẫn chưa đoạn khước từ được, thế nên lời nói có đôi chút trái lương tâm.

”Anh không nhịn được nữa, bảo bối, em đẹp lắm.”

Dứt lời, động tác của Bạch Khải Hạp càng thêm nhanh, nửa người dưới giống như đóng cọc mà công hãm phòng tuyến cuối cùng của cậu, mạnh mẽ hữu lực. Bàn tay hắn thô ráp vò nghiến hai điểm hồng trên ngực Cố Tử Ninh khiến cả cơ thể cậu không nhịn được mà run rẩy rên lên.

”Dừng lại, dừng lại… Cầu anh…Hưm… A a a a a a a… Đừng đừng… Nơi đó…”

Giống như là đã đâm tới một điểm nào đó, thanh âm của Cố Tử Ninh đột nhiên vυ't lên, hạ thân cũng vô thức mà đong đưa lên xuống.

”Nơi này?” Bạch Khải Hạp khóe miệng câu lên một chút, tâm địa xấu xa trỗi dậy lại hướng nơi hơi nhô lên trong huyệt đạo mềm ấm công kích mấy cái, chọc Cố Tử Ninh cơ hồ thất thanh hét lên.

”Đừng mà! Anh đừng… Hư… A a a a a a a a a….”

”Hử?” Bạch Khải Hạp lại hung hăng động mấy cái khiến cậu cong người lại rồi thống khổ bắn ra. Vật màu hồng không tính là nhỏ kia trong nháy mắt bành trướng lợi hại, sau đó từng đợt từng đợt bạch dịch theo qυყ đầυ thoát ra ngoài.

”Không nghĩ tới thứ xinh đẹp của em lại có thể bắn ra nhiều như vậy. Nhìn, đồ của em đấy… Hừm… Hơi sền sệt.”

Hắn đưa tay quẹt một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên trên bụng mình, ngón cái cùng ngón trỏ ma sát chất dịch đó sau đó từ từ đưa tới mũi của cậu. Cố Tử Ninh đang mê man ngửi được thứ mùi đó giống như sét đánh giữa trời quang, hạ thân lại phấn chấn lên đứng thẳng.

Bạch Khải Hạp cười nhẹ một tiếng sau đó dùng tay tuốt lên tuốt xuống dương v*t của cậu, bởi vì đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên mỗi lần như thế sẽ phát ra tiếng nước nhóp nha nhóp nhép. Âm thanh da^ʍ mỹ này khiến cho Cố Tử Ninh cả người run rẩy, tế bào toàn thân đều kêu gào sôi sục, thần trí ngày thường vốn nhanh nhạy nhưng giờ lại vón một cục. Cả cơ thể tản ra một thứ mùi cực kì kí©ɧ ŧìиɧ, như có như không thoảng qua mũi hắn.

Hắn trong đầu cười thầm, xem ra đệ nhị tính của cậu không chừng chính là Omega rồi, đến lúc đó phải kí hiệu cậu thật kĩ càng mới được.

”Tử Ninh, mở hai chân ra. Ừ… Ôm anh đi. Nói, em muốn gì?…”

Bạch Khải Hạp dừng lại, hạ thân vẫn để trong tiểu huyệt mềm ấm của cậu nhưng không động nữa. Cậu cũng bởi vì thuốc của hắn nên chỉ có thể mềm nhũn mặc hắn đihnh đoạt, khí lực cả người như bị rút hết chỉ có thể miễn cưỡng nói ra mấy chữ vụn bể, còn phần còn lại cơ hồ chỉ có thể rêи ɾỉ. Nếu như Bạch Khải Hạp không ở gần cậu, chắc cũng không thể nghe rõ.

”Em…Em muốn… Em thật không thoải mái…”

”Vậy bây giờ?” dương v*t của hắn nhẹ nhẹ đảo trong tiểu huyệt cậu mấy cái liền phát hiện ra chân mày Cố Tử Ninh lại giãn ra không ít.

”Đúng, chính là như vậy… A …”

”Tiếp tục hay ngừng lại đây? Có muốn bị anh làm khô không?”

”Tiếp tục, muốn bị anh làm khô.”

Thật ra Bạch Khải Hạp cũng không muốn chọc cậu nữa, hạ thân hắn cũng đã mau chóng nóng lên sắp nổ. Sau khi Cố Tử Ninh nói xong mấy câu này, hắn liền thô bạo tách hai chân cậu ra, ra sức luật động. Cố Tử Ninh cũng không kiềm chế được nữa, đem hai chân câu chặt lên vòng eo hữu lực của hắn, hai mắt long lanh nước.

”Hạp… Mạnh một chút nữa a…”’

” A a a a a a… Ô… Đau… Cầu anh…”

Sau một trận vui vẻ, Bạch Khải Hạp bế ngang Cố Tử Ninh vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Hai tay không ngừng vò nặn hai hạt đậu nhỏ trên ngực cậu, kéo ra rồi nhấn vào, xoắn xuýt lại búng búng khiến cậu không khỏi vô lực thở dốc oằn người. Nhìn thấy Cố Tử Ninh trong gương phòng tắm sắc mặt ửng hồng, ánh mắt ánh nước, tay hắn đang sờ tóc Cố Tử Ninh chợt ngừng một chút.

Lần sau thử trong phòng tắm một chút đi.