Edit: Bifeng
Ngày hôm sau, Lục Cảnh Hành hẹn gặp mặt
Viên Mộng ở một nhà hàng. Bầu không khí của nhà hàng rất yên tĩnh, Lục Cảnh Hành đã đến sớm nửa giờ, anh ngồi cạnh cửa sổ trước bàn ăn chờ đợi, vị trí này có thể thấy phong cảnh ngoài sông. Vài cái bàn bên cạnh cách khá xa nhưng cũng có thể thấy có một vài người đàn ông đang ngồi chờ bạn gái, bọn họ cũng đều cúi đầu chơi điện thoại di động. Nhưng Lục Cảnh Hành không như vậy, bởi vì anh không muốn làm cho Viên Mộng vừa đến đã nhìn thấy anh cúi đầu đùa nghịch điện thoại, anh cho rằng như vậy không lễ phép. Hơn nữa anh cũng muốn thấy bộ dạng Viên Mộng vào cửa, nhìn xem bộ dáng của cô có thay đổi
hay không.
Ánh đèn của nhà hàng cố ý tối đi, ánh sáng mê ly, Lục Cảnh Hành nhìn thấy một cô gái tóc dài xõa ngang vai mặc một bộ váy dài mai hồng tuyết đi tới hướng anh. Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, ai cũng thấy không rõ mặt ai, nhưng gần cửa sổ bên này chỉ có vài cái bàn, anh có dự cảm vị giai nhân đi về hướng anh chính là Viên Mộng, vì thế anh đứng lên.
Thấy có người đứng lên, cô gái kia càng thêm chắc chắc mà đi về phía bên này. Đợi hai người thấy rõ đối sắc mặt
phương diện, đều có chút kinh ngạc
Lục Cảnh Hành khẽ nhíu mắt: “Cô lại đi theo tôi sao? "
Kiều Gia Thuần dẩu miệng: “Anh thật không biết xấu hổ, tôi tới vì có hẹn đấy! "
Lý Tuấn chơi điện thoại di động ở bàn
bên cạnh đã phát hiện tiếng động, anh đi tới, nhìn xem Kiều Gia Thuần, lại nhìn xem Lục Cảnh Hành, anh hỏi Kiều Gia Thuần: “Gia thuần, làm sao vậy? "
Kiều Gia Thuần nói: “Không có việc gì, chỉ là có người nhầm thôi.” Cô hàm hồ, không có nói là ai nhầm cái gì, kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, bước trên giày cao gót đi tới một cái bàn khác ngồi xuống.
Kiều Gia Thuần ngồi vị trí Lý Tuấn vừa mới ngồi, Lý Tuấn nói: "Bộ đồ ăn
bên kia tôi đã dùng qua rồi, Gia thuần, em ngồi bên này, tầm nhìn bên này rất được, nhìn thấy cảnh sông nhiều hơn... "
Kiều Gia Thuần đã ngồi xuống, nói: “Không sao, đem bộ đồ ăn đổi lại một chút là được rồi.” Kiều Gia Thuần cố ý ngồi vị trí này, vị trí đối diện là đưa lưng về phía bàn Lục Cảnh Hành, ngồi bên kia không nhìn thấy tình hình bàn Lục Cảnh Hành được.
Lý Tuấn ân cần đổi lại bộ đồ ăn, vừa mời Kiều Gia Thuần gọi món ăn: "Gia thuần, cá và kem ly của nhà hàng bọn họ là ngon nhất, em nên thử một lần. "
Gần đây Lý Tuấn tấn công Kiều Gia Thuần, kỳ thật hôm nay
Kiều Gia Thuần đồng ý đến cuộc hẹn là muốn cự tuyệt Lý Tuấn lần nữa, xin anh không nên lại tiếp tục đuổi theo cô.
Nhưng đến đây trông thấy Lục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần đã hoàn toàn quên mất mục đích chuyến đi này của chính mình.
