Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 151: Lục Hướng Bắc, em hận anh

Cậu ta nói xong thì đỉnh núi liền chìm vào trầm mặc. Đồng Nhất Niệm bỗng nghĩ đến bộ phim điện ảnh "hai đứa trẻ vô tư", hai nhân vật nam nữ chính từ nhỏ đến lớn đều ép hỏi nhau cậu dám không, cậu dám không.. và cuối cùng đến đối thoại trong vữa bê tông sắp khô thành hình: Có một việc cậu không nói mình cũng dám đó là yêu cậu như điên..

Cô cũng nghĩ đến sự bất thường của Lục Hướng Bắc sau khi xem xong phim này và cả khi anh ngủ mơ nói tiếng Pháp: Cậu dám không.. Khi đó cô có hỏi anh có phải anh biết tiếng Pháp không, anh nói anh không biết chỉ là mới học thôi. Nhưng thật ra trước đây anh đã xem phim này rồi, ký ức "Dám không?" này cũng là có cùng với người khác..

Còn có, buổi tối sau khi xem xong phim, cô nằm trên giường nói với anh, cô dám, còn khi cô hỏi lại anh có dám không thì trong mắt anh có vẻ chần trừ rõ ràng.

Lục Hướng Bắc, rốt cuộc khoảng cách giữa chúng ta là bao nhiêu? Sự trầm mặc lúc này của anh là đang nhớ đến ai? Trong quá khứ như một câu đố của anh, anh lại đã từng yêu điên cuồng ai?

Nhưng Lục Hướng Bắc em chỉ biết duy nhất một điều, chỉ có em, chỉ có em là yêu anh như điên..

Cô ra sức cắn môi để không khóc ra tiếng nhưng nỗi xót xa trong ngực vẫn không ngừng dâng lên, l*иg ngực đang vô cùng đau đớn, sự đau đớn như muốn phá vỡ màng ngăn mà phát nổ vậy, cô chỉ còn cách cắn chặt môi mới không để tiếng khóc thoát ra, còn toàn thân thì vì vậy mà không ngừng run rẩy, trong miệng rất nhanh tràn ra vị tanh của máu, cô che miệng chỉ để nước mắt tràn ra.

"Cô ấy thật sự muốn chôn cạnh anh ấy sao, vậy làm hộp tro cốt giả để chôn ở chỗ khác đi." – Giọng nói của Lục Hướng Bắc vang lên, trầm thấp, lạnh lẽo, không nghe ra sự đau buồn, kìm nén hay thứ khác giống như ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà Đồng thị tùy ý ra một mệnh lệnh vậy..

Không phải anh không đau buồn..

Đồng Nhất Niệm hiểu rõ, sự đau buồn của anh đã phát tiết hết lên cái bao cát trong phòng tập gym kia rồi. Một Lục Hướng Bắc mất khống chế như phát điên kia là vì Oanh Oanh.

Cô lại nghĩ lẽ ra nên đi cùng Lục Hướng Bắc, khi máy nghe lén bị phát hiện cô sẽ tự đứng ra nhận, đựa vào đâu mà để Oanh Oanh nhận? Oanh Oanh tại sao lại nhận? Cô vẫn không thể hiểu nổi..

Nhưng cô càng không hiểu là nếu như lúc đó cô đứng ra thì cô liệu có mất mạng không? Cái chết của Oanh Oanh thật sự không phải là vô tình sao?

Nếu như chết không phải là Oanh oanh mà là cô thì anh sẽ như thế nào? Có đau lòng như vậy không?

Cô luôn cho rằng Oanh Oanh yêu anh nhưng chỉ là hoa rơi có ý nước chảy vô tình mà thôi, hóa ra cô lại sai rồi, nhìn bộ dạng của anh chỉ là phản ứng khi chị dâu mất sao?

Đồng Nhất Niệm, mày đúng là đệ nhất ngu ngốc.

"Anh Bắc muộn lắm rồi, chúng ta về thôi!" – Giọng nói của Thành Chân mang đầy sự tang thương của màn đêm..

"Cậu về trước đi, anh ở thêm một lúc đã."

"Nhưng.."

"Không sao, anh hít thở không khí cho tỉnh rượu!"

Thành Chân liền im lặng, qua một lúc lại nói: "Anh Bắc, Oanh Oanh chết rồi, em biết anh buồn nhưng vạn sự càng phải cẩn thận hơn, anh đừng trách em lắm lời, em vẫn cứ phải nói, Đồng đại tiểu thư đã nghi ngờ anh rồi, anh cần lưu tâm cẩn thận hơn."

