Editor: Libra91
Ngày hôm sau, vạn dặm không mây, Trên trời trong veo, tỉnh lại ở trong ánh mặt trời chói mắt, theo bản năng hướng bên cạnh sờ, vị trí kia đã không có ai, thậm chí còn có một loại cảm giác hơi lạnh.
Cả kinh, Hỏa Hoan mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, bài trí vẫn là như cũ, nhưng ẩn ẩn lại cảm giác có chút tiểu thuyết phương tây không giống với lúc trước.
Xoa xoa hai mắt mắt nhập nhèm, đánh một cái ngáp thật to, lúc đang do muốn đứng lên hay vẫn là ngủ tiếp, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Này, ai a? Có biết phá nhiễu nhân thanh tu là sẽ bị trời phạt hay không?" điện thoại được chuyển, cô đổ ập xuống đúng là một trận súng máy bắn phá, khả ngoài dự đoán mọi người là, thế nhưng im ắng, nửa ngày đều không có người nói.
"Này, anh là ai a? Gọi điện thoại lại không nói lời nào, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô tức giận nói, vừa định đem điện thoại ném qua một bên, bỗng dưng, bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng nói mềm nhẹ.
"Nha đầu, làm sao vậy? Sáng sớm, tức giận như vậy."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, tay nắm lấy điện thoại nửa ngày không có kịp phản ứng, "Ca...... Ca ca"
"Như thế nào giọng nghe qua là lạ? Nghe được giọng của anh nên không vui như vậy sao?" Giọng nói của Hỏa Tự vẫn mềm nhẹ như cũ, đứng ở đỉnh cao nhất của tòa nhà cao chọc trời, từ góc độ này quan sát ánh đèn sáng phía dưới.
"Không phải" Thanh âm của Hỏa Hoan đã mang theo dày đặc giọng mũi, gắt gao cắn môi dưới, lúc tầm mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, thở dài một hơi không tiếng động cứ như vậy bật ra phần môi.
"Làm sao vậy? Có phải Đoan Mộc Minh
khi dễ em hay không?" Nhận thấy được phản ứng dị thường của cô, thanh âm của Hỏa Tự đột nhiên thấp xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ
trong con ngươi bắn ra một ánh sáng lành lạnh.
"Không...... Không có" Hỏa Hoan thì thào nói, lúc nước mắt trong hốc mắt sắp chảy ra, cô dùng sức nhắm hai mắt lại, nằm ngửa ở trên giường, thuận tay lấy gối đầu che lên trên mặt.
"Nha đầu, em khóc sao?" Hỏa Tự thật cẩn thận hỏi, đột nhiên cảm thấy tâm như là bị đào rỗng.
"Ai nói? em muốn khóc cái gì? Ca ca biết là em không biết khóc, đúng hay không?"
Che điện thoại, Hỏa Hoan dùng sức hít mũi một cái, lúc buông ra, trên mặt tách ra một chút cười rực rỡ, tuy rằng cũng biết cho dù cô cười, Hỏa Tự cũng nhìn không thấy, nhưng là cô vẫn không muốn làm cho anh lo lắng.
"Nha đầu ngốc" nghe được lời của cô, Hỏa Tự thật dài thở một hơi, "Lại cho ca ca một chút thời gian, một năm sau, một năm sau, ca ca liền mang em rời đi, khi đó chúng ta cũng không rời đi nữa."
"Được, em chờ anh." Nghe được lời của anh, vẻ mặt Hỏa Hoan chua sót nở nụ cười, thanh âm vẫn như cũ trào dâng, nhảy nhót.
"Lần khác ca ca gọi điện thoại cho em, hảo hảo chiếu cố chính mình, được không?"
"Uh, em đã biết, anh cũng thế."
"Bye bye "
Một cái hôn môi vang dội qua đi, bên kia cúp điện thoại.