Đợi đến lúc bắt đầu mang thức ăn lên bàn của Kiều Gia Thuần, cô lại thấy Lục Hành lại đứng lên, ánh mắt của cô nhìn theo ánh mắt của anh dừng trên người cô gái mặc váy trắng cửa ra vào. Đợi cô gái này đến gần, Kiều Gia Thuần rốt cục thấy rõ mặt mũi của cô ấy, đó là một mỹ nữ, nhưng là thuộc loại vẻ đẹp không có tính uy hϊếp.
Thì ra là Lục Cảnh Hành thích loại này, Kiều Gia Thuần kéo khóe miệng
Lý Tuấn Đối diện vừa vặn nhìn thấy, hỏi Kiều Gia Thuần làm sao vậy.
Kiều Gia Thuần nói: “Dấm cá Tây Hồ này quá chua, chua đến mức răng tôi đau. "
Lý Tuấn nghi hoặc: "Thật sao? Để anh nếm thử."
Lúc này, Viên Mộng ngồi xuốngđối diện Lục Cảnh Hành, lễ phép hỏi: "Đợi lâu rồi sao?”
“Không có, tớ cũng vừa mới tới. "Lục Cảnh Hành nói.
Viên Mộng cười một cái,“Đã lâu không gặp, mấy năm nay khỏe không? "
Đây là một cái chủ đề
làm cho Lục Cảnh Hành cảm khái ngàn vạn, nhưng là Lục Cảnh Hành dù không thích cũng không có ý định bỏ qua, anh nói: "Rất tốt, cậu thì sao?”
Viên Mộng vuốt tóc bên tai một chút, nói: “Tớ cũng vậy, rất tốt.”
Bồi bàn đưa lên menu, Lục Cảnh Hành đưa cho Viên Mộng, nói: "Trước gọi món ăn chứ, nhìn xem thích ăn cái gì. "
Gọi món ăn xong, Viên Mộng nói: "Lúc trước trong điện thoại cậu nói tiểu bằng hữu kia muốn vào trường học của chúng tớ... "
Hai tay Lục Cảnh Hành chống trên bàn, mười ngón tay đan chéo vào nhau, tự nhiên tiếp nhận chủ đề Viên Mộng: "Là con của bạn tớ... "
Nhiều năm không thấy liên hệ với đồng học, cái cớ mà Lục Cảnh Hành lấy để hẹn gặp mặt Viên Mộng là con của một người bạn của anh muốn vào học trường học song ngữ Hampton.
Đơn giản nói một chút tình huống căn bản của đứa nhỏ, món ăn liền được bưng lên.
Viên Mộng nhìn thấy sủi cảo mới vừa đưa lên, có chút kinh ngạc, nói với bồi bàn: "Có phải lầm rồi hay không, chúng tôi không gọi cái này. "
Bồi bàn nói: "Không lầm, là vị tiên sinh này lúc trước có gọi.”
Lục Cảnh Hành nhún vai, ý bảo Viên Mộng thử món ăn này một lần.
Ở trong mỉm cười ôn nhu của Lục Cảnh Hành, Viên Mộng dùng chiếc đũa gắp một cái sủi cảo đưa vào trong miệng. Sủi cảo Trắng trắng mập mập tiến vào đôi môi màu hồng phấn của Viên Mộng. Qua vài giây, Viên Mộng vui vẻ nói: "Cá làm nhân bánh thật tươi."
Lục Cảnh Hành cũng gắp một cái sủi cảo, nói: "Nhà hàng bọn họ nổi danh nhất đúng là cá. "
Viên Mộng nói: “Ở nước ngoài tưởng niệm nhất là sủi cảo cá của mẹ tớ, tớ vừa trở về còn chưa có được ăn của mẹ tớ nấu đây này. "
Tớ cũng rất tưởng niệm. Lục Cảnh Hành nghĩ như vậy, chẳng qua không có nói ra.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Viên Mộng vang lên, nàng mới vừa tiếp điện thoại, sắc mặt liền thay đổi: "Bối Bối bị bỏng ở đâu?"
Cùng bên kia nói hai câu hiểu rõ tình huống, Viên Mộng lập tức cầm túi, nói: "Thật xin lỗi, tớ phải đi về trước."
Viên Mộng là giáo viên chủ nhiệm, Lục Cảnh Hành cho là học sinh trong lớp của cô liền hỏi: “Làm sao vậy?"
