Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 12: Tôi nghĩ anh thích kinh hỉ như vậy

"Hỏa Hoan" hắn nghiến răng nghiến lợi hô lên hai chữ này, cho dù có tiếng huyên náo ở bên trong, thanh âm của hắn vẫn như cũ truyền vào trong tai mỗi người ở đây..

Đứng ở phía sau đài, Hỏa Hoan không khỏi đánh một cái rùng mình, nhìn thoáng qua tiểu khả ái trên người, nhẹ nhàng chiếc váy ngắn căn bản là không che được mông, cô thật sâu thở ra một hơi.

"Cô xác định cứ ra ngoài như vậy? Đừng quên, cô đã bại lộ trong tầm mắt mọi người, đừng nói tôi không nhắc nhở cô trước." Một người đàn ông tao nhã bên cạnh cô, nhẹ nhàng

đẩy chiếc kính gọng vàng trên mũi, mắt nhìn về phía cô đầy dịu dàng, nhưng là trong mắt chợt xuất hiện một tia dò xét...

"Tôi biết, càng như vậy chơi mới càng vui không phải sao?" Nắm thật chặt y phục trên người, thật sâu hít vào một hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra, Hỏa Hoan khẽ giơ tay, sau đó chậm rãi hướng trên đài đi đến.

"Hỏa Hoan, cô một ngày nào đó sẽ vì trò chơi của mình mà kéo cả cô vào trò chơi." Nười đàn ông lẩm bẩm nói, nhưng không biết nhưng lời này thật sự sẽ đi theo Hỏa Hoan trong cả cuộc đời cô.

Ngọn đèn lại dần tối đi, thừa dịp ánh sáng tối đi, thời điểm Đoan Mộc Minh vừa định đứng dậy, thình lình một người đi ra từ phía sau ôm lấy hắn.

"Hỏa Hoan, tôi sẽ không bỏ qua cô." Nghe thấy mùi hương quen thuộc, Đoan Mộc Minh hung tợn nói, chợt xoay người đem cô giam trước ngực, nhất thời nhìn thấy một tấm lụa xanh biếc trên thân thể bay bổng rồi rớt xuống sàn......

"Làm sao vậy? Tức giận? Tôi nghĩ anh sẽ thích kinh hỉ như vậy." Vòng ở cổ của hắn, Hỏa Hoan chủ động đưa lên môi thơm.

Mùi nước hoa mê hoặc vẫn còn vương lại nơi đó, hết thảy tình cảm giống như quay lại thời điểm trước đó, vừa đúng thời điểm....

Một phen chế trụ bờ eo của cô, Đoan Mộc Minh hung hăng

cắn một chút môi của cô, không thể tin người luôn đùa giỡn ngườ khác như hắn, sẽ có một ngày bị một con nhóc đùa giỡn.

"Cô nói tôi nên trừng phát cô như thế nào? Vật nhỏ không nghe lời." Bốn phía sương mù lại được mở ra, giống như tiên cảnh trong truyện cổ tích Elise, như ẩn như hiện dưới ánh đèn, Đoan Mộc Minh giống như là một con báo Châu Mỹ, cao quý mà tao nhã, nhưng là cao quý tao nhã như thế nào con báo cũng cuối cùng là con báo, sẽ luôn tràn ngập tính

công kích.

Thở ra một chút khí như hoa lan, Hỏa Hoan cúi đầu

nở nụ cười, trong một khắc khi ngọn đèn dập tắt, cô giống như một con cá bơi lội từ trong ngực hắn thoát ra.....

"Hỏa Hoan" Đột nhiên xoay người, hắn rất nhanh đi tới hậu trường, tiếp nhận quần áo từ trên người thuộc hạ tùy ý mặc lên người, trên mặt nho nhã tuấn mĩ lại xanh mét, tại trên địa bàn của chính mình, hắn thế nhưng nhiều lần lại bị một tiểu nha đầu trêu đùa, lời này nếu truyền đi, hắn quả thực cũng không cần sống......

"Lần này lại là sao lại thế này? Phiền toái cậu lần sau nếu như có hành động bất ngờ nào có thể đánh tiếng trước cho tôi được không? Trái tim của tôi không tốt, sợ không chịu nổi." Vẻ mặt Diệp Toàn đầy bất đắc dĩ nhìn hắn, da đầu từng đợt

run lên, hắn cũng không quên mình buổi trưa đã ở Đoan Mộc Gia cam đoan.

"Đào sâu ba thước, nhất định phải đào ra Hỏa Hoan."