Trong Hợp Bích cung.
Thi thể Thái tử bị dời tới hậu đường. Trong đại điện, Hoàng đế, Thiên hậu, vài vị Tể tướng toàn bộ đã tới. Tất cả mọi người quỳ rạp dưới đất, chỉ nghe ấm trà bị xoảng một tiếng hung hăng đập xuống nền đất.
“Xảy ra chuyện gì?!” Hoàng đế há miệng thở dốc, giống như một con sư tử già nua đang phẫn nộ: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…?!”
Rầm rầm một trận nặng nề, toàn bộ đồ vật trên mặt bàn đều bị ném đi, quần thần quỳ dưới đất không hẹn mà cùng rùng mình.
“Hồi…hồi bẩm Thánh thượng, thang canh là do Thiên hậu ban thưởng xuống, đám nô tài đưa đến cửa Hợp Bích cung, được nội thị thủ hạ của Ung vương mang đi vào…”
“Bệ hạ!” Võ Hậu ngắt lời nói.
Trong điện lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thanh âm lãnh tĩnh của Võ Hậu vang lên: “Ta bởi vì Thái tử nửa đường rời khỏi bữa tiệc, mới cố ý ban thang canh an thần, chuyện này đã cùng ngài bẩm báo qua. Nếu là ta có tâm ám hại Thái tử, bao nhiêu biện pháp không dùng, vì sao lại cố tình lấy danh nghĩa chính mình tiến hành ban thưởng? Vì sao trước đó vẫn cùng ngài báo qua? Rõ ràng là có người lấy thủ đoạn vụng về vu oan, thỉnh bệ hạ minh xét!”
Võ Hậu hai mắt ửng đỏ, ánh mắt trấn định, thẳng tắp nhìn chằm chằm gương mặt đầy vẻ bi phẫn của Hoàng đế.
“…” Hoàng đế kịch liệt hít thở một khắc, chuyển hướng về phía cung nhân đang run bần bật: “Ngươi mới vừa nói, thang canh được nội thị thủ hạ của Ung vương mang vào?”
Bùm một tiếng, Ung vương Lý Hiền run rẩy quỳ xuống đất: “Bệ… Bệ hạ, nhi thần cái gì cũng không biết, thật sự cái gì cũng đều…”
Triệu Đạo Sinh không rên một tiếng mà quỳ gối phía sau Lý Hiền.
Hoàng đế chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, giận dữ vung tay lên: “Hết thảy áp đi xuống! Tất cả những người cầm qua thang canh, bao gồm đầu bếp, nội thị, cung nhân ven đường gặp phải, hết thảy đếu giải xuống, nghiêm hình thẩm vấn cho ta!”
“Bệ hạ!” Trong đám quần thần bỗng nhiên có một người quỳ gối lê đi ra: “Dưới nghiêm hình tất có oan án, không thể áp đi xuống thẩm như vậy!”
Chỉ thấy người nọ sắc mặt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn – chính là người xuất thân từ Đông Cung thị lang, từng cùng Thái tử xem như có quan hệ nửa thầy trò – đương triều Tể tướng Mang Chí Đức.
Hắn đập đầu xuống nền gạch phịch một cái, trên trán nhất thời rướm máu đỏ tươi, nghẹn ngào nói: “Ngay cả đương triều Thái tử cũng dám ám hại, chứng tỏ người này tính toán cực đại, không phải là hạng người bừa bãi vô danh. Lúc này cần ở ngay trước mặt bệ hạ đường đường thẩm vấn là tốt nhất. Sau khi giải đi xuống ai biết được phát sinh sự tình gì? Làm thế nào đảm bảo được lời khai liền nhất định chuẩn xác? Làm thế nào đảm bảo nhân chứng được an nguy? Bệ hạ!”
Lúc này trên điện Đan Siêu chính là võ quan phẩm cấp cao nhất. Hắn quỳ gối phía sau Tể tướng nghe vậy hô hấp đình trệ, tầm mắt dư quang liếc về hướng Tạ Vân.