Khóe mắt chân mày Viên Mộng đều là lo lắng cuống cuồng, có chút chân tay luống cuống không biết làm thế nào vuốt đầu tóc: "Con tớ bị bỏng, tớ phải chạy nhanh đi xem một chút. "
Trong lòng Lục Cảnh Hành chấn động mạnh một cái, cố nén không thể hiện trên mặt, nhưng vẫn muốn nói: "Vậy tớ đưa cậu đi? "
"Không cần, chồng tớ tới đón tớ. Đứa nhỏ đã đi bệnh viện băng bó rồi bây giờ còn ở nhà nháo muốn mẹ, vậy tớ đi về trước. Chuyện đứa bé kia muốn chuyển trường chúng ta về sau liên hệ qua điện thoại."
Trong lòng Lục Cảnh Hành lại bị một kích.
Viên Mộng đi rồi, lưu anh một mình ở lại đó.
Một người đối mặt với bàn đầy thức ăn. Ngồi trong chốc lát, Lục Cảnh Hành rời khỏi nhà hàng.
Đêm nay lòng anh phập phồng, tự hỏi mình một trăm lần tại sao lúc trước không nghĩ tới tình huống Viên Mộng đã kết hôn. Sự thật là người ta không chỉ có kết hôn, ngay cả con đều đã có.
Trong lòng của anh nghẹn phẫn uất, nhưng việc này có thể trách Viên Mộng sao? Không thể, anh chưa từng có biểu lộ tình cảm với Viên Mộng. Năm đó cuộc sống của anh khó khăn, không cha không mẹ, dựa vào bà nội đã về hưu bán đồ thủ công trong công viên gom góp học phí, huống chi anh còn có một đứa em trai. Anh như vậy, làm sao có tư cách biểu lộ tâm ý với cô ấy, như thế có mang đến phiền phức cho cô. Giả sử cô không thèm để ý, hai người ở cùng một chỗ, vậy cũng chỉ làm liên lụy cô. Anh không muốn
khiến cho tình cảm tốt đẹp nhất lãng phí tổn hại ở trong cuộc sống tạm bợ, cho nên mỗi lần muốn thổ lộ, lời nói đều ngăn ở trong cổ họng.
Bất kể là ở trung học hay cao trung, Viên Mộng cũng chưa từng yêu ai. Anh cảm thấy có lẽ là lòng có linh thông, sâu thẳm bên trong anh cảm thấy Viên Mộng cuối cùng sẽ ở bên anh. Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh liều mạng cố gắng gây dựng sự nghiệp. Hôm nay coi như công thành danh toại, song Viên Mộng không còn chờ anh. Trong khoảng thời gian xuất ngoại mất liên lạc vớianh, cô đã kết hôn sinh con.
Đêm nay cảm xúc giống như đi cáp treo chấn động phập phồng, Lục Cảnh Hành nghĩ thầm cho dù về nhà ngủ cũng khó tránh khỏi mất ngủ còn không bằng về công ty làm việc, sửa chữa một chútdự án gần nhất. Chỉ cần bận rộn, phiền não gì cũng quên.
Anh mới vừa lái xe vào bãi đậu xe của công ty, điện thoại di động đổ chuông. Anh nhận điện thoại, là Trương Minh. Trong điện thoại Trương Minh nói anh vừa mới biết tin tức Viên Mộng đã kết hôn.
"Thật xin lỗi, Cảnh Hành, là tớ không có tìm hiểu rõ ràng tình huống."
"Không trách cậu."Lục Cảnh Hành giữ vững bình tĩnh, trong thế giới của người trưởng thành, luống cuống là điều tối kỵ.
Cùng lúc đó, Kiều Gia Thuần và Lý Tuấn sau khi ăn xong đang đi tản bộ.
Vừa rồi ăn cơm ở vào nhà hàng, hiện tại bọn hắn vừa lúc đi tới dưới lầu một tòa thương vụ, Kiều Gia Thuần cảm thấy có chút quen thuộc, giương mắt vừa nhìn, phát hiện đây là cao ốc công ty của Lục Cảnh Hành.