Nghe trong loa truyền đến thanh âm "Đô đô đô ~~~", Hỏa Hoan chậm rãi mở mắt, một giọt trong suốt
nước mắt cứ như vậy theo má tế chảy xuống......
Một giọt
Hai giọt
Ba giọt
Bốn giọt
......
Cho đến khi nước mắt rơi đầy mặt.
Đẩy cửa ra nhìn một màn này, Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, chân như dường như là bị khống chế vọt tới, lấy khăn tay từng chút từng chút lau chùi nước mắt trên mặt cô, trong con ngươi có thương yêu chính anh cũng không từng nhận thấy được.
"Bị làm sao?" Anh vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi, trời biết anh căn bản là không chống đỡ được nước mắt của cô, mà trong trí nhớ, đây là lần thứ hai nhìn cô khóc.
Mở hai mắt đẫm lệ hai mắt sương mù nhìn anh một cái, Hỏa Hoan mạnh mẽ đứng dậy, đẩy anh ra, sau đó xông ào vào trong phòng tắm.
Lúc nước lạnh lẽo làm ướt nhẹp áo ngủ toàn thân, trong vòi hoa sen hình thành hơi nước, cô lại một lần nhắm hai mắt lại, bả vai không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hàm răng tuyết trắng ở trên môi đỏ bừng cắn ra một đường xám trắng.
Giọt nước theo vòi hoa sen chảy xuống thật dài, nhỏ tại trên mặt của cô, sau đó chảy xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng làm cho người ta không phân rõ trên mặt cô là nước hay là nước mắt.
Tiếng nước vang lên thật lâu, đứng ở cửa phòng tắm, Đoan Mộc Minh
nâng tay lên lại hạ xuống, lại nâng lên, lại hạ xuống......
Luôn mãi do dự qua đi, anh thử một chút tay cầm cửa, ngoài ý muốn, thế nhưng mở ra, nhưng khi nhìn đến một màn trước mắt
thì một cỗ lửa nóng cứ như vậy theo đáy lòng trào ra.
"Em rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chết phải không? Sáng sớm phát cái thần kinh gì?"
Đoan Mộc Minh chửi ầm lên, mạnh mẽ tắt vòi nước đi, nhìn cô toàn thân đều là **
một mảnh ướt sủng, tất cả tức giận giống như lập tức tuôn ra mà đến, đem áo ngủ của cô cởi ra, lấy khăn tắm cực lớn một bên đem cô bao bọc lại.
Cuối mùa hè đầu mùa thu, thời tiết không phải lạnh, nhưng là tắm nước lạnh vẫn là thực dễ cảm mạo.
"Lần sau em lại như vậy cho anh xem, em nhất định phải chết." Đem cô ném thật mạnh tới trên giường, đem điều hòa chỉnh đến ba mươi độ, tay anh lau cả người cho cô.
Lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, Hỏa Hoan không có phản kháng, thậm chí ngay cả chút động tác đều không có, chính là ánh mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, đôi tròng mắt kia đạm mạc mà xa cách.
"Nói đi, làm sao?" Đem toàn thân cô lau khô, lấy máy sấy, Đoan Mộc Minh vuốt ve tóc mềm nhẹ của cô, bên tai, là tiếng máy sấy vang vang ầm ầm.
"Không như thế nào, anh không phải cũng nói sao? Tôi điên." Đẩy tay anh ra, trong tủ đồ tìm một bộ quần áo mặc vào, Hỏa Hoan xoay người hướng ngoài cửa đi ra.
"Em rốt cuộc muốn thế nào?" Lúc cô đi ngang qua, Đoan Mộc Minh
cầm tay cô, chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như cô, chính mình tùy tiện phát tác tính tình, còn liền thích chịu cô ngược đãi.
"Không được tốt lắm, tôi đói bụng, muốn ăn cơm." Nhẹ nhàng lấy tay anh ra, nhìn cũng chưa từng nhìn anh liếc mắt một cái, Hỏa Hoan mở cửa đi ra ngoài.
