Long Huyết Chiến Thần

Chương 49: Thời gian cấp bách

"Long Thần lão đệ, mặc dù chúng ta biết Mộng Linh Chi ở đâu, nhưng mà Hoang Vu thú vực diện tích khôn cùng, Phần Thiên sơn mạch cũng không nhỏ. Sợ rằng chúng ta đi đường sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa tới đó chưa chắc còn có Mộng Linh Chi."

Trong quá trình đi tới, Phong Minh Dương bỗng nhiên quay đầu lại nói với Long Thần.

Trần Hùng Châu cũng nói chen vào:

"Cũng may huynh đệ chúng ta đang muốn điều tra Phần Thiên sơn mạch, đúng lúc thuận tiện giúp ngươi một chuyến. Phần Thiên sơn mạch tồn tại đủ loại nguy hiểm, một mình ngươi tìm kiếm cả đời cũng không ra, tốt nhất là theo sát chúng ta."

Long Thần vội vàng gật đầu nói:

"Hai vị đại ca thực lực siêu phàm, lần này có thể đi cùng hai vị tiến vào Phần Thiên sơn mạch thật sự là vinh hạnh của ta."

Thật ra Long Thần biết rõ tâm tư bọn họ, hai người này không muốn gϊếŧ nhưng lại sợ hắn gặp vận cứt chó vô tình tìm thấy bảo vật. Vì thế bọn họ mới để cho Long Thần đi theo bên cạnh mình, sau khi thu thập Mộng Linh Chi sẽ lập tức đuổi Long Thần trở về.

"Long Thần, hình như hai người này rất tốt với ngươi."

Linh Hi nhìn không ra ẩn tình trong đó mới hưng phấn khen một câu. Lần này Long Thần xuất hành là vì tìm kiếm linh dược bồi dưỡng thần hồn cho nàng, vì thế tâm tình nàng vô cùng vui vẻ.

"Nữ nhân ngốc, biết gì mà nói!"

Trong lòng Long Thần âm thầm mắng một tiếng, sau đó tiếp tục đi theo hai người tiến vào khu vực sơn cốc một màu xám đen.

Phần Thiên sơn mạch toàn là núi đá, phần lớn thổ địa đều có màu đen tựa như than củi. Long Thần cũng không ngờ Mộng Linh Chi lại sinh trưởng ở địa phương này.

Đoàn người dần dần tiếp cận Phần Thiên sơn mạch, Long Thần cảm giác được nhiệt độ nơi này quả thật cao bất thường. Sau khi lên núi hắn lập tức phát hiện nhiệt độ nơi này cao hơn Bạch Dương trấn gấp mấy lần. Nếu người bình thường tới đây tuyệt đối kiên trì không quá mười phút.

"Dựa theo trí nhớ của chúng ta, Mộng Linh Chi hẳn là ở phía bên kia, bây giờ chúng ta qua đó!"

Một nhóm ba người cẩn thận leo lên Phần Thiên sơn mạch, Trần Hùng Châu và Phong Minh Dương nói là tìm kiếm Mộng Linh Chi, nhưng thật ra lực chú ý dồn vào việc thăm dò hoàn cảnh nơi này. Một hồi sau, Phong Minh Dương bốc một nắm đất đen đặt lên mũi ngửi, cau mày nói:

"Trong đất bùn có mùi khét giống như bị lửa đốt. Mặc dù địa phương này mang tên Phần Thiên, nhưng trên núi làm sao có lửa? Cái mùi khét lẹt này từ đâu ra?"

(Phần Thiên là đốt lên tận trời.)

Trần Hùng Châu nghe hắn nói như thế cũng lộ vẻ khó hiểu, im lặng trầm tư vấn đề này.

Thế nhưng, hai người vẫn không nhận ra chỗ nào khác thường, chỉ có thể tiếp tục đi tới. Đối với bọn họ, Long Thần chỉ là một gánh nặng tùy thời đều có thể vứt bỏ, việc quan trọng nhất là phải mau chóng tìm ra bảo vật.

Long Thần cũng hi vọng bọn họ hoàn thành công việc thật sớm, bởi vì hắn chỉ cần nhận được Mộng Linh Chi rồi phải lập tức trở về Bạch Dương trấn.

Đại khái qua hơn nửa ngày, trên đường đi gặp phải một đầu yêu thú Hoàng giai thất phẩm, một mình Trần Hùng Châu tiến lên giải quyết dễ dàng. Long Thần đứng cách đó không xa nhìn hắn xuất thủ, trong lòng âm thầm cảm thán những người tự cao tự đại đồng thời nội tình cũng không đơn giản. Thực lực Trần Hùng Châu rất mạnh, sử dụng chiến kỹ Hoàng giai cao đẳng tạo ra lực sát thương không thể khinh thường.

"Trước kia có rất nhiều người tìm thấy Mộng Linh Chi ở khu vực này, chúng ta đi dạo một vòng xem sao. Mỗi người tận lực giữ vững khoảng cách, đừng đi xa quá, nếu có nguy hiểm còn có thể cứu viện lẫn nhau. Long Thần, ngươi tuổi còn trẻ, kinh nghiệm chiến đấu không đủ, hễ gặp chuyện nhớ lớn tiếng kêu gọi chúng ta."

Phong Minh Dương dặn dò Long Thần cẩn thận, sau đó ba người tản ra tìm kiếm khắp nơi. Hẳn là hai người bọn họ muốn gia tăng tốc độ điều tra Phần Thiên sơn mạch.

Mộng Linh Chi là chuyện của Long Thần, hắn cũng không hi vọng hai người kia thật tâm giúp mình.

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, bổn cô nương cần phải ăn thật nhiều Mộng Linh Chi. Ta muốn sớm ngày khôi phục!"

