Tô Tuyết ngẩn ra, hỏi: “Nói đùa kiểu gì vậy, ít nhất người ta đã có chút danh khí rồi mà, còn cùng với đám trẻ Thiên Vũ cảnh, tranh đoạt chức vô địch, đây không phải là chê cười?”
“Lần này, Diệp Huyên có một quyết định, nàng muốn thu người vô địch võ đạo tranh tài làm thân truyền đệ tử, truyền thụ Diệp gia chiến kỹ, gã Long Thần kia có ân đối với Diệp gia nàng, ta xem chừng nàng nhất định là muốn thu Long Thần làm đệ tử, cái tên tiểu tử này là một nhân vật nguy hiểm, phải nhanh nhanh trừ khử đi, càng không thể để cho Diệp Huyên thu hắn làm đồ đệ, hơn nữa người đi phủ thành chủ, có thể vì Tô gia dò xét được nhiều thứ hơn, nếu là lập đủ công lao nhãn mã, đối với người và cha ngươi, đều có trợ giúp cực lớn?”
Tô Mặc nghiêm túc nói.
Tô Tuyết lúc này mới hiểu rõ.
Nàng suy nghĩ một phen, gật đầu nói: “Thậm chí có chuyện tốt như thế, ta đây nhất định phải tham gia rồi.”
“Võ đạo tranh tài lần này, phần thưởng vô địch, là một trong hai thanh thần binh Thần cấp tạm phẩm - Phiên Huyết. Người mặc dù không phải là Kiếm võ giả, nhưng mà binh khí Thần cấp tam phẩm, có Diệp Huyên trợ giúp, người chuyển sang tu luyện Kiếm võ giả, cũng là chuyện rất dễ dàng, đạt tới kiếm đạo đệ nhất trọng và đệ nhị trọng, cũng tương đối dễ dàng, dù sao ngươi cũng là người có linh hồn, chỉ là không có khai phá mà thôi. Hơn nữa, ta xem chừng, nếu như người trở thành đệ tử Diệp Huyên, dành được tình cảm của nàng mà nói nàng sẽ dạy cho người chiến sỹ Thần cấp tam phẩm của Diệp gia - Sát Kiếp. Đối với người mà nói, chỗ tốt là lớn vô cùng.”
Tô Mặc coi như là vì nàng mà suy nghĩ.
Tô Tuyết thận trọng gật đầu, có chút không vui nói: “Được rồi, thế nhưng chính là phải lưu lại bên cạnh nữ nhân hèn hạ này, ngày ngày gọi nàng là sư phụ, còn phải giả bộ bộ dáng rất sùng kính với nàng, thật là một chuyện khổ sai mà.”
“Chính bởi vì phiền toái này, mới cần đến Tô Tuyết nhà ta ra sân.”
Tô Mặc cười to.
Bàn tay bao trùm lấy bộ ngực Tô Tuyết.
Tô Tuyết tức giận đẩy ra, nói: “Mặc nguyên soái, cha ta còn ở U Minh Huyết Hải sao? Bằng không triệu hồi hắn về đây đi, ta có chút ngờ hắn, hơn nữa nơi đó cũng không cần tới nhiều người coi chừng mà.”
“Đúng.”
Tô Mặc lúc này đang háo sắc mê muội, đối phương nói gì cũng nghe theo.
Tô Tuyết vẫn còn đang suy tư chuyện lúc nãy.
“Mấy trăm năm rồi, các ngươi đều ở trong “Sát Thần lăng mộ” U Minh Huyết Hải mà cố gắng, cuối cùng cũng đã tới thời điểm cuối cùng rồi, trong Tô gia, gia chủ cùng vị Minh hoàng U Minh Quân kia, tuổi cũng đã cao, người thích hợp nhất nhận được Sát Thần truyền thừa là ngươi.”
Điểm này, Tô Mặc cũng biết, thế nhưng đến lúc đó sẽ phân phối như thế nào, sẽ phải nhìn tới thủ đoạn của mỗi người, Tô Mặc là người trả giá nhiều nhất, theo lý nhăn tiên nhận được nhiều nhất.
Hắn cười khổ, nói: “Thế sự trêu ngươi, ta trước kia theo đuổi Diệp Huyên lâu như vậy, ai lại biết, đám người Diệp gia, thế nhưng chính là hậu duệ Sát Thần Diệp Vô Thượng Đã như vậy, ta liền buông tha đoạn tình cảm này, hơn nữa ta đối với nàng tốt nhiều năm như vậy, nàng một mực không cho ta, ta sớm đối với nàng tuyệt vọng rồi.”
Nghe nói như thế, Tô Tuyết có chút không vui, nàng biết mình là người, đã bị hắn độc chiếm. Cho nên, nàng lựa chọn đè nén trái tim không thoải mái, nói: “Vài ngàn năm trước, Diệp Vô Thương chính là người sáng lập U Minh quân, đảm nhận Minh đế thứ nhất, thực lực vượt xa Phủ chủ đương đại, thuộc loại kinh người đạt tới Thần Vũ cảnh bát trọng - cảnh giới Càn Khôn Thiên Đạo. Trở thành cường giả tiếng tăm lừng lẫy Đông Hoàng vực, Phủ chủ U Minh quân khi đó, đều gọi hắn một tiếng đại ca, nhân vật như thế, bị người đời tôn xưng là Sát Thần, “sát chi đạo” của hắn, để cho vô số cường giả nghe tin liền sợ mất mật, danh chấn Đông Hoàng vực, đáng tiếc nhất chính là, sát nghiệt quá nặng, vô pháp vô thiên, cuối cùng dẫn tới Cung chủ Đông Hoàng cung, cường giả Thần Vũ cảnh cửu trọưng - Niết Bàn Kim Luân, sử dụng vô số thủ đoạn, triển khai một trận chiến đấu kinh thiên động địa, cuối cùng dùng lực phá toái hư không đen Diệp Vô Thương gϊếŧ chết triệt để. Diệp Vô Thường mặc dù chết rồi, nhưng uy danh của hắn, vẫn là xung động thế nhân hai ba vạn năm, cho đến một vạn năm gần đây, mới hơi yên lặng xuống Thật không nghĩ tới, nhân vật tuyệt đỉnh như vậy, cho dù là ở địa phương như Chân Vũ để cung, cũng có thể coi là cường giả chân chính, lăng mộ của nhăn, chỉ nhiên được chôn ở trong U Minh Huyết Hải U Minh chiến trường.”
Nghe xong lời này, Tô Mặc cũng có chút cảm khái, nói: “Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới, người Tô gia ta, một lần tại trong U Minh chiến trường thí luyện, bị yêu thú Thần cấp vây công, sau đó bị U Minh Huyết Hải thổi quét cuốn đi, mới tình cờ được đưa tới cửa vào lăng mộ, vì vậy mới biết được, Diệp gia là hậu duệ của Diệp Vô Thương, truyền gia chi bảo Hồng Liên Ngọc Bội của bọn họ, đĩ nhiên là chiếc chìa khóa mở ra “Sát Thần lăng mộ”.”
Hết thảy đều đã tra ra manh mối, chẳng qua là lúc này, đám người Long Thần còn không biết thôi.
“Đã như vậy, Mặc nguyên soái, vì thế chúng ta đi phủ thành chủ thôi.”
Tô Tuyết giảo hoạt cười nói.
“Ngày mai hẳn đi.”
Tô Mặc liền rống lên một tiếng, đã nhịn không được nữa rồi, ba một tiếng U Minh chiến giáp đã được cởi ra khỏi người Tô Tuyết, lộ ra tấm thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng như tuyết, hắn thô bạo đem Tô Tuyết ép lên trên bàn, sau đó từ phía sau đi vào, trong Tử Mặc điện, nhất thời vang lên bản tấu nhạc rung động lòng người.
…
U Linh chủ thành, phủ thành chủ.
Tại Tử Huyên điện phủ thành chủ, nơi này là nơi Diệp Huyên bình thời xử lý sự Vụ quận thành chung quanh U Linh chủ thành, cũng là nơi Diệp Huyên tiếp đãi khách nhân. Lúc này, Diệp Huyên đang ngồi ở chủ, đôi môi hồng đào, đang thưởng thức trà thơm chính phẩm.
Bên cạnh, có không ít cao tầng phủ thành chủ, hết thảy đều có thực lực tướng quân cao cường, đám người khanh khách cũng ngồi ở chỗ này. Nơi này là nơi trọng yếu phủ thành chủ.
Tử Huyên điện, Tử Mặc điện, đều là hai người lấy tên cùng nhau, ngoài mặt, đây là tình yêu của hai cường giả, kiên cố vô cùng, đợi Tô Mặc vượt qua cước bộ Diệp Huyên, tới Thần Vũ cảnh ngũ trọng, bọn họ sẽ chính thức thành thân.
Lúc này, tại cửa ra vào Tử Huyên điện, có hai người một nam một nữ đang tiêu sái đi vào, một người trong đó mặc cẩm y màu đen đắc tiền, trên mặt luôn luôn treo nụ cười, làm cho người ta như tắm gió xuân - Tô Mặc, theo sát phía sau hắn, là một người mặc U Minh chiến giáp kín bưng, tóc dài màu đen búi lên, sắc mặt lạnh tanh, không thiện nói năng - Tô Tuyết.
Hai người một nóng một lạnh, đi vào trong Tử Huyên điện, người trong Tử Huyên điện, nhất thời đứng lên nghênh đón.
“Ngồi ở bên này đi.”
Thông qua thần thức, Diệp Huyên biết Tô Mặc tới bái phòng, vừa lúc nàng và mọi người ở trong Tử Huyên điện đang còn thương lượng chuyện gì đó.
“Cám ơn.”
Tô Mặc cười, vô cùng quen thuộc ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyên, mà Tô Tuyết U Minh chiến giáp bao phủ quá chặt chẽ, ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt chiếu thẳng về phía trước, một câu cũng không nói.
Tô Mặc, mọi người đã thấy nhiều rồi, mà Tô Tuyết vẫn là hơi lạ, Diệp Huyên rất có hứng thú đánh giá tiểu cô nương Tô Tuyết, nhẹ giọng cười nói: “Ta nhớ rõ Tô gia tại U Linh chủ thành, có một cô bé tên là Tô Tuyết, chính là ngươi sao?”
Diệp Huyên nói chuyện, có phong phạm đại tỷ tỷ, bình dị dễ gần, tràn đầy ôn nhu, làm cho người nghe vô cùng thoải mái.