Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, một tiếng cót két vang lên, ngoài trời tiếng mưa rơi tí tách, mà bên trong lại yên tĩnh mà ấm áp. Đây là nơi Long Thần đã từng sinh sống mười năm, ghi lại toàn bộ năm tháng lúc nhỏ của hắn. Lúc này mở cánh cửa này ra, thế giới kia trong trí nhớ kia ập vào mặt, tất cả đều là hơi thở quen thuộc.
Trí nhớ của Linh Hi còn khá tốt, từng viên ngói, từng viên gạch, chiếc giường, bàn ghế, mặt đất nơi đây đều giống hệt với nơi hai người đã từng ở trước đây.
“Ta nhớ hẳn là có dáng vẻ như vậy, cho nên liền dựng lại chúng trong thần quốc của ta, ta nghĩ nếu như huynh nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui, đúng không?”
Linh Hi ôm lấy cánh tay Long Thần, chờ đợi được hắn khen ngợi.
Bạch Dương trấn này, Linh Hi xây dựng trong một thời gian rất dài, trí nhớ của nàng cũng không phải toàn diện, cho nên nàng mất thời gian rất dài dựa theo lý giải của mình bổ sung vào một vài nơi còn trống, cuối cùng mới có thể dựng nên Bạch Dương trấn trong thần quốc của mình.
“Khi ta xây dựng Bạch Dương trấn này, ta đã nghĩ tới chuyện đẹp đẽ nhất, chính là cùng huynh ngắm nhìn, cùng nhau sinh sống, sống một cuộc sống bình thường, ta sẽ nấu cơm, quét dọn, giặt giũ, sinh con cho huynh.” Linh Hi không hề e lệ giống như trước kia nữa, tình yêu khiến nàng trở nên dũng cảm, lúc này khi đối mặt với Long Thần, nàng đã dũng cảm nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Tất cả mọi thứ nơi đây giống như để cho Long Thần trở về nơi bắt đầu, hắn rất cảm động, cho dù là ngắm nhìn hay vuốt ve, mọi thứ đều chân thật như vậy.
“Suy nghĩ trong lòng nàng, cũng chính là nơi chốn ta khát vọng nhất.” Dưới màn mưa tí tách, Long Thần ôm Linh Hi đã toàn thân ướt sũng vào trong lòng, cảm nhận sự mềm mại trên người nàng, trong lòng hắn cũng nóng lên.
Vào lúc này, Long Thần quên hết mọi thứ, quên đi hắn vẫn đang ở Tam đại đế vực, quên đi con đường tiếp theo hắn nên đi thế nào, nguyện vọng duy nhất chính là có thể luôn bên cạnh người mình yêu đến thiên trường địa cửu.
Bên trong thần quốc, tất cả đều do ý niệm của Linh Hi khống chế, màn đêm lặng lẽ buông xuống, Long Thần thắp lên ánh nến màu đỏ trong gian phòng, từ đầu giường đến bàn bát tiên, tổng cộng thắp sáng chín mươi chín cây nến, ánh nến đỏ phát ra ánh sáng dìu dịu giữa đêm tối, đung đưa theo gió, ngoài cửa sổ vẫn là mưa rơi tí tách, hạt mưa rơi trên mặt đất, trên nóc nhà, phát ra tiếng kêu tạch tạch, toàn bộ thế giới lại có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Trong ánh nến lấp lánh, da thịt tuyết trắng của Linh Hi lộ ra màu hồng nhạt, trên mặt có chút đỏ ửng khiến người ta say mê, sau khi thắp lên toàn bộ ngọn nến, Long Thần quay đầu lại, lúc này Linh Hi đã yên lặng ngồi trên mép giường, mắt nhìn chân, hai tay bất an đặt trên đùi, không dám nhìn tới ánh mắt của Long Thần.
Sự yên bình ngắn ngủi này chính là cuộc sống mà hai người luôn mơ ước. Tại đây, họ không cần suy nghĩ gì, cũng không cần đắn đo gì, chỉ cần trong đầu có đối phương là được.
Long Thần ngồi xuống bên cạnh Linh Hi, thân thể mềm mại của nàng lúc này khẽ run, hạt mưa bên ngoài đã làm ướt hết cơ thể nàng rồi, quần áo mỏng manh dán sát lên da thịt tuyết trắng, thân thể lúc trước còn có chút non nớt, trải qua bảy năm đã có lồi có lõm, đường cong động lòng người, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn bên tai Long Thần, dưới ánh nến soi rọi, lộ vẻ vô cùng hấp dẫn.
Kiều diễm ướŧ áŧ, để hình dung Linh Hi lúc này, quả là vô cùng thích hợp.
