Ngồi trên cao nhìn xuống, Bắc Li Ngạo cũng ko biết tâm trạng của mình giờ đây như thế nào nữa!!
Hơn 3 tháng trước, rời khỏi Hạo Nguyệt quốc…lòng của hắn có chút không rõ nặng trĩu. Ba tháng tưởng niệm hình bóng một nữ nhân chỉ vài lần gặp mặt, có chút buồn cười. Hắn đa đoan tính toán, đế vương lãnh tình rốt cuộc đã hiểu thế nào là nhất kiến chung tình nha!!...
Hơn chín mươi ngày, mỗi đêm nằm mộng cũng là nàng bóng dáng xinh đẹp, giật mình tỉnh dạy lòng có chút xót xa…. Nhận được tin nàng đến Bắc Li quốc, tâm mừng như điên, ko ngừng cho người theo bước đi của nàng nhưng mà nhìn nàng thân mật với nam nhân kia, lòng hắn như chùn lại. Ảnh vệ có nói quan hệ của hai người cho hắn biết nhưng mà hắn còn mang chút hi vọng bây giờ nhìn như vậy…..
Tự khi nào hắn lại lo được lo mất vậy chứ, nếu là bình thường thì hắn đã dùng thủ đoạn cướp nàng rồi…nhưng mà chỉ có nàng là ko thể.
Nàng là người đầu tiên khiến hắn rung động, làm cho hắn hiểu trên đời này ngoài quyền lợi tính toán…còn rất nhiều lắm thứ đáng trân trọng!, khiến hắn hiểu được, tình là gì?....ái là chi….?
Nếu như hắn dùng thủ đoạn, liệu có còn thấy nàng như vậy thuần khiết như vậy ôn nhu hòa ấp áp …..
Bắc Li Ngạo cười khổ!!...không ngờ hắn cũng có một ngày vì một người mà bi hoan…., vì một người mà….
******************************************************
Với tài năng của mình, Lãnh Khuynh Thiên sau khi tiếp nhận Lãnh gia hơn 1 năm, lãnh phủ phát triển một cách không ngờ, sản nghiệp cũng gấp đôi so với trước.
Bắc Li quốc hơn 1 năm trước xuất hiện Thần Duệ sơn trang nhanh chóng quật khởi, cũng bắt đầu có danh trong nước….nhưng mà không ai biết chủ nhân đằng sau của nó chính là của nàng, Lãnh Khuynh Thiên
Hai vợ chồng Lãnh Phong Tà theo đề nghị của Khuynh Thiên đến Bắc Li quốc tại Thần Duệ sơn trang an tâm dưỡng thai, tính cho đến nay có lẽ cũng là lúc Đông Lan phu nhân hạ sản nha!
Khi Lãnh Khuynh Thiên cùng Phong Tà Nguyệt đến nơi, cảnh vật trước mắt làm cho cả hai người kinh ngạc không thôi!
Phong Tà nguyệt khuôn mặt tăng thêm một tầng sương lạnh càng thêm đông người….
Lãnh Khuynh Thiên phượng mâu phẫn nộ còn hòa bất an, rốt cục là chuyện gì xảy ra, tại sao sơn trang lại như vậy im ắng ko một bóng người…….
Đi vào trong, cái không khí im lặng quỷ dị đến đáng sợ……
Lãnh Khuynh Thiên tâm có chút loạn nhịp, tâm trạng của nàng lúc bây giờ cũng giống hơn 8 năm về trước, bất an lan tràn….khiến cho nàng có chút vô thố
Dường như phong tà nguyệt cảm nhận được sự bất an lan tràn đó, bàn tay của hắn nhẹ nắm chặt lấy tay nàng. Cảm nhận cảm giác lành lạnh từ bàn tay của hắn truyền qua, khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy nhãn thần nhàn nhạt lo lắng của ái nhân, lãnh khuynh thiên tâm bình lại, cảm giác yên ổn cũng nhiều lắm…..
Men theo hành lang đến biệt viện sơn trang, cái mà nàng nhìn thấy là gì nha…..tâm hung hăn co rút lại, phượng mâu tràn đầy lửa giận…..
Chỉ thấy nô bộc sơn trang tất cả điều hôn mê dưới đất, nồng đậm tanh tưởi mùi máu tươi truyền lại, Lãnh Khuynh Thiên vội vã chạy vào phòng, cảnh tượng làm cho nàng nồng đậm phẫn nộ……
Lãnh Phong Tà, phụ thân của nàng trên người một nhát kiếm máu thắm cả vạt áo, còn Lan di ngất xỉu có lẽ vừa sinh tiểu hài tử mệt quá mà ngất….nhưng mà!...khoan đã tiểu hài tử, đúng rồi…tiểu đệ đệ của nàng đâu…..Lãnh Khuynh Thiên lo lắng ko thôi, đệ đệ của nàng nha, chẳng lẽ bi kịch 8 năm trước phải để nàng gánh chịu một lần nữa sao, ko thể nào, nàng tuyệt đối ko cho chuyện đó xảy ra, tuyệt đối ko được…!!
