Cuộc sống ở Pháp rất quy luật và yên ổn.
Có thể thoải mái mang các con đi ra đường, cũng có thể cùng với Kiệt Tây và Nhất Lăng trải nghiệm phong cảnh dân tình khác nhau, còn Lục Hướng Bắc vẫn hỏi thăm sáng tối rất đều đặn, lúc thì tin nhắn lúc thì gọi điện, chỉ là nghe tiếng các con, hỏi cô ăn cơm chưa hoặc là nói mấy lời lưu manh.
Anh bây giờ luôn gọi cô là "Niệm Niệm nhỏ, Niệm Niệm nhỏ", khi anh gọi cô trong điện thoại thì vẫn giống như trước đây, mang theo ngữ điệu đặc biệt của anh, âm cuối thường hơi cao lên, những âm tiết dễ nghe lại quay ngoắt giữa miệng lưỡi của anh, chỉ thêm một chữ "nhỏ" nhưng lại bất ngờ làm người ta cảm thấy rất mềm mại, dường như cả trái tim đều tan chảy trong tiếng gọi đó vậy.
Cô nghe thấy liền cười: "Đừng gọi em là Niệm Niệm nhỏ nữa, em đã là mẹ trẻ con rồi đấy! Nghe thấy ghê!"
Anh lại mặc kệ vẫn cứ "Niệm Niệm nhỏ, Niệm Niệm nhỏ", anh nói: "Chúng ta tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, em bây giờ chỉ là cô gái hai mươi tuổi thôi, là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn của anh!"
Những lời nói ngọt ngào đều là viên đạn bọc đường mà mỗi một cô gái đều yêu thích, dù cách cả đại lục Á Âu, những lời đó lại vang lên nhẹ nhàng bên tai cô, dù có thế nào thì cũng sẽ làm cho trái tim đang yên bình xáo động.
"Cô gái nhỏ ngoan ngoãn hay em thích anh gọi em là bà Lục hơn nhỉ?"
Cô cầm điện thoại không nhịn được mím môi, cười ấm áp giống như một đóa hoa từ từ nở rộ.
Không biết có phải rời xa nơi đã xảy ra rất nhiều chuyện khủng khϊếp hay không nhưng ở nước Pháp xa xôi trong mùi hương lavender nhàn nhạt dưới sự bảo vệ chăm sóc của Đàm Uyển, con trai mỗi ngày đều có những bất ngờ khác nhau, trái tim sợ sệt lo lắng của cô cũng dần dần trở nên bình tĩnh.
Thật ra cuộc sống rất đơn giản.
Chồng, con, vợ dịu dàng, chỉ như vậy là đủ rồi.
Không có những kinh thiên động địa, không cần hào quang bao vây, câu chuyện nói với chồng chỉ vây quanh một ngày ba bữa hoặc là những chuyện vui vẻ của các con mỗi ngày, cuộc sống dần dần lộ ra dáng vẻ bình thường nhất của nó.
Ngày hôm đó cô đi mua sắm một mình về đến nhà, vừa vào đến nhà đã ngửi thấy mùi bánh kem, cô hít thêm mấy hơi, đi dạo cả chiều đúng là có chút đói rồi.
Vì thế cô đã đi theo mùi thơm vào bếp, quả nhiên là nhìn thấy trên bàn có đặt một chiếc bánh kem việt quất, mỗi quả việt quất đều làm cô muốn chảy nướng miếng.
Tính trẻ con đột nhiên phát tác, cô nhẹ nhàng đi đến cạnh bàn, dùng ngón tay nhấc một quả việt quất lên nhanh chóng đút vào miệng, vừa hay Đàm Uyển quay người nhìn thấy dáng vẻ ăn vụng của cô không nhịn được cười: "Con nhóc này, là làm cho con đấy, còn ăn vụng cái gì chứ?"
"Làm cho một mình con sao?" Cô có chút bất ngờ.
"Đúng thế! Hôm nay Hướng Bắc gọi điện đến nói với mẹ nhất định phải làm bánh kem cho con ăn, hơn nữa còn nhấn mạnh là phải tự tay làm." Đàm Uyển cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy yêu thương, bà cũng từng có một thời tuổi trẻ tất nhiên là hiểu được bí mật của hai thanh niên trẻ này.
Cô ngậm ngón tay đột nhiên nhớ lại câu chuyện mà anh từng kể, vào ngày tháng năm nào đó anh đã làm đổ bánh kem của cô, vì thế mỗi năm vào ngày này sẽ đền cô một cái.
Đêm đó, từng chút một bên bờ biển kia giống như sóng biển từng cơn đánh vào trái tim cô, trong lòng lại xót xa nhớ lại tình cảnh đó, đây có thể gọi là nhớ nhung không?