Một bên, Lý Tuấn vẫn đang thuyết phục cô chủ nhật cùng anh ra biển chơi.
Kiều Gia Thuần nói: "Lý Tuấn, tôi đã có người mình thích. "Lúc nói lời này, Kiều Gia Thuần không nhìn Lý Tuấn, mà là nhìn lên cao ốc, "Vốn nghĩ lúc ăn cơm nói, nhưng là tôi sợ khi đó anh liền không muốn ăn nữa, bây giờ nói cũng không muộn chứ. "
Lý Tuấn sửng sốt một chút, lập tức nói: "Gia thuần, tôi sẽ chờ em.”
Kiều Gia Thuần nói: "Thật xin lỗi, không cần chờ tôi. "
Lý Tuấn đi rồi, Kiều Gia Thuần ngửa đầu nhìn cao ốc, cô biết rõ văn phòng Lục Cảnh hành nằm ở tầng mười chín, cô từ dưới đếm lên.
Lúc này, một người đi qua bên cạnh cô, người nọ đi vài bước về phía trước, đột nhiên quay đầu.
Kiều Gia Thuần phát hiện có người nhìn mình, cô nhìn lại hướng người nọ.
"Cô đang làm gì vậy? " Lục Cảnh Hành một tay cắm túi quần, một bộ bận tối mắt mà vẫn thong dong.
Hành động ngồi chổm hổm dưới tòa nhà công ty của người ta thật là có thật là đủ mất mặt, Kiều Gia Thuần đột nhiên muốn giấu mặt đi, cô cũng muốn thọc vào túi quần làm hình dáng thảnh thơi, đáng tiếc hôm nay cô mặc váy không có túi, cho nên tay nắm chặt túi xách:
“ Tôi đi tản bộ a. "
Anh cười một cái, vân đạm phong khinh: "Thật sao? Tôi thiếu chút nữa nghĩ đến cô lại đang đi theo tôi. "
“Anh yên tâm, tôi đã không còn thích anh rồi, dĩ nhiên cũng sẽ không đi theo anh."
Bên cạnh cô là bồn hoa, cô đi tới trên bậc thang bồn hoa, bậc thang có chút hẹp, cô mang giày cao gót, giang hai tay giữ vững thăng bằng.
Lục Cảnh Hành đi ở ở bên cạnh song song với cô, anh giống như là lơ đãng hỏi: "Là có mục tiêu mới? Là người đêm nay sao?"
"Anh ta đuổi theo tôi, không phải là tôi đuổi theo anh được không? Anh đừng tưởng rằng giá thị trường của tôi kém như thế, người yêu tôi có rất nhiều, chỉ là tôi không thích bọn họ mà thôi."Kiều Gia Thuần cường điệu nói.
Anh hơi cúi đầu sờ lên cái mũi.
"Đêm nay cô gái ở nhà hàng cái kia, là đối tượng ngưỡng mộ trong lòng anh sao?” Kiều Gia Thuần hỏi, “Tôi thấy cô ấy bỏ đi giữa chừng nha.”
Lục Cảnh
Hành không nói gì.
Kiều Gia Thuần cho là anh cam chịu nói: "Anh yên tâm tôi sẽ không phá hư đâu, tôi đã không có hứng thú đối với anh rồi."
Không hiểu sao, trong long Lục Cảnh Hành có chút khó chịu.
Lúc này, giày cao gót của Kiều Gia Thuần giẫm phải khoảng không, mất trọng lượng ngã xuống, cô nghĩ thầm thật là không nghịch ngu sẽ không chết.
Không như cô tưởng tưởng mình sẽ bị ngã như chó gặm đất, mà là ngã vào trong ngực ai đó.
Lục Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô, nâng đỡ trọng lượng của cô, rất nhẹ. Hơi thở của cô giống như thiếu nữ, làm cho người ta nhớ tới kẹo đường màu hồng phấn, thân thể của cô cũng mềm giống như kẹo đường.
Là Kiều Gia Thuần đẩy anh ra trước, sau khi cô đứng dậy liền đẩy anh ra.