Long Huyết Chiến Thần

Chương 14: Hưng sư vấn tội

Trên đại đường có hai người, lão Nhị Dương gia - Dương Vân Thiên ngồi bên phải, chính giữa là một nam tử trung niên dáng vẻ chững chạc, hai hàng lông mày thật dài tiên phong đạo cốt.

Đây là đại nhi tử của lão tổ Dương gia, đại bá Long Thần - Dương Thanh Huyền.

Thời điểm Long Thần bước vào đại đường, ánh mắt đúng lúc đối diện với Dương Thanh Huyền.

"Dương Thanh Huyền diện mục hiền hòa, nhưng ánh mắt lưu chuyển thần quang hiển nhiên là tu vi thâm sâu khó lường. Thực lực Dương Vân Thiên ở bên cạnh không thể so sánh với hắn."

Mấy ngày nay thực lực Long Thần tăng cường thật nhanh, nhãn lực của hắn cũng rộng mở hơn nhiều.

Dương Thanh Huyền lẳng lặng quan sát Long Thần, hồi lâu sau mới cười nói:

"Ngươi chính là Dương Thần? Từ nhỏ đến giớ ta chỉ gặp ngươi mấy lần, không ngờ đã lớn như vậy rồi."

"Dương Thanh Huyền không có lập tức trách phạt, xem ra ta vẫn có đường lui."

Long Thần âm thầm suy nghĩ trong lòng, cuộc đời của hắn chỉ tâm niệm đại trượng phu co được dãn được, lưu được rừng cây không sợ thiếu củi đốt. Bây giờ hắn đánh nhi tử Dương Vân Thiên có chút đuối lý, theo như quy củ hành lễ với hai người kia:

"Chất nhi Dương Thần vấn an đại bá, nhị bá!"

Hắn đã đáp ứng phụ thân sửa họ, nhưng mà trước mắt chưa phải thời điểm thích hợp tuyên bố quang minh chính đại tại Dương gia, cho nên hắn chỉ có thể tạm thời thích ứng với hoàn cảnh, đợi sau này thực lực mạnh hơn rồi mới tính.

"Quả thật đã đạt tới cảnh giới Long Mạch cảnh đệ tam trọng, ta cảm thấy ngươi hẳn là luyện qua một môn luyện thể tuyệt học. Có lẽ những năm này ngươi vẫn luôn âm thầm cố gắng mới có thành tựu ngày hôm nay. Nếu cho ngươi thêm chút thời gian sợ rằng đủ sức vượt qua Linh Thanh, Linh Nguyệt."

Long Thần liên tục lắc đầu từ chối lời khen tặng.

"Tên này không đề cập tới chuyện đánh người, vừa gặp mặt đã hàn huyên việc nhà làm cái gì? Chỉ là ánh mắt Dương Vân Thiên có vẻ bất thiện, chỉ sợ oán hận không thể gϊếŧ ta ngay lập tức."

Lúc này Dương Vân Thiên nhẫn nhịn không được nữa, mở miệng hô lớn một tiếng:

"Đại ca!"

Nghe thấy Dương Vân Thiên nhắc nhở, Dương Thanh Huyền chỉ cười cười đầy ẩn ý, vui vẻ nói:

"Ngươi đúng là mầm tốt, nhưng mà đồng tộc huynh đệ không nên tranh đấu. Nghe nói ngươi còn hạ nặng tay!"

Long Thần vội vàng nói:

"Đại bá, trong lúc tỷ thí hiển nhiên là quyền cước không có mắt. Lấy thực lực của ta không thể làm tới trình độ thu phát tự nhiên, cho nên lỡ tay thương tổn hắn chút ít. Thật ra đó không phải là ý muốn của ta."

Dương Thanh Huyền dứt khoát không nói lời nào, chỉ có Dương Vân Thiên lạnh lùng nói:

"Không phải là ý của ngươi? Tại sao ta nghe nói ngươi muốn đánh chết Chiến nhi, còn nhỏ tuổi đã mang lòng dạ độc ác, tương lai sẽ gây hại cho bao nhiêu người? Hôm nay nếu không trừng phạt ngươi, ngày khác ngươi còn không trở mặt hay sao?"

Dương Vân Thiên dứt khoát đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ Long Thần, một thân tu vi hùng hậu trực tiếp áp xuống Long Thần.

Long Thần không nói tiếng nào, chỉ im lặng đau khổ kiên trì.

Hắn biết nếu Dương Vân Thiên muốn gϊếŧ hắn chỉ cần phẩy tay một cái là xong, vốn không cần hao phí thời gian thế này.

Lúc này từ ngoài cửa truyền tới một giọng nữ lanh lảnh.

"Nhị ca, giao hắn cho ta. Ngày sau ta sẽ cho ngươi một cái khai báo vừa ý."

Khí thế từ phía đối diện từ từ giảm bớt, Long Thần hơi buông lỏng tâm thần, nhưng mà trong lòng vẫn lo sợ không dứt.

Hắn biết người phía sau là Dương Tuyết Tình.

Những năm này Dương Tuyết Tình đối xử Long Thần không giống nhi tử, thậm chí còn thua cả hạ nhân trong phủ. Tất cả mọi người đều biết rõ ràng, vì thế bọn họ mới dám công khai sỉ nhục hắn. Hiện tại Long Thần rơi vào tay nàng, sợ rằng không có kết quả tốt rồi.

Dương Vân Thiên nghĩ tới đây liền cười nói:

"Tam muội cứ việc dẫn đi, tiểu bối đùa giỡn chỉ là chuyện nhỏ. Tam muội dạy bảo hắn hành xử lễ phép, đúng quy củ là được rồi."

Sau khi dứt lời, hắn lập tức rời khỏi đại đường.