Ngón tay đang ngậm trong miệng vị chua của việt quất đã hết bắt đầu lại lan ra vị ngọt ngào.
"Ngây ngốc ra đó làm gì thế, còn không mang ra ăn đi!" Đàm Uyển cười chỉ vào trán cô: "Mẹ cũng phải thu xếp để ra ngoài đây, tối nay còn có một bữa tiệc, bọn trẻ giao cho con đấy!"
"Dạ được ạ!" Cô vui vẻ bê bánh kem ra khỏi bếp.
Ngồi vào trong xô pha mềm mại làm mọi mệt mỏi dường như đều bị xô pha hút hết vậy, cô bê bánh kem chuẩn bị ăn miếng to.
Nhưng bảo mẫu lại bế hai đứa bé xuống, hai tên nhóc này ngủ trưa giờ mới dậy vậy thì tối nay sẽ lại giày vò người lớn đến lúc nào đây?
Cô đặt bánh xuống đi bế con cùng bảo mẫu, ngồi quanh bàn, cô cũng cho các con thử vị bánh kem việt quất.
Cô bế Đô Đô, còn Đồng Đồng thì bám lên bàn bên cạnh cô, cô vừa mới bón cho Đô Đô một miếng thì điện thoại ở cạnh xô pha lại kêu lên, cô thuận tay nhận máy thì bên tai lại vang lên giọng nói dịu dàng của anh: "Niệm Niệm nhỏ, đã ăn bánh kem chưa?"
Âm thanh đó giống như đang gọi ngay bên tai cô vậy.
"Vừa bắt đầu ăn thì anh gọi điện đến!" Mùi việt quất vẫn còn đọng lại trên lưỡi nên khi cô nói chuyện ngữ khí vẫn mang theo sự nũng nịu hiếm có.
Anh cười: "Không muốn nghe điện thoại của anh sao?"
"Ai thèm chứ.." Cô lầm bầm, nhưng khoé miệng lại đang cười.
Đô Đô trước giờ đều không chịu bị cô đơn, sao mẹ nghe điện thoại lại không để ý đến thằng bé chứ? Vậy đâu có được, thằng bé phải phá mới được, dựt giây điện thoại, phải dựt giây điện thoại!
"Đô Đô đừng nghịch nữa con!" Cô bắt lấy tay nhỏ của thằng bé.
Anh cũng nghe thấy, tình cha lại nổi lên: "Đô Đô ở bên cạnh em à? Bảo thằng bé nghe điện thoại đi, để thằng bé gọi ba!"
Bây giờ anh cũng biết rồi, Đô Đô trước đó gọi ba không phải là gọi anh chỉ là mấy âm thanh linh tinh thôi, thằng bé nhìn thấy gì cũng gọi ba cả.
Đồng Nhất Niệm đặt điện thoại vào tai Đô Đô: "Nào, Đô Đô, ba gọi con nè, mau gọi ba đi con, ba.." Cô kéo dài âm ra để dạy thằng bé.
Đô Đô rất sảng khoái dùng tay nhận điện thoại, chiếc miệng nhỏ bi bô một hồi, sau đó lại gọi ra một tiếng rất rõ ràng: "Ba!"
Đồng Nhất Niệm bất ngờ.
Đây không phải là tiếng "ba" không biết gì như trước đây nữa, mà là gọi ba một cách rất chân thực.
Con trai rốt cục đã mở miệng nói chuyện rồi!
Cô vô cùng kích động cũng áp sát lấy điện thoại hét lên với đầu bên kia: "Lục Hướng Bắc, anh nghe thấy chưa? Đô Đô thật sự đã gọi ba rồi đấy! Anh nghe thấy chưa?"
Anh cũng vô cùng vui vẻ: "Anh nghe thấy rồi, gọi lại đi Đô Đô, gọi ba đi con, gọi lại một lần nữa nào!"
Thằng bé rất thông minh, từ vẻ mặt vui vẻ của Đồng Nhất Niệm thằng bé hình như có được sự tán thưởng và cổ vũ nên bản thân cũng rất vui, vô cùng có cảm giác thành tựu mà lại gọi: "Ba, ba!"
Đồng Nhất Niệm ôm lấy Đô Đô hôn điên cuồng: "Bảo bối à, con giỏi quá đi, nào, gọi mẹ đi con, gọi mẹ.. nào!"
Cô nói chậm lại để tiện cho Đô Đô học theo.
Nhưng Đô Đô chỉ nhìn cô tiếp tục mặt mày hớn hở nói với điện thoại: "Ba, ba!"
Lần này làm Lục Hướng Bắc vui phát điên: "Niệm Niệm nhỏ, Đô Đô hình như không coi em ra gì rồi!"
"Sao lại thế chứ!" Đồng Nhất Niệm ghen tị, vô cùng ghen tức: "Sao anh biết được là thằng bé đang gọi anh chứ, không chừng vẫn giống như lúc trước thôi, có khi chỉ vào đèn điện cũng gọi ba đấy!"
Để chứng minh điều này cô hỏi Đô Đô: "Đô Đô, ai là ba? Ba đang ở đâu?"
Có rất nhiều lời trẻ con không nói được nhưng có thể hiểu được, đôi mắt to của Đô Đô nhìn cô, hình như hiểu được ý cô nên thông minh chớp mắt, tay nhỉ chỉ về điện thoại: "Ba, ba!"
Cuối cùng đôi mắt to của thằng bé nhìn bốn phía, ánh mắt rơi xuống điện thoại và ảnh chụp chung của Lục Hướng Bắc và Đàm Uyển, bình thường Đồng Nhất Niệm thường cầm bức ảnh này để nói với Đô Đô và Đồng Đồng đây là ba.
Vậy nên Đô Đô rất hưng phấn chỉ về phía bức ảnh nói với mẹ: "Ba!"
Đồng Nhất Niệm hoàn toàn không nói lên lời.
Cô cướp điện thoại khỏi tay Đô Đô nói: "Anh biết tại sao hai đứa lại gọi ba trước không? Là vì em mỗi ngày đều lấy ảnh để dạy con đấy! Anh phải cảm ơn em đấy!"
Anh ở đầu bên kia cười ha ha: "Anh sẽ làm vậy, anh sẽ cảm ơn em thật tử tế, chờ em quay về.."
Giữa lời nói lại hiện lên một tầng ái muội.
Cô chau mày: "Cười thật ngốc!" Đúng là cười rất ngốc, chỉ là con trai gọi một tiếng ba thôi mà, phải vui vẻ đến ngốc vậy sao.
Anh lại càng vui nói tiếp: "Đồng Đồng đâu? Em bế cả Đồng Đồng đến đi, Lục Hướng Bắc gọi ba rồi thì thằng bé cũng phải gọi chứ!"
Đồng Đồng sao?
Vừa rồi chỉ để ý Đô Đô gọi ba mà quên mất Đồng Đồng rồi, khi mắt cô lướt đến người Đồng Đồng đang bò bên bàn thì lại lần nữa câm nín.
"Lục Hướng Bắc!" Cô không nhịn được mà khóc nấc, nũng nịu với ba bọn trẻ.
"Làm sao vậy?" Lục Hướng Bắc không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng lại lo lắng.
"Con trai anh, anh nhìn con trai anh đi, em và Đô Đô đang nói chuyện điện thoại còn thằng bé.. lại ăn hết cả một miếng bánh lớn rồi, lại còn không gây tiếng động nữa, đúng là bụng dạ quá đen tối rồi!" Cô khóc không ra nước mắt cáo trạng.
Anh vụt cười lớn, trước mắt như hiện lên hình ảnh hai đứa con trai của anh và mẹ chúng cùng chụm đầu lại tranh nhau ăn bánh kem, giống như ba đứa trẻ.
Đó là một bức tranh thế nào? Nếu như phải đặt tên cho bức tranh này thì tên nó chính là hạnh phúc.
"Anh còn cười nữa? Con nợ thì cha trả, anh đền đi!" Cô chu môi ra, đứa con lớn không vui rồi.
"Đền, anh sẽ đền, dùng thời gian cả đời anh để đền, có đủ không?" Thật hiếm khi cô hôm nay lại có tâm như vậy, lại nhõng nhẽo như vậy. Là nhờ công lao của con trai sao? Anh lại nhớ về cô gái nhỏ tinh quái trước đây, bĩu môi càm ràm như thế này, anh đền, anh đền đi! Có phải bắt đầu từ khi đó thì đã định sẵn là anh sẽ phải dùng cả đời mình để đền bù cho cô rồi sao?
Cả đời..
Cô cẩn thận lẩm nhẩm mấy chữ này, thật ra thời gian trôi qua rồi mọi chuyện cũng trở nên tốt đẹp, thật sự có thể như vậy, thì ra cô cũng có thể làm được.
Đối mặt là con trai mồm đầy bánh kem cười với cô, vẻ giảo hoạt đó làm trái tim cô cũng tan chảy trong nụ cười đó, cả đời có đủ không?
"Lục Hướng Bắc, hoa trong nhà đã nở chưa?" Cô hỏi nhẹ.