Lục Hướng Bắc không nói gì.

"Anh Bắc!" – Thành Chân có chút lo lắng: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh đừng có để hủy trong tay cô ta."

Cuối cùng nghe thấy Lục Hướng Bắc trả lời lạnh nhạt: "Không, cô ấy sẽ không. Yên tâm đi."

Đồng Nhất Niệm nghe vào tai lại càng cảm thấy chế giễu. Sẽ không, sẽ không cái gì? Anh là ăn chắc cô sao? Cậy vào cô yêu anh nên bất chấp đúng không?

"Yên tâm? Em cũng rất muốn yên tâm. Anh Bắc, từ lúc bước lên con đường này có ngày nào là không thấp thỏm lo lắng. Anh và Lâm Tử lúc nào cũng cười nhạo em thích xem phim bộ ăn liền lúc tám giờ nhưng các anh không biết chỉ trong những bộ phim ăn liền ấy mới có thể tìm thấy tình cảm bình thường nhất của nhân gian, tình thân, tình yêu đều là những thứ mà chúng ta không dám mong chờ.."

Cảm thán của Lục Hướng Bắc trong đêm lại càng dài hơn: "Thành Chân là anh làm liên lụy đến cậu."

"Không đâu anh Bắc, em không có ý này, không có anh thì sẽ không có em.." – Thành Chân cảm thấy bản thân đã nói sai vội vàng giải thích.

Nhưng Lục Hướng Bắc lại ngắt lời anh: "Được rồi, anh hiểu, cậu quay về đi, nên làm gì thì làm cái đó, anh muốn ở một mình một lúc."

"Vậy thì anh cẩn thận nhé!" – Thành Chân dặn đi dặn lại sau đó mới lái xe đi.

Chỉ còn lại anh và cô..

Đồng Nhất Niệm nâng người ngồi lên ghế sau, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe rơi lên bóng lưng của người phía trước. Thì ra khoảng cách giữa cô và anh lại xa xôi đến vậy, chưa bao giờ đến gần nhau.

Anh cứ đứng như vậy, cô cũng cứ nhìn như vậy. Lấy mắt làm bút men theo đường nét vừa mạnh mẽ nhưng lại cô đơn của anh từng chút một vẽ ra, khắc vào tim, khắc vào trí nhớ, mỗi một bút khắc ra lại đau thêm một lần. Sự đau đớn như vậy làm cô biết được đường nét này có thể cả đời cô đều không thể xóa đi khỏi tim mình..

Cô không biết anh phải đứng bao lâu nhưng không cần biết là bao lâu thì đêm nay cô đều sẽ đợi anh. Rơi nước mắt đợi anh, đợi anh quay người, đợi anh khi quay người nhìn thấy cô sẽ có cảm giác như thế nào, sẽ trả lời cô ra sao. Cũng chờ xem nước mắt của mình có thể rơi trong bao lâu..

Cuối cùng, bóng dáng màu đen của anh cũng cử động, quay người lại hướng về phía xe, Đồng Nhất Niệm ngồi trong xe bất giác nắm chặt tay.

Cửa xe vừa mở, một mùi rượu lại xông vào lẫn với hơi thở của anh, điều này từng làm cô rạo rực mà quen thuộc. Mỗi lần trong bầu không khí này cô đều bối rối, ý loạn tình mê nhưng vào lúc này hơi thở này vẫn làm cô kích động nhưng lần này thứ dâng trào lại là nước mắt của cô..

"Niệm Niệm?" – Lục Hướng Bắc vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy cô ngồi ở ghế sau, kinh ngạc còn không đủ để miêu tả anh lúc này, sắc mặt như nhìn thấy nữ quỷ vậy, không chỉ có kinh ngạc mà còn hơn nữa là sợ hãi..

Nước mắt đầy mặt cô, nhìn anh giống như có vô cùng nhiều điều muốn nói với anh nhưng lời đến nơi lại chỉ còn một câu lạnh lẽo: "Xin lỗi, là tôi đã hại chết cô ta.."

Lời này nghe có vẻ như là xin lỗi nhưng lại giống gây sự hơn. Là cô làm cô ta chết đấy, anh làm gì được cô?

Khóe môi Lục Hướng Bắc khẽ run, vươn tay ra vuốt tóc cô: "Không ai trách em cả."