Tạ Vân quỳ một bên dưới tay Hoàng hậu, mái tóc dài tuỳ ý buộc lên, một phen rủ xuống vạt áo, bày ra một bên sườn mặt cứng rắn trơn nhẵn như ngọc, lạnh lẽo như băng.
“… Ngươi nói đúng,” sau một hồi lặng im, Hoàng đế rốt cục chậm rãi nói.
“Người đâu! Đem toàn bộ người chạm qua thang canh, cung nhân đầu bếp hết thảy mang lên điện!” Hoàng đế rống giận: “Còn có Ung vương! Đem nội thị của ngươi cũng giải đến cho trẫm!”
Lý Hiền sắc mặt trắng như tuyết, mấy lần muốn ngất. Đủ loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn giữa kinh hãi, hồ nghi dâng lên trong ánh mắt, ngoái đầu về phía sau.
Nhưng mà Triệu Đạo Sinh dưới cái nhìn chăm chú của hắn bình tĩnh như thường, đứng lên bước tới, lướt qua văn võ chúng thần, quỳ gối thật mạnh trước mặt Hoàng đế: “Bệ hạ, tiểu nhân có việc cơ mật khải tấu!”
“…” Hoàng đế nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Một cỗ bất an cực kỳ mãnh liệt nháy mắt bóp chặt trái tim Đan Siêu.
Cảm xúc kia tới mãnh liệt đến nỗi trong nháy mắt hắn sinh ra xúc động muốn liều lĩnh hết thảy ngăn cản nội thị kia tiếp tục nói; Nhưng giờ này khắc này ở trên đại điện sâm nghiêm, hắn ngay cả đầu cũng không thể ngước lên mảy may.
Hắn chỉ có thể cứng ngắc quỳ dưới đất, nghe thanh âm Triệu Đạo Sinh từ phía trước truyền đến:
“Hồi bẩm bệ hạ, tiểu nhân chính là nội thị Ung vương phủ. Nửa năm trước có kết giao với Cẩm Tâm cô nương của cấm quân thống lĩnh phủ. Lúc đó Tạ Thống lĩnh đang chuẩn bị thành thân, đem người trong phủ đuổi đi Bắc Nha, bởi vậy Cẩm Tâm cô nương rất có câu oán hận.”
“Tiểu nhân tham yêu sắc đẹp của nàng, thường xuyên ôn ngôn an ủi. Gặp gỡ qua lại liền phát triển ra tư tình, chỉ là che giấu cả Ung vương điện hạ lẫn Tạ Thống lĩnh, không cho mọi người biết mà thôi.”
Lý Hiền đầy mặt mờ mịt, mà Tạ Vân thì vừa vặn biểu hiện ra vài phần kinh ngạc: “Thật có chuyện này ư?”
“Thật có việc này!”
Hoàng đế nheo lại hai mắt vẩn đυ.c, lạnh lùng nói: “Việc này có quan hệ gì với chuyện có người độc sát Thái tử?”
Triệu Đạo Sinh không chút hoang mang: “Xin hỏi bệ hạ, Thái tử bị trúng là loại độc gì?”
Ngự y khom người từ hậu đường vội vã chạy tới, đón ánh mắt quần thần cả điện mỗi người biểu tình khác nhau, đứng ở trước mặt Hoàng đế, cúi người bái xuống: “Bệ… bệ hạ, trong chén còn thừa độc vật đã nghiệm đi ra. Chính là Chu sa bỏ thêm Hạc đỉnh hồng độ tinh khiết cực cao…”
Quần thần hai mặt nhìn nhau. Cả sảnh đường ồ lên.
Hạc đỉnh hồng là loại phi thường hiếm thấy. Hơn nữa ở hậu cung có thể nói là địa phương quản thúc nghiêm khắc đệ nhất thiên hạ, ra vào đều phải soát người. Ngay cả tư trang đồ vật của cung phi đều có khả năng tùy thời bị lục soát, càng tuyệt không có khả năng được bí mật mang vào, Thái tử làm sao lại có thể trúng loại kịch độc này?!
Hoàng đế run giọng nói: “Chính là… Chính là sự thật?”
Ngự y đầu dán xuống đất không dám ngẩng lên: “Thiên chân vạn xác! Vi thần không dám ăn nói lung tung, thỉnh bệ hạ minh giám!”
“Tiểu nhân biết Hạc đỉnh hồng từ đâu mà đến.”
Mọi người ánh mắt nhất tề đồng loạt nhìn lại. Chỉ thấy Triệu Đạo Sinh mặt không đổi sắc, thậm chí còn quay đầu nhìn Tạ Vân một cái thật sâu: “Tạ Thống lĩnh bác văn cường ký (*), hẳn là biết hỗn hợp Chu sa cùng Hạc đỉnh hồng, ngoại trừ hạ độc hại người ra, còn có công hiệu gì khác?”
[(*) bác văn cường ký: nghe nhiều nhớ dai, cái gì cũng biết]
Trong điện không khí thoáng chốc đã xảy ra biến hóa vi diệu, trong lòng mọi người đều sinh ra cùng một suy nghĩ: …người quỳ đầy đất, vì sao chỉ hỏi một mình Tạ Vân?
Tạ Vân thay đổi tư thế quỳ, thân thể hơi hơi ngả về phía trước, ánh mắt dừng lại trên màu da khô vàng, bình thường không có gì lạ trên mặt Triệu Đạo Sinh, bỗng nhiên mỉm cười: “Triệu nội thị?”
“Dạ.”
“Nội thị là người ở nơi nào?”
“… Thiều châu.”
“Tiếng phổ thông Trường An lại nói rất chuẩn.”
Triệu Đạo Sinh nghẹn họng, vừa muốn mở miệng giải thích, lại bị Tạ Vân khẩn thiết mà cắt ngang: “Nghe thanh âm của ngươi giống một kẻ cố nhân năm xưa, bởi vậy mới hỏi vài câu, thỉnh nội thị ngàn vạn đừng trách.”
“Không dám. Chính là vấn đề vừa rồi tiểu nhân…”
“Cố nhân kia chết ở Thiều châu,” Tạ Vân thản nhiên nói.
Triệu Đạo Sinh: “…”
“Tạ Thống lĩnh xin đừng cố nói vòng vo!” Triệu Đạo Sinh cả giận nói: “Chu sa Hạc đỉnh hồng ngoại trừ bỏ độc hại người ra, sợ là còn có công hiệu khác đi? Tạ Thống lĩnh vì sao không dám ở trước mặt Thánh thượng nói ra nghe một chút?!”
Trước mắt bao người, Tạ Vân lắc lắc đầu, cười hỏi lại: “Ta đây làm thế nào biết được? Triệu nội thị đối ta rất quen thuộc sao? Như thế nào lại biết ta bác văn cường ký?”
Triệu Đạo Sinh lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Tạ Vân, nếu cẩn thận quan sát liền sẽ phát hiện ánh mắt của hắn oán hận giống như độc xà. Nhưng mà khuôn mặt mang theo ý cười của Tạ Vân lại không hề biến hóa, thậm chí còn rất hợp tình hợp lý mà lộ ra biểu tình thăm dò.
“… Chu sa Hạc đỉnh hồng, năm đó từng ở trong cung của phế hậu Vương thị lục soát ra, chính là một vật quan trọng nhất dùng cho yếm thắng trù yểm. Dùng nó nghiền nát thành bột phấn, nhét vào trong Đào mộc nhân (*), sau đó đem Đào mộc nhân chôn xuống đất, có tác dụng trù yểm hại người… Thái tử điện hạ hàng năm triền miên bệnh tật, mấy năm gần đây thậm chí ho ra máu, chính là từ đó mà ra.”
[(*) hình nhân bằng gỗ đào]
Triệu Đạo Sinh dừng một chút, ở giữa những ánh mắt chấn ngạc quanh mình nói tiếp: “…Mà hết thảy những việc này, đều là được thị nữ Cẩm Tâm đã bị Tạ Thống lĩnh trục xuất khỏi phủ, chính miệng nói cho tiểu nhân biết!”
Tiếng rì rầm giống như điện lưu truyền khắp chúng thần. Đám người Mang Chí Đức ngây ra như phỗng, sau khi phục hồi tinh thần liền phát ra tiếng kêu bi phẫn: “Bệ hạ!”
“Bệ hạ, thỉnh nghiêm tra việc này!”
“Thái tử đây là hàm oan mà đi a, Bệ hạ!”
Đan Siêu cắn chặt hàm răng, nhưng mà căn bản vô pháp vãn hồi tình thế sóng to gió cả này, gương mặt anh tuấn thậm chí hiện ra cực độ cứng ngắc.
Hắn mắt mở trừng trừng nhìn Tạ Vân đứng dậy, hai bước đi đến trước mặt Hoàng đế không ngừng thở gấp, quỳ một gối xuống hành lễ, trầm giọng nói: “Bệ hạ, yếm thắng thuật là chuyện không phải là nhỏ. Xin cho thần truyền thị nữ Cẩm Tâm tiến đến đối chất, có được không?”
Hoàng đế há há miệng, lại căn bản nói không ra lời. Vẫn là Võ Hậu quyết định thật nhanh: “Nhanh đi!”
“Truyền Cẩm Tâm lên điện!” Tạ Vân vừa quay đầu lại, lớn tiếng quát: “Đừng làm cho nàng sợ tội tự sát, trói lại cho ta, ngay lập tức!”
…………..
Hoạn quan cơ hồ là té chạy ra khỏi Hợp Bích cung. Một lát sau quả nhiên hai thị vệ áp giải Cẩm Tâm hai tay bị trói ra sau, đẩy nàng tiến lên, phịch một tiếng quỳ xuống đất tham kiến Đế Hậu.
Hoàng đế ngồi ở trong ghế dựa, mười ngón kịch liệt run rẩy nắm chặt tay vịn, sắc mặt trướng đến đỏ bừng. Võ Hậu thấy thế ho một tiếng, ngẩng đầu lên lạnh giọng hỏi: “Cẩm Tâm?”
Cẩm Tâm tựa hồ cực kỳ sợ hãi, nếu không phải hai vai bị thị vệ một trái một phải giữ lấy, cơ hồ đương trường liền xụi lơ xuống: “Dạ… dạ, nô tỳ tham kiến Thiên hậu bệ hạ…”
Võ Hậu đưa một ngón tay chỉ Triệu Đạo Sinh, hỏi: “Ngươi có nhận biết người này?”
Ánh mặt Cẩm Tâm cùng Triệu Đạo Sinh đυ.ng nhau, một lát sau khϊếp đảm nói: “Dạ biết, người này… người này là nội thị Ung vương phủ.”
Phảng phất như là được giải đáp dứt khoát, tiếng phẫn nộ cùng ồ lên khắp đại điện, vài vị Tể tướng đồng thời mở miệng liền muốn hô lớn lên.
Nhưng mà câu tiếp theo của Võ Hậu cắt ngang bọn họ: “Ngươi cùng hắn có tư tình?”
“Không có!” Cẩm Tâm run rẩy giọng the thé nói: “Thiên hậu minh giám, Triệu Đạo Sinh từng liên tiếp tìm đến nô tỳ, đều bị nghiêm từ cự tuyệt, cũng không có bất luận tư tình gì!”
Trên điện nhất thời vang lên tiếng nghị luận. Triệu Đạo Sinh lê đầu gối tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Từ xưa đến nay nữ tử bạc tình phụ nghĩa, lại thêm nhát gan sợ phiền phức, bởi vậy chống chế không nhận chẳng phải là chuyện bình thường sao? Nếu nàng một hơi thừa nhận mới là có quỷ! Tiểu nhân sớm đã dự đoán được ngày này, bởi vậy đã đem theo tín vật đính ước bên người đây!”