"Còn nhớ Huyền Thiên Ngọc Liên sao? Nàng khi đó, không có một chút sức lực, ta mang nàng đi qua con đường rất dài, mỗi buổi tối nàng đều sợ lạnh, đều là ta ôm nàng, nàng mới có thể đi vào giấc ngủ.” Long Thần nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thật sự là đã rất lâu rồi không chạm vào da thịt của nàng, khiến cho đôi tay của hắn lúc này cũng có chút run rẩy.
“Ừm...” Linh Hi khẽ ừm một tiếng, không dám nhiều lời. Nàng có thể lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng trước mặt Long Thần, nàng phát hiện mình mãi mãi chỉ là một nữ hài nhu thuận.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác như bị điện giật.
“Đừng căng thẳng như vậy.” Long Thần cười cười, dưới bầu không khí như vậy, tràn ngập hơi thở mập mờ cùng kiều diễm, khiến người ta có những suy nghĩ lệch lạc, Linh Hi có phản ứng như vậy cũng là đương nhiên, bọn họ đã chia ly quá lâu, gặp lại lần nữa, tưởng nhớ lấp đầy toàn thân, cần dùng phương thức mạnh mẽ để phát ra ngoài, du͙© vọиɠ đang cháy hừng hực, chỉ có cuồng loạn mới có thể dốc cạn nỗi khổ tương tư.
Long Thần phát hiện chính mình cũng có chút cứng ngắc, cô gái này là người mà hắn muốn yêu thương bằng cả tính mạng của mình, Long Thần bỏ qua rất nhiều rất nhiều người, đều chỉ vì cuối cùng có thể bên cạnh Linh Hi. Hiện giờ hắn rốt cục đã đạt được mục tiêu của mình, tưởng tượng đến rất nhiều lần, nhưng đến lúc này, hắn vẫn có cảm giác chân tay luống cuống.
“Thần ca ca, ta muốn nghe huynh kể, kể về huynh rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện, rốt cuộc có nhớ ta hay không...” Linh Hi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, hai tay của nàng bị Long Thần nắm chặt trong tay.
“Ta...” Giọng nói của Long Thần cũng đã khàn khàn, hắn rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện, thật ra hắn cũng đã quên, nhìn chăm chú người bên cạnh, Long Thần kể ra từng chút về chuyện lúc trước, thời gian dần dần trôi qua, mưa bên ngoài vẫn không ngừng, trong căn phòng nhỏ, lúc này có vẻ vô cùng ấm áp.
Lúc trước, vào buổi tối chia ly đó, bên ngoài cũng mưa như vậy, khi đó Linh Hi quyết định muốn tặng mình cho Long Thần, hắn đã cự tuyệt, hắn cũng là vì tốt cho Linh Hi, bởi vì lúc đó, hắn căn bản không thể chắc chắn mình có thể tới được Tam đại đế vực.
Hôm nay, hắn cuối cùng đã tới.
Có thể nói, gian phòng này, là nơi giống như lúc trước. Lúc trước chính là ở chỗ này, Linh Hi khôi phục thân thể, ngày hôm sau, nàng bị bà ngoại dẫn đi, rời khỏi nơi này.
“Sao mưa còn chưa ngừng, trời còn chưa sáng nhỉ?" Long Thần nhớ rằng mình đã nói rất lâu, theo lý mà nói, mưa ở Bạch Dương trấn lúc này hẳn là đã ngừng.
Mưa bên ngoài vẫn không ngừng lại, Long Thần có lẽ nhớ đến gì đó, cho dù là mưa hay là thứ gì khác, đều là do ý niệm của Linh Hi. Linh Hi không muốn trời sáng, không muốn tạnh mưa, vậy sẽ vẫn luôn như vậy.
“Không biết bắt đầu từ khi nào, ta rất thích hoàn cảnh như vậy, bên ngoài mưa rơi, ta trốn trong góc này, bởi vì rất lâu trước đây, góc này có ngươi...” Linh Hi lại khóc, nước mắt làm ướt đôi mắt của nàng, nàng ôm đầu gối khóc nức nở, giống như đang tự lẩm bẩm.
“Ban đầu, ta ngồi trong nhà chờ ngươi, khi đó ta đã luyện ra thần quốc, từ đó về sau ta vẫn luôn ở lại gian phòng này, sau đó để cho trời đổ mưa, khi đó còn chưa gặp được Điệp Nhi, một mình thật sự rất cô đơn, rất muốn huynh đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta, trên chiếc giường này. Nhưng ta đã đợi bảy năm rồi, rốt cuộc không đợi được nữa, cho nên ta đã trốn ra ngoài...”