Cái động chạm này giống như một mồi lửa châm vào ngòi nổ làm cho mọi phẫn nộ trong Đông Nhất Niệm như được bộc phát ra. Cô lấy hết sức mình gạt tay anh ra vừa khóc vừa hét: "Có chứ, các anh đều đang trách tôi, tất cả các anh đều đang trách tôi. Lục Hướng Bắc là tôi không tốt, là tôi không tin anh, tôi ngạo mạn, tôi ích kỷ, tôi là hung thủ gϊếŧ người, như vậy được chưa? Một người như tôi anh còn cần đến làm gì, anh mau đi đi, coi như là làm việc thiện buông tha cho tôi đi!"

"Niệm Niệm!" – Môi anh run lên, răng cắn chặt, gân trán nổi lên, đang bên bờ của sự mất khống chế, sự đau đớn trong mắt như ngọn lửa đang cháy rực.

Còn cô thì đã sớm mất khống chế rồi, Nếu như không phải còn có Thành Chân ở đây làm cô cố nhịn thì đã sớm bộc phát rồi. Sự bộc phát lúc này giống như cơn hồng thủy không thể xoay sở được.

"Đừng gọi tôi!" – Cô bịt tai nước mắt rơi như mưa: "Tôi không muốn nghe anh nói, Lục Hướng Bắc tôi hận anh, hận Oanh Oanh, hận Thành Chân, hận Ngũ Nhược Thủy, hận từng người các người. Các người là ai, các người dựa vào đâu mà đến làm rối loạn cuộc sống của tôi? Các người đang cấu kết làm việc gì mờ ám đều không có liên quan gì đến tôi! Cuộc đời hai mươi năm trước của tôi vốn không hề quen biết các người, không trọc ghẹo, gây chuyện gì với các người, các người dựa vào đâu mà lại lôi tôi vào? Dựa vào đâu mà tôi phải gánh chịu tất cả? Tôi mặc kệ các người ai sống ai chết, tôi mới là người vô tội nhất, là tôi đó!"

Cô gào thét xé giọng trong xe, đem mọi đau khổ đã nín nhịn từ lâu ra phát tiết trong trận khóc thét này, hét xong từ cuối cùng thì ngực cô cũng đau đến khó mà hít thở..

Giống như bị cái gì đó bóp nghẹt tim, hai tay cô ôm ngực, ra sức hít thở, gần như muốn đứt hơi.

"Niệm Niệm, em làm sao vậy?" – Anh vội vàng xuống khỏi ghế lái, đến ghế sau bên cạnh cô, trên mặt đầy sự lo lắng, một tay ôm cô, một tay xoa ngực cô.

Còn cô lại giống như tránh khỏi bò cạp hét lên tránh ra, giọng nói đã khàn đặc: "Đừng động vào tôi!"

Tay anh cứng đờ giữa không trung, không khí như ngưng đọng, trong hơi thở anh như thiếu khí vậy..

Hai tay buông thõng, sự cau có giữa lông mày khắc đầy sự đau đớn. Anh muốn nói chuyện nhưng cô lại đau đớn cay nghiệt. Cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Niệm Niệm, em rốt cuộc đã nghe thấy những gì?"

Trái tim Đồng Nhất Niệm vào giây phút đó như đóng băng. Việc đã đến nước này mà điều anh tâm niệm lại là chuyện giữa anh và những người đó sao? Chỉ quan tâm xem cô đã nghe được những gì chứ một chút cũng không quan âm đến cảm xúc của cô? Muốn làm sao cho cô một câu trả lời hợp lý?

Cô cười lạnh rơi nước mắt: "Lục Hướng Bắc, tôi nghe thấy hết rồi thì làm sao? Đúng vậy, tôi chưa bao giờ tin anh nhưng xin anh hãy thay đổi góc độ mà suy nghĩ xem nếu như anh là tôi anh sẽ tin sao? Là anh ép tôi, có bao nhiêu lần tôi đã khóc lóc cầu xin cho anh cơ hội, cho anh nói thật lòng nhưng còn anh thì sao? Chỉ coi tôi là con ngốc để đùa cợt đúng không? Có một lần trên xe tôi đã nói với anh tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông yêu tôi, đối xử chân thành với tôi bình dị sống hết nửa đời còn lại.. Lần đó là tôi đã cho anh cơ hội, hy vọng anh có thể nói thật với tôi nhưng anh không hề nói. Về sau vào lần nước lũ kia, tôi bỏ xuống tôn nghiêm để nói với anh ba từ mà tôi chưa từng nói bao giờ, em yêu anh, tôi giãi bày trái tim mình với anh mong đổi lại sự chân thành của anh nhưng anh vẫn không nói. Về sau nữa ở trước mộ anh trai anh, anh lại thề mọi điều anh nói toàn bộ đều là sự thật. Lục Hướng Bắc có phải anh xem tôi là con ngốc không?"