Hắn đương trường cởi bỏ áo khoác, từ trong thắt lưng lấy ra một cái khăn tay. Chỉ thấy trên lụa ngoài thêu đôi uyên ương, trong một góc rõ ràng còn thêu tên Cẩm Tâm cùng sinh thần bát tự (*)
[(*) Sinh thần bát tự: Thiên can Địa chi của Giờ-Ngày-Tháng-Năm sinh một người]
“Sinh thần bát tự trọng yếu như thế nào, nếu không phải sớm có tình ý, vì sao khăn tay này ngay cả ngày sinh tháng đẻ cũng đều thêu vào? Thỉnh bệ hạ xem qua!”
Đây quả thực là bằng chứng như núi, ngay cả Võ Hậu cũng nháy mắt cứng họng.
Tạ Vân đứng dậy nhìn về phía Cẩm Tâm, chậm rãi hỏi: “Cái này thật đúng là bát tự của ngươi?”
“Dạ, là bát tự của nô tỳ quả không sai!” Cẩm Tâm tựa hồ kích động quá độ, ngược lại thành trấn định, chỉ là ngữ điệu tránh không khỏi mang theo sắc nhọn: “Nhưng nô tỳ từng ở trong cung hầu hạ qua mấy ngày, bát tự gia hương trong cung đều có ghi lại. Người hữu tâm nếu muốn biết cũng không khó khăn, như thế nào có thể xác định khăn tay này là của nô tỳ? Cho dù là của nô tỳ đi nữa, làm sao biết như thế nào lại ở trong tay Triệu Đạo Sinh?”
“Tiểu nhân mưu hại đều dụng tâm cẩn thận, tựa thật như giả, tựa giả lại như thật, làm cho người ta hư hư thật thật không cách nào phân biệt, mới đạt tới hiệu quả mê hoặc nhân tâm. Triệu Đạo Sinh hành động hiểm ác, càng chắc chắn là có mưu tính cực lớn, thỉnh Thánh nhân cùng Thiên hậu ngàn vạn đừng để bị che đậy!” Nói xong Cẩm Tâm bang bang dập đầu, chỉ hai ba cái, trên thái dương liền chảy ra vết máu nhìn thấy ghê cả
người.
Loảng xoảng!
Mọi người kinh hãi nhìn lại, lúc này mới thấy Hoàng đế hung hăng đập vỡ chén trà trước mặt Võ Hậu, thở dốc một lúc lâu, mới cắn răng thốt ra một câu: “Hảo, câm miệng!”
“…Ngươi,” hắn run run rẩy rẩy chỉ vào Triệu Đạo Sinh, quát: “Ngươi mới vừa nói thị nữ Tạ phủ nói cho ngươi biết yếm thắng thuật, là xảy ra chuyện gì?!”
Triệu Đạo Sinh vừa rồi nghe Cẩm Tâm nói, tuy rằng đầy vẻ kích động, nhưng lại trật tự rõ ràng minh bạch, liền biết dây dưa chuyện này ở đây cũng không có ý nghĩa gì, vả lại còn có khả năng rơi xuống hạ phong.
Bởi vậy câu hỏi của Hoàng đế, quả thực chính là buồn ngủ gặp chiếu manh, lập tức cao giọng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, tư tình một chuyện khó có thể biện chứng, nhưng yếm thắng trù yểm lại có chứng cứ rõ ràng, là tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.”
Hắn dừng một chút, ở trước mặt mọi người thanh giọng nói: “Đào mộc nhân bị nhét Chu sa Hạc đỉnh hồng kia, giờ phút này vẫn được chôn ở Thiên điện trong tẩm cung của Thiên hậu!”
… Một lời thốt ra, khắp nơi chấn kinh.
Võ Hậu bỗng nhiên đứng phắt dậy: “Nô tài lớn mật, ngươi nói hươu nói vượn cái gì?!”
“Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao? Trong Lạc Dương hành cung Thiên hậu ngụ tại Thọ Xương cung, nơi Thiên điện chính là chỗ cấm quân thống lĩnh Tạ Vân đương thời tuần tra nghỉ lại; Vườn hoa sau điện chôn một Đào mộc nhân bị kim châm đâm xuyên qua cơ thể, chính là do Cẩm Tâm được Tạ Thống lĩnh sai sử chôn xuống, lúc ấy Cẩm Tâm cũng không có giấu diếm tiểu nhân!”
Triệu Đạo Sinh đưa tay chỉ Tạ Vân, cười lạnh nói: “Tạ Thống lĩnh, ngươi có dám sai người đi lấy, đến hiện trường đối chứng không?”
Mọi người biểu tình khác nhau, bao hàm sợ hãi cùng bất an, tiếng hít thở liên tiếp.
Võ Hậu lạnh lùng gọi: “Tạ Vân!”
Tạ Vân gật gật đầu, quay lại sai người: “Mang Triệu nội thị đến sau Thiên điện của ta quật lên ba thước đất. Trong đất chôn cái gì đều lấy đến, đi!”
…………….
Không ai nói chuyện cũng không ai dám động đậy gì. Hai tên thị vệ mang theo Triệu Đạo Sinh lập tức rời khỏi Hợp Bích cung, chỉ để lại chúng thần quỳ đầy đất hai mặt nhìn nhau.
Đợi được chừng nửa bữa cơm, Võ Hậu lấy ra chén canh an thần, dịu dàng nói: “Bệ hạ, hãy dùng vài ngụm đi.”
Hoàng đế sắc mặt vẫn còn đỏ bừng, l*иg ngực dồn dập phập phồng, nhìn qua phi thường không ổn, nghe vậy liếc về hướng chén canh trong tay Võ Hậu hơi hơi lắc lư.
Vừa lúc đó, thị vệ chạy vội lên điện, trong tay giơ lên cao một vật, run giọng nói: “Báo, báo! Trong đất đào ra mộc nhân! Thỉnh bệ hạ xem qua!”
…Thật sự lại có vu cổ thuật a!
Nhất thời toàn bộ trọng thần đều kiềm chế không được mà đồng loạt đứng dậy. Hoàng đế thở một hơi không ra, “cạch” một cái thật mạnh đem chén canh từ trên tay Hoàng hậu hất văng xuống đất!
“Ngươi… thứ độc phụ này!” Hoàng đế nổi giận gào thét: “Ngươi cũng muốn độc chết trẫm hay sao?!”
Bàn tay Đan Siêu hơi hơi run rẩy rốt cục nâng lên, đặt trên chuôi Long uyên kiếm.
…Ngay nháy mắt khi bàn tay chạm vào chuôi kiếm lạnh như băng kia, ngón tay hắn bỗng nhiên trở nên phi thường ổn trọng, tựa như vững vàng đương đầu với ngàn quân.
Đó là quyết tâm cuối cùng thông suốt, ngưng trọng cùng chắc chắn đập nồi dìm thuyền.
Nhưng mà cùng lúc đó, một thanh âm khác lớn tiếng nghiêm khắc quát: “…Đứng lại!”
Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Tạ Vân sải bước tiến lên, ngăn lại thị vệ đang đi về phía trước.
Giờ phút này tình thế cực độ khẩn trương, cấm quân thống lĩnh dị động khiến cho toàn bộ trái tim mọi người nháy mắt vọt lên cổ họng; Hoàng đế theo bản năng ngả người phía sau, phía dưới đám thị vệ nhất thời rút ra đao binh, liền muốn cướp bước lên trước!
Ngay sau đó, lại chỉ thấy Tạ Vân đoạt lấy Đào mộc nhân trong tay thị vệ kia nhìn thoáng qua, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh lẽo cùng chế nhạo.