Linh Hi không ngừng thúc dục, thổi hơi quạt gió vào tai Long Thần.

Bảo vật vốn là thứ khó tìm, ngoại trừ năng lực còn phải dựa vào nhân phẩm và vận khí. Long Thần chủ yếu tìm kiếm Mộng Linh Chi, hoàn toàn không nghĩ đến thứ đồ mơ ảo kia.

Mặc dù ba người rất cố gắng cũng không thể tìm kiếm quá xa, thời gian bốn ngày trôi qua vẫn không thu hoạch được gì. Cho đến lúc này Long Thần đã bắt đầu lo lắng, thời gian quá gấp rồi.

Nếu như nửa ngày sau còn không tìm được, hắn sẽ phải chạy ngược trở về Bạch Dương trấn. Tranh đoạt Diễn Thần quả rất quan trọng đối với Dương gia, Long Thần lại là chiến lực mấu chốt. Nếu không có hắn, Dương gia nhất định sẽ thất bại thảm hại, thậm chí là đối mặt diệt vong toàn tộc.

Ngay bây giờ hắn vốn phải trấn giữ Dương gia mới đúng, đi ra ngoài tìm kiếm Mộng Linh Chi cho Linh Hi coi như là mạo hiểm lắm rồi. Thời gian năm ngày đã qua, từ nơi này trở về Bạch Dương trấn mất khoảng một ngày, Diễn Thần quả cũng sắp thành thục rồi.

Thấy Long Thần tìm không ra Mộng Linh Chỉ, Linh Hi hơi thất vọng, nhưng đành phải lựa lời an ủi:

"Này, bổn cô nương không sợ chết, dù sao bản thân ta hiện tại cũng không khác gì mấy. Ta có thể gặp ngươi, sống mấy ngày vui vẻ là tốt lắm rồi."

Long Thần không ngó đến nàng, tiếp tục tìm kiếm chung quanh khu vực sơn cốc.

Linh Hi cảm giác lực cường đại, chỉ cần có Mộng Linh Chi nhất định sẽ phát hiện đầu tiên.

Mà ở bên kia, Trần Hùng Châu và Phong Minh Dương nhìn nhau hội ý, bộ dạng hẳn là nghi ngờ gã thiếu niên kia.

Phong Minh Dương nói:

"Đã qua lâu mấy ngày rồi, ta cho rằng có thể tùy tiện tìm ra Mộng Linh Chi rồi đuổi hắn đi. Không nghĩ tới lại mất quá nhiều thời gian!"

Trần Hùng Châu nhìn xuống mảnh đất khô cằn, nhỏ giọng nói:

"Mấy ngày nay nhiệt độ trong Phần Thiên sơn mạch càng lúc càng cao, trong lòng ta luôn có cảm giác bảo vật sắp xuất thế. Tiểu tử Long Thần vẫn ở chỗ này sợ rằng xảy ra sự tình ngoài ý muốn."

Thấy trong mắt người kia biểu hiện kiên quyết, Phong Minh Dương dò hỏi lần nữa:

"Không bằng trực tiếp gϊếŧ rụng hắn? Như vậy chúng ta có thể an tâm hơn, ta luôn có cảm giác trên người tiểu tử kia tồn tại khí tức thần bí, làm cho người ta kiêng kị không dứt."

Trần Hùng Châu nhìn tới thân ảnh Long Thần cách đó không xa, ánh mắt hắn dần dần lóe lên quang mang tàn nhẫn, cuối cùng gật đầu nói:

"Ngươi động thủ hay là ta?"

Phong Minh Dương đang muốn nói để ta làm, phía đối diện trong màn sương mù đột nhiên chớp lóe Tử quang (ánh sáng tím). Hắn do dự một lát rồi nói:

"Quên đi, thấy Mộng Linh Chi rồi, đuổi hắn đi thôi!"

Hai người nhanh chóng chạy qua bên kia, quả nhiên dưới sơn đạo nhỏ hẹp xuất hiện một gốc Mộng Linh Chi chập chờn trong gió.

"Long Thần ơi là Long Thần, không ngờ gốc Mộng Linh Chi này bảo vệ tính mạng của ngươi!"

Long Thần đang tìm kiếm bỗng nhiên nghe thấy Linh Hi lẩm bẩm, hắn hưng phấn chạy theo hướng nàng chỉ thì thấy hai người Trần Phong đã xuất hiện tại nơi đó. Trong tay Phong Minh Dương đang cầm một gốc Mộng Linh Chi, cười nói:

"Long Thần tiểu đệ, cuối cùng tìm được một gốc Mộng Linh Chi rồi, xem như quà tặng cho ngươi. Sau này tới Nguyên Linh thành nhớ mời ca ca uống rượu."

Long Thần nhận lấy Mộng Linh Chi, mặc dù hắn không thích hai người này, nhưng vẫn gật đầu cảm tạ:

"Cảm ơn Trần đại ca và Phong đại ca, ngày khác Long Thần tất nhiên hậu tạ!"

Trần Hùng Châu phất tay áo nói:

"Thế thì không cần, Long Thần lão đệ có biết phương hướng đi ra Phần Thiên sơn mạch?"

Hắn rõ ràng là muốn đuổi người, Long Thần hiển nhiên rõ ràng trong lòng. Mặc dù hắn còn có một ít thời gian tìm thêm vài gốc Mộng Linh Chi, nhưng mà hai người Trần Phong sẽ không cho phép hắn tiếp tục lưu lại. Vì thế hắn thở dài bất đắc dĩ, lựa lời nói:

"Ta biết, trong nhà tiểu đệ còn có việc gấp. Hiện tại ta lập tức quay về, cáo biệt hai vị ca ca, hữu duyên gặp lại!"