Long Thần có thể tưởng tượng đến sự cô đơn của nàng, đó là những ngày tháng tuyệt vọng, may là hôm nay bọn họ rốt cục đã ở bên nhau, cho đối phương và chính mình hi vọng.
“Ngoài trời đổ mưa, mà thế giới này lại yên bình, Thần ca ca, huynh cũng cảm thấy cảm giác này cũng rất tốt, đúng không? Nhất là khi người mình yêu còn ở ngay bên cạnh, có thể ôm ấp sưởi ấm cho nhau, tâm sự với nhau.” Linh Hi ngẩng đầu, chờ mong nhìn Long Thần.
Long Thần chợt phát hiện mình bị động rồi, thậm chí có chút đầu gỗ, trước kia hắn thường hay giở trò lưu manh, nhất là đối với Linh Hi. Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Long Thần đã thành thục như hiện nay, nhưng hắn vẫn không hề thay đổi.
“Cho dù thế nào, nàng đều là người ta yêu.” Ở trong gian phòng nhỏ này, Linh Hi đã chờ ở đó một thời gian quá dài rồi, hôm nay rốt cục chờ được chủ nhân của gian phòng này, nàng áp chế lại sự e lệ của chính mình, nàng tự nói với mình, nếu như qua đêm nay, qua đêm mai, không biết có còn cơ hội có thể phóng túng bản thân một lần.
"Tiểu Hi..." Long Thần khẽ cắn môi, nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng trong lòng bàn tay mình, Linh Hi vẫn là Linh Hi, vẫn là tồn tại như nữ thần trong lòng Long Thần, nàng đã trả giá không ít vì mình, từ việc xây dựng Bạch Dương trấn trong Thần quốc để đợi chờ mình, còn trốn đi, còn có một phần ba thần huyết, thậm chí nàng khẳng định còn phải trả giá nhiều thứ nữa, nhưng lại không chịu nói với mình. Nếu như cô gái như vậy còn không đáng giá để chính mình yêu thương, vậy còn muốn yêu ai?
Nhưng trong nội tâm Long Thần vẫn có băn khoăn, hắn biết mình còn chưa có thực lực để bảo vệ Linh Hi, cho nên trong lòng hắn luôn có một bức tường rất khó vượt qua.
“Tiểu Hi, tiếp sau đây chúng ta sẽ đi nơi nào...” Long Thần mới nói được nửa câu, Linh Hi đã vội vàng bụm lấy miệng của hắn, nàng dùng ánh mắt có chút khẩn cầu nhìn Long Thần, nói: "Cầu xin huynh, chúng ta không nói đến chuyện sau này, chúng ta không nói gì hết, cứ yên tĩnh qua đêm nay, được không?"
Tương lai còn có rất nhiều điều không biết trước, nhưng trong đêm yên tĩnh này, Linh Hi không muốn biết.
Long Thần ngậm miệng lại, có thể nói, hắn cũng nghĩ thông, biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, như vậy ngược lại khiến cho Long Thần có chút trách chính mình không đủ rộng rãi, muốn làm gì thì cứ làm, chuyện sau này, để sau này rồi tính.
Trong căn phòng nhỏ bé, dựa gần như vậy, có thể ngửi thấy rõ ràng hơi thở trên người đối phương, hai mắt nhìn chăm chú, nhiệt huyết trong cơ thể hai người nhanh chóng dâng lên, một ngọn lửa hừng hực bùng lên trong cơ thể Long Thần, ngọn lửa tương tư hóa thành năng lượng cuộn trào trong cơ thể Long Thần, khiến cho đôi mắt hắn dần dần toát ra ngọn lửa du͙© vọиɠ.
Độ ấm đang không ngừng tăng lên cũng khiến cho Linh Hi mặt đỏ tới mang tai, cảnh tượng này từng xuất hiện trong mộng của nàng, lúc này nàng rất muốn lùi bước, trốn đến nơi xa. Nhưng cũng giống như Long Thần, trong cơ thể của nàng cũng có đang có ngọn lửa thiêu đốt, hơi thở của nam tử trước mặt, nặng nề, bá đạo, thậm chí uy nghiêm, có một lực hấp dẫn trí mạng với nàng. Linh Hi không biết mình có chuyện gì, bàn tay trắng nõn đang bụm lấy miệng Long Thần buông ra, thân thể mềm nhũn, nàng liền ngã xuống trên người Long Thần, vòng eo mềm mại giống như rắn nước, áp đảo trên người Long Thần, một đôi cánh tay trắng nõn giống như tác phẩm nghệ thuật, ôm lấy cổ Long Thần.
Long Thần bị nàng đẩy ngã xuống trên giường.