Đi theo phía sau cô, Đoan Mộc Minh đột nhiên cảm thấy cả người đã tràn ngập cảm giác vô lực, nhìn thân mình nhỏ mặc áo ngủ rộng thùng thình, cảm thấy có chút buồn cười, cũng là như thế nào cũng cười không được.
Ăn bánh, uống sữa, Hỏa Hoan thủy chung là buông xuống, ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc không được tự nhiên cái gì, thời mãn kinh phát tác đi, cô giải thích như vậy cho mình nghe.
"Nếu em mất hứng chuyện kết hôn..., anh đây ——"
Lời của anh còn chưa nói xong, đã bị Hỏa Hoan làm cho ngừng lại.
"Tôi không có mất hứng, anh không cần tự mình đa tình, cám ơn hợp tác." Nói xong, lau miệng, cô đứng lên, đi thẳng đến trước sô pha nằm xuống.
"Hỏa Hoan, em không nên làm như vậy?" Nhìn cô, Đoan Mộc Minh hít vào một hơi thật sâu.
"Trước khi kết hôn còn phải chuẩn bị rất nhiều, anh tựa hồ cũng không có dư thừa thời gian tiếp tục sống ở chỗ này đi? Đi thong thả, không tiễn."
Đem một đống lớn
đồ ăn vặt để trong lòng ngực của mình, Hỏa Hoan thản nhiên nói, mở ti vi, sau đó bắt đầu ăn ngon lành.
"Hỏa Hoan, em đến cùng có phải phụ nữ hay không a?" Đoan Mộc Minh
đều sắp phát điên, từ nhỏ đến lớn, rốt cuộc anh lần đầu tiên nếm đến tư vị bị người ta không nhìn đến, hơn nữa người kia vẫn là phụ nữ.
"Tôi không phải phụ nữ? Ha ha ~~~" ném cho anh một cái ánh mắt anh là người ngu ngốc, Hỏa Hoan cúi đầu nở nụ cười, "Đầu của anh bị tú đậu sao? Tôi nghĩ vấn đề này anh hẳn là rõ ràng hơn mới đúng."
"Anh ở trong lòng em thật sự cái gì cũng không tính?" Ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô không nháy mắt, Đoan Mộc Minh cảm giác lòng tự trọng của mình lại một lần nữa bị làm nhục nghiêm trọng.
"Trong lòng tôi tính cái gì?" Ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt Hỏa Hoan lộ ra một chút vẻ mặt không thể tưởng tượng, "Đàn ông, không cần lòng tham nha."
"Em thật sự đối với anh một chút cảm giác đều không có?" Đoan Mộc Minh nhẹ giọng hỏi, nhìn vẻ mặt tràn đầy nụ cười nhạt, có đôi khi, anh thật muốn cạy mở đầu của cô nhìn xem bên trong rốt cuộc có những thứ đồng nát sắt vụn gì, bằng không, như thế nào luôn không tim không phổi.
"Có cảm giác a" sờ sờ cơ ngực của anh, Hỏa Hoan nở nụ cười, "Nơi này có vẻ rắn chắc, bất quá cũng có vẻ ấm áp, mùa đông dùng để làm ấm lô có vẻ không sai."
"Chỉ là như vậy?" Sắc mặt Đoan Mộc Minh nháy mắt thay đổi mấy lần, bất quá, rất nhanh lại bình tĩnh lại.
"Bằng không anh cho là gì? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi và anh yêu nhau?" Hỏa Hoan vẻ mặt trêu tức nói, tầm mắt thủy chung dừng ở trên màn hình tivi, cũng không nhìn anh cái nào.
"Làm sao có thể? Anh nhưng là đã cảnh cáo em, nhất định không thể yêu anh." Đoan Mộc Minh ngượng ngùng nói, ngay tại lúc anh vừa muốn nói gì, chuông cửa đột nhiên vang lên......