Dương Thanh Huyền thấy mình không còn chuyện gì cũng đứng lên rời khỏi. Trước khi đi, hắn nói nhỏ vào bên tai Dương Tuyết Tình:

"Không tới năm ngày đã luyện thành Vẫn Tinh quyền, phụ thân có thể thưởng thức thiên phú của hắn. Tự ngươi nhìn tình thế mà xử đi!"

Dương Tuyết Tình sững sờ trong chốc lát, đợi Dương Thanh Huyền biến mất phía sau hành lang mới tiến lại gần Long Thần.

Long Thần cũng nghe thấy lời đại bá nói, trong lòng vô cùng mong đợi vẻ mặt đặc sắc của Dương Tuyết Tình. Đáng tiếc là nữ nhân này vẫn biểu hiện bình tĩnh như thường làm cho hắn thất vọng.

"Cũng đúng, hôm nay đánh bại Dương Chiến làm sao khiến nàng chú ý được."

Nhưng trong lòng Long Thần vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu, cười nhạt nói:

"Muốn đánh muốn gϊếŧ cứ việc tự nhiên. Nếu không phải gϊếŧ thì nói mau, lão tử không có thời gian ở chỗ này chờ đợi."

Dương Tuyết Tình khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:

"Có chút năng lực đã gia tăng khẩu khí không ít, biểu hiện giống như gã phế vật kia như đúc, chỉ là cái loại thiên tài phù dung sớm nở tối tàn mà thôi. Phụ tử các ngươi đúng là buồn cười chí cực."

Trong mắt Long Thần bất chợt lóe lên một tia sát ý.

Nhưng hắn mạnh mẽ đè xuống, cảm xúc tức giận cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

"Nếu như không có chuyện gì khác, ta đây đi trước!"

Hắn đi vòng qua Dương Tuyết Tình. Khi hắn tới trước cửa, Dương Tuyết Tình đột nhiên nói:

"Một tháng sau, ta kết hôn với Bạch Triển Hùng. Về phần ngươi, ta không hi vọng đến ngày mai vẫn còn ở lại Bạch Dương trấn. Nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình."

Nghe được tin tức kia, Long Thần cũng không cảm thấy ngoài dự liệu.

Nhưng mà ngay cả không nhịn nổi cảm xúc thê lương lan tràn khắp đầu óc, trái tim hắn đau đớn rỉ máu. Trên đời này có mẫu thân nào không cần nhi tử? Tại sao hắn lại gặp phải trường hợp như vậy chứ?

Long Thần quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nói:

"Đừng trách ta không nói trước cho ngươi biết, Bạch Triển Hùng ngoài mặt vờ làm quân tử, thật ra hắn không phải thứ tốt lành gì. Ta đã từng tận mắt nhìn thấy hắn ỷ vào quyền thế cưỡng bức không ít thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi. Sau đó bán ra ngoài biệt vô âm tín."

Chuyện này là bí mật ở trong lòng hắn rất lâu, Long Thần vốn cho rằng nàng sẽ coi trọng, nhưng không nghĩ tới vẻ mặt Dương Tuyết Tình càng lúc càng sắc bén. Long Thần chưa nói xong, nàng đã chen ngang:

"Dương Thần, ngươi có thực lực đánh bại Dương Chiến, ta mới lưu ý ngươi một chút. Ta tưởng rằng ngươi bắt đầu từ bỏ thói quen ăn chơi, đua đòi, trở lại làm người đàng hoàng. Nếu được như vậy trong lòng ta cũng sẽ cao hứng dùm ngươi, không nghĩ tới ngươi biểu hiện thật sự đáng thất vọng."

"Ta biết ngươi không muốn ta tái giá, nhưng ngươi không cần phải nói xấu Bạch Triển Hùng, lại còn đưa ra lý do buồn cười như thế. Nếu không phải phụ thân ngươi xuất hiện, ta đã là người của hắn từ lâu rồi. Nói thật ra ta hiểu hắn nhiều hơn ngươi gấp trăm lần, định dùng cái cớ đó mê hoặc ta sao?"

Long Thần ngây ngốc như tượng đá, nhìn ánh mắt nữ nhân kia lộ vẻ thất vọng và miệt thị, hắn dần dần nắm chặt quả đấm, mơ hồ cảm thấy một cỗ huyết khí xông thẳng lên não.

"Thật vậy sao? Đúng là nhi tử của ngươi vô dụng như vậy sao?"

Long Thần ngó chừng nàng, nói gằn từng chữ.

Dương Tuyết Tình trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:

"Những năm này ngươi đã làm bao nhiêu chuyện tự ngươi hiểu rõ nhất. Không những bất học vô thuật, lấn nam hϊếp nữ còn thiếu sao? Ta đây hiểu rõ như lòng bàn tay, ngay từ mười năm trước ta đã thất vọng triệt để đối với ngươi rồi. Long gia các ngươi không đáng để tin tưởng, tại sao ta phải tin tưởng ngươi?"

Long Thần cảm thấy l*иg ngực như muốn nổ tung, ánh mắt hắn giăng đầy gân máu, đột nhiên hắn cười lên điên cuồng:

"Dương Tuyết Tình, ngươi nói cũng dễ dàng quá, ngươi thân là mẫu thân đã làm đủ trách nhiệm của ngươi chưa? Ta không cha không mẹ, không người quản giáo, vì thế mới đi đến ngày hôm nay. Ngươi đang trách ta sao? Ngươi trách ta trời sinh ác ôn, là thứ đồ ngang bướng bất trị. Tại sao ngươi không nhìn lại mình đi? Lão tử đời này đúng là làm hại không ít người, nhưng tuyệt đối không có làm hại một người tốt. Lão tử so không nổi quân tử Bạch Triển Hùng của ngươi."