Tay nhỏ bé đưa lên, thứ ánh sáng màu tím huyễn hoặc ôn nhu lan tràn khắp cả người Lãnh Phong Tà, vết thương nhanh chóng kết già lại, huyết ngừng chảy, sắc mặt cũng khá hơn….
Lãnh Khuynh Thiên làn da có chút nhợt nhạt, vầng trán cao ướŧ áŧ mồ hôi, thân hình có chút ngã khụy, phong tà nguyệt nhanh chóng đỡ lấy Khuynh Thiên, lo lắng vấn
“ Thiên..!!..có khỏe ko?...”
“ Ân …, ko có gì, chỉ có chút mệt thôi….!!” Khuynh Thiên ôn nhu cười, bảo hắn đừng lo lắng…..
“ Được!, nghỉ một chút, mọi việc để ta lo được ko?....” Phong Tà Nguyệt nhẹ giọng nói, nhưng mà nhãn thần ko cho cự tuyệt
“ Ân…phiền ngươi..!!” Khuynh Thiên gật đầu, an tâm dựa vào lòng hắn khẽ nhắm mắt, dần dần hôn mê….
Lãnh Khuynh Thiên nàng gia đình tuy nhiều đời có linh lực…nhưng mà sử dụng quá nhiều bản thân sẽ ko tốt, lần trước dùng nó lấy lại mạng sống của Phong Tà Nguyệt đến nay còn chưa khôi phục, mà nay lại dùng nó đổi lại mạng của Lãnh Phong Tà….cho nên bây giờ tình trạng của nàng ko được tốt, nói đúng hơn là suy yếu….!!
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, nhãn thần từ ôn nhu chuyển sang lãnh như băng, âm thanh lạnh lùng nói
“ Ảnh……”
“ Tôn chủ?..” Một hắc y nhân vụt ra, cúi đầu nhìn lãnh khốc nam nhân trước mặt, nhãn thần sùng kính.
“ Điều tra xem, ai làm chuyện này…..” Phong Tà Nguyệt nhíu mi, âm thanh hòa lửa giận.
“ Là…” hắc y nhân đến cũng như đi, vô tung vô ảnh tựa như một hồi mộng, ko thật!
Khẽ chạm dung nhan nhợt nhạt của Khuynh Thiên, Phong Tà Nguyệt con ngươi chuyển sang nhu hòa, ấm áp….
Thiên!...ngươi là như vậy nhỏ bé khiến cho người khác muốn bảo vệ, muốn trân trọng nhưng mà hơn ai hết ngươi lại là người kiên định hòa cứng rắn. Ôn nhu của ngươi, ấm áp của ngươi luôn khiến cho nhiều người si luyến…ta cũng vậy….. Vệ Minh Kha…Hạo Thiên Diễm…cũng như Bắc Li Ngạo…..
Bọn họ điều ái ngươi, nhưng mà lựa chọn trầm mặc, tôn trọng quyết định của ngươi, bởi vì họ biết, ngươi là như vậy thiện lương, thà mình đau khổ cũng ko muốn người khác vì mình mà bi ai….
Thiên, Khuynh Thiên của ta nha, nếu như ngươi ích kỉ một chút là tốt rồi, nếu như ngươi biết lo cho bản thân của mình một ít thì tốt biết bao….ngươi có thể vì người khác mà nghĩ suy, vì người khác mà lo lắng sao lại như vậy hờ hững bản thân mình kia chứ!!....nhưng mà như vậy mới là ngươi, Lãnh Khuynh Thiên đúng không?, tài giỏi, cao ngạo nhưng cũng thật thiện lương ôn nhu…..
Ngươi có biết ấm áp đích ngươi làm cho ta không ngừng si luyến, hơn 16 năm về trước…hình bóng bé nhỏ của ngươi hòa lẫn trong dung huyết của ta, muốn quên cũng không thể quên, bây giờ lại càng luyến tiếc si mê …..
Lãnh Khuynh Thiên, ngươi có biết..tình mà ta dành cho ngươi đậm sâu như thế nào ko?....
Có lẽ ta cũng ko biết, ái tình của chúng ta tựa như mạch chảy của tự nhiên, đến một cách không ngờ rồi bộc phát lúc nào không hay….. khi còn nhỏ nhìn thấy phụ thân hòa mẫu thân, ta thường hỏi phụ thân có hay ko ái mẫu thân nha!..lúc ấy người chỉ ôn nhu nhìn ta mỉm cười, người nói.. “ đến lúc khi Nguyệt nhi tìm được người mà con muốn bảo hộ cùng trân trọng một đời lúc ấy sẽ hiểu thôi!”
Là khi nàng vui là mình cũng vui lây, khi nàng nhẹ cau mày thôi lòng cũng khó chịu, nhìn nàng đau lòng tâm cũng khó quá….nàng ôn nhu cười nhẹ cũng làm cho tâm loạn nhịp, nàng khẽ chạm một chút cũng làm cho lòng bồi hồi xao xuyến ko thôi!!...
Ái tình….rốt cuộc hắn Phong Tà Nguyệt hiểu được câu nói năm đó của phụ thân, cũng hiểu vì sao năm đó….mẫu thân tuẫn tình theo phụ thân….!!..
LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT