Thanh Long Đồ Đằng

Chương 55: Sơn động

Làm sao bây giờ, quay người trở về thành?

Đan Siêu lập tức liền phủ quyết ý tưởng này. Chưa nói đến khả năng Cảnh Linh còn ở đó dẫn người tìm kiếm bọn họ, chỉ nói tình cảnh Tạ Vân bây giờ, căn bản không có khả năng cùng hắn bôn ba hơn mười dặm giữa đêm khuya lạnh giá, e rằng mới nửa đường liền kiệt sức.

Đan Siêu hô hấp bất ổn, đem Tạ Vân bọc vào trong ngoại bào của mình, bước nhanh đi ra sơn động, dùng áo nhúng nước suối lạnh lẽo quay lại chà lau tay chân cho y.

Biện pháp này là hắn học theo ngài phương sĩ hay cằn nhằn cẳn nhẳn Minh Sùng Nghiễm kia. Nhưng mà không biết là do nước suối không tản nhiệt nhanh bằng liệt tửu, hay là chỉ lau ở tay chân diện tích quá nhỏ, Tạ Vân trong lúc hôn mê vẫn luôn hơi hơi giãy dụa, ấn đường thống khổ mà nhíu lại. Đan Siêu giờ phút này cũng cố không nghĩ nhiều, chỉ có thể đem đai lưng Tạ Vân cởi xuống, y bào tầng tầng mở ra, không ngừng dùng nước lau qua thân thể, một mặt lại bên tai nhẹ giọng gọi tên của y.

Ngay sau đó hắn phát hiện tình huống có điều không đúng.

Phát sốt sẽ không xuất nhiều mồ hôi như vậy. Lúc này toàn thân Tạ Vân lại bị mồ hôi lạnh ướt sũng, nhiệt độ cơ thể cấp tốc giảm xuống, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, vậy mà lại từ trạng thái lửa nóng hầm hập chuyển thành băng hàn!

Cái mê dược kia không đúng!

Đan Siêu lập tức đem nội lực đưa vào kinh mạch Tạ Vân, miễn cưỡng vững vàng cầm trụ khí huyết nghịch hướng, đồng thời mở rộng vạt áo đem y ôm chặt trong l*иg ngực mình, tận lực dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho y. Có thể nhiệt lượng từ thân thể hắn khiến cho Tạ Vân dễ chịu hơn nhiều, bờ vai vẫn luôn căng thẳng đến co rút lại rốt cục dịu xuống, thở ra một hơi thật dài mà run rẩy, đem đầu tựa vào trong hõm cổ Đan Siêu.

… Ám Môn dùng mê dược rất mạnh, y vốn dĩ mạch đập vẫn đang suy yếu liền dẫn đến khí huyết nghịch lưu…

Trong đầu Đan Siêu hiện lên rất nhiều suy nghĩ loạn thất bát tao, tầm mắt không dám nhìn xuống, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng tối hắc ám phía sâu trong sơn động.

Tư thế này kỳ thật là thực xấu hổ. Cả người Tạ Vân cơ hồ cuộn mình dán trước người hắn. Bởi vì ngoại bào cũng không đủ ấm, y theo bản năng càng áp sát vào l*иg ngực ấm áp nóng như lửa, thậm chí bày ra một loại tư thái có thể nói là dịu ngoan.

Đan Siêu thân thể bất an ngọ nguậy. Một tay vòng trên lưng y, tay kia khẩn trương giơ lên cao. Một lát sau mới thật cẩn thận mà đặt ở sau cổ Tạ Vân, muốn đem đầu y thoáng dịch ra một chút.

Nhưng chẳng biết tại sao bàn tay hắn thế nhưng suy yếu như vậy; giống như tất cả sức lực đột nhiên đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Sườn má Tạ Vân dán vào trong hõm vai hắn, hô hấp mỏng manh vững vàng, từng chút một phất qua cơ bắp đã căng như tảng đá của hắn. Hơi thở y rõ ràng là rất nhẹ, nhưng dường như toàn bộ những dây thần kinh mẫn cảm nhất của Đan Siêu đều tập trung đến nơi đó, thậm chí có thể vô cùng rõ ràng mà cảm nhận được dư vị mỗi một làn hơi mềm nhẹ.

Đan Siêu dù sao vẫn còn trẻ tuổi, cho dù ý chí có kiên nghị, đều không kìm nổi ngọn lửa nhảy múa trong lòng.



Tạ Vân biết là ta không?

Y mới vừa rồi còn tiếp được mũi tên, hẳn là nhìn thấy ta đi. Nói không chừng y chính vì bảo hộ ta mới có phản ứng như vậy.

Vậy trong lòng y nói không chừng cũng có một chút thích ta… Ít nhất cũng nhiều hơn thích họ Cảnh kia, có phải không?

Đan Siêu hô hấp thật sâu, lại cảm giác không khí đêm khuya trong sơn động ẩm ướt lạnh như băng từ trong phổi chuyển thành một dòng chảy cực nóng, sau đó đi xuống, thẳng đến khí quan bắt đầu hơi hơi sung huyết, thậm chí còn phát nghẹn.

Cái khát khô cổ cùng du͙© vọиɠ theo mạch máu xông thẳng lên não.

Chuyện này là không đúng, là trái với luân thường đạo lý. Đan Siêu chưa bao giờ ý thức điểm này rõ ràng như bây giờ. Nhưng tư vị tội ác luôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, chỉ là tưởng tượng một chút, liền khiến cho thần kinh gào thét run rẩy.

Nếu ta hôn y một chút thôi…

…Chắc cũng không tính là tội ác tày trời…. nếu chỉ là hôn một chút thôi…

Đan Siêu quay đầu lại, hơi thở hổn hển, chậm rãi tới gần, dán lên phiến môi lạnh lẽo mềm mại.

Cảm giác đó thật sự là rất kỳ diệu. Giống như ngũ tạng lục phủ đều bị dầu hoả tưới lên, chỉ một đốm lửa nhẹ nhàng rơi xuống, nháy mắt tứ chi toàn thân bùng lên ngọn lửa dữ dội. Ngay cả Đan Siêu chưa kịp phản ứng, hắn đã trở tay đem Tạ Vân đặt trên thạch bích, một tay luồn sâu vào mái tóc y, một tay nắm dưới cằm, khiến cho y ngẩng đầu lên, hôn xuống.

– Nụ hôn kia hung mãnh, đứt quãng mà không thành kết cấu. Đan Siêu kỳ thật cũng chưa hề hôn môi qua, hắn chỉ làm theo bản năng càng tiến sâu hơn. Thậm chí bởi vì quá mức kích động khiến nước bọt cũng không kịp nuốt, giữa khoảng cách môi răng dây dưa thấm ướt xuống cằm.

Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

hắn nghĩ.

Tựa hồ như vào giờ khắc này mọi khát vọng đều được thỏa mãn, chỉ nguyện lúc này kéo dài đến thiên trường địa cửu; lại phảng phất như có một loại du͙© vọиɠ nôn nóng cấp bách, từ dưới thân thản nhiên sinh ra, quét qua từng mạch máu của hắn.

– Loại du͙© vọиɠ này hắn cũng không xa lạ gì.

Bao nhiêu lần hắn trong mộng cảnh hỗn loạn mà ngọt ngào bừng tỉnh, khi xoay người há miệng thở dốc, du͙© vọиɠ kia tựa như một cây roi da lãnh khốc, thêm một lần khảo vấn hắn về lễ nghĩa liêm sỉ; lại giống như đoá hoa bừng nở trong bóng đêm, không lúc nào lại không hấp dẫn mê hoặc hắn đi đến thời khắc cuối cùng, đến một bước cuối cùng không thể vãn hồi.

Mà lúc này cảnh tượng hắn ảo tưởng trong mơ qua vô số lần đã trở thành sự thật.

Tạ Vân bất tỉnh nhân sự, bị hắn đặt ở dưới thân, hơi hơi mở ra khóe môi còn ướt nước.

Chỉ cần Đan Siêu vươn tay, có thể dễ dàng đem mảnh vải cuối cùng trên người y lột ra, triệt để không còn gì.

Bờ vai Đan Siêu cơ bắp căng thẳng, trong ngực dồn dập phập phồng, một tay đem tay Tạ Vân kéo lên trên đầu đè lại, mười ngón giao nhau lòng bàn tay tương thϊếp.

Ngón tay hắn gắt gao ấn vào nền đất, giống như kiệt lực khắc chế cái gì, lưng bàn tay hơi hơi phát run.

… Người này thích ta không?

Nếu y biết ta đang làm cái gì, y sẽ đồng ý không?

Ngón tay Đan Siêu mê muội một lần lại một lần vuốt ve đôi môi Tạ Vân, thậm chí đem đầu ngón tay sạch sẽ thăm dò tiến vào trong miệng y, mỗi một ma xát rất nhỏ đều khiến hắn điên cuồng run rẩy. Trong khoảng cách không đến một tấc, hơi thở cả hai đều quấn quýt dung hợp cùng một chỗ, giống như mật ngọt hòa tan, khiến cho toàn bộ ý thức của Đan Siêu đều đắm chìm trong ảo cảnh tối đẹp đẽ.

…Có lẽ là y sẽ đồng ý.

Y rõ ràng cũng có thích ta một chút…

Linh hồn Đan Siêu giống như bị xé rách thành hai nửa, một nửa hận không thể quỳ gối xuống đất, đem toàn bộ thân tâm phụng hiến, cầu xin được một khắc rủ lòng thương; một nửa khác lại điên cuồng kêu gào du͙© vọиɠ tội ác, giống như từ sâu trong lòng vươn ra ma trảo, giờ phút này muốn đem người dưới thân nuốt vào trong bụng, từ nay về sau triệt để của riêng mình mình.

“Sư phụ…”

Đan Siêu khàn khàn gọi, rốt cục ma xui quỷ khiến vươn tay, từ dưới lớp áo đỡ lấy thân thể trần trụi của Tạ Vân. Sau đó lòng bàn tay theo đường cong tuyệt đẹp phía sau gáy lần xuống dưới, vòng qua hồ điệp cốt (*), dọc theo đường xương sống, kéo dài đến hậu yêu lõm vào thật sâu.

[(*): hồ điệp cốt: phần xương đối xứng dưới bả vai]

Trong nháy mắt đó, nhiệt huyết toàn thân Đan Siêu như bùng cháy, có sợi dây vô hình vẫn căng trong đầu “phựt” một tiếng mà đứt đoạn.

Đây là của ta.

Thân thể yếu ớt mềm mại, không có thể phản kháng chút nào này, từ giờ trở đi chính là của ta.

Đan Siêu cúi đầu cắn cắn mà hôn lên môi y, khí quan sớm nghẹn đến sắp nổ tung cọ vào đùi trong Tạ Vân, mỗi một ma xát nhỏ như sợi tơ cũng đều mang đến kịch liệt kɧoáı ©ảʍ. Cùng lúc đó hắn vội vàng vuốt ve làn da mềm mại trên mông Tạ Vân, bản năng hắn biết nên làm như thế nào, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, du͙© vọиɠ gào thét trong cơ thể tả xung hữu đột, làm cho hốc mắt hắn đỏ lên.

“… Sư phụ, ” Đan Siêu rốt cục buông lỏng bàn tay vẫn luôn gắt gao đè trên bàn tay Tạ Vân, dùng sức nâng cằm y, để cho gương mặt bởi vì thống khổ mà phá lệ mê người đối diện với chính mình: “Ngươi nhìn ta đi, ân? Ngươi nhìn ta…”

Tạ Vân hai mắt nhắm nghiền, phát ra tiếng thở dốc hỗn loạn. Một khắc kia Đan Siêu đột nhiên ý thức được cái gì, bản năng giống đực rốt cục ở tình huống bị du͙© vọиɠ nghẹn tới cực điểm liền phát huy tác dụng, cơ hồ là hung ác đâm vào nơi nào đó.

“A!”

Nháy mắt toàn bộ thân thể Tạ Vân run lên, đau đớn triệt để như xé rách thần kinh, thậm chí khiến y mơ hồ tỉnh lại: “… A… Đan…”

Đan Siêu cũng há miệng thở gấp gáp. Tuy rằng chỉ có tiến vào một chút đầu, nhưng kɧoáı ©ảʍ như thuỷ triều thoáng chốc đã đem hắn nhấn chìm. Hắn dùng lòng bàn tay che kín ánh mắt Tạ Vân, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi y, đem tính khí từng chút một hướng vào trong đỉnh nhập, có thể cảm giác được dũng đạo dưới bức bách thê thảm không lưu tình chút nào mà khuếch trương đến cực hạn.

Quá sung sướиɠ!

Thật là quá sung sướиɠ!

Đan Siêu đặt một khuỷu tay chống đỡ lên mặt đất, toàn thân ép chặt lên người Tạ Vân, khiến cho thân thể cao cao tại thượng kia bị bắt hoàn toàn mở ra thần phục. Kɧoáı ©ảʍ tựa như liệt hỏa thiêu đốt trong mạch máu, khiến cho một tia lý trí cuối cùng của Đan Siêu đều hóa thành tro bụi.

Mọi ý thức của hắn đều hóa thành một suy nghĩ trong đầu:

trách không được người người đều phải cưới vợ, nguyên lai trên đời còn có việc khoái hoạt đến như vậy!

Đan Siêu quả thực là phát hiện một thế giới mới, phấn khởi đến không kềm chế được, đem Tạ Vân đang hư thoát giãy dụa mãnh liệt ấn trở lại. Đúng lúc này, khí quan nơi hạ thân hắn đang trướng lên giận dữ hoàn toàn chen vào trong dũng đạo, dùng sức mạnh đến mức phát ra một tiếng vang!

Đó kỳ thật là một chiều sâu phi thường khủng bố, nhưng chính Đan Siêu cũng không biết.

Hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến không ngừng thở dốc, cúi đầu mê luyến mà hôn môi Tạ Vân, lại đột nhiên phát giác một tia không đúng.

– Tạ Vân toàn thân co rút, nấc nghẹn.

Chuyện cả kinh này thật sự không nhỏ, Đan Siêu nhất thời đè lại tâm mạch Tạ Vân, dò nội lực bên trong, lúc này mới phát hiện y đau đến toàn thân run lên, trong cổ họng căn bản phát không ra tiếng, ngón tay kiệt lực cào lên mặt đất, thế cho nên để lại mấy đường vạch thật sâu.

Đồng tử Đan Siêu co rút nhanh, không khỏi vươn tay ra sờ, quả nhiên quần áo đặt lót dưới thân Tạ Vân đã bị mồ hôi lạnh ra ướt sũng!

“…” Đan Siêu không dám cử động nữa, giữ nguyên tư thế ban đầu. Cơ bắp bởi vì cường bách khắc chế mà căng thẳng cực nóng. Ước chừng qua một lúc, hắn mới cảm giác được Tạ Vân miễn cưỡng thở ra một hơi, bắt đầu tinh bì lực tẫn mà giãy dụa vặn vẹo.

…Lực giãy dụa kia trước mặt Đan Siêu kỳ thật không chịu được một kích, nhưng dũng đạo non mềm bởi vậy mà kịch liệt co rút lại, tựa hồ muốn đem tính khí xâm phạm đến chỗ sâu nhất mà kiệt lực đẩy ra. Căng thẳng co rút lại tạo thành hấp lực khiến cho tính khí quả thực bị kích động đến cực hạn.

“Sư… Sư phụ, ngươi đừng động,” Đan Siêu dán ở bên tai Tạ Vân khàn khàn nói: “Đừng động! Ta sẽ không làm đau ngươi.. đừng động…”

Tạ Vân há há miệng, giống như muốn nói gì, nhưng lại nói không ra lời liền biến thành thanh âm run rẩy rêи ɾỉ.

Đan Siêu bắt đầu đem tính khí rút ra bên ngoài, bởi vì cố tình chậm rãi lại tạo thành ma xát càng rõ ràng, khiến cho mỗi một tấc gân xanh dữ tợn đều tỉ mỉ sát qua từng nếp thịt non. Cảm giác này quả thực xưng đến vũ nhục. Tạ Vân tầm mắt tan rã, không cách nào thốt ra tiếng. Y dùng chút khí lực cuối cùng muốn đem chính mình đứng lên, cố gắng tránh né dương cụ tàn nhẫn cứng rắn như mãnh thú, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì.

Đan Siêu thối lui được một nửa, cúi người hôn lên tóc mai đầy mồ hôi của y, đột nhiên lại phát lực đẩy mạnh vào!

“A… Ngươi …” Tạ Vân đau đến hỏng mất mà ngửa cổ lên, ngón tay kiệt lực xiết lại, tiện đà bị Đan Siêu nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

“Trụ… Tay…”

Đan Siêu mê muội mà hôn y, từ hai má thẳng đến cổ, trên bờ vai gầy hung hăng lưu lại dấu răng. Cùng lúc đó hắn liên tục ra vào cọ sát. Lúc bắt đầu là thong thả khắc chế, tuy rằng mỗi lần đều đỉnh đến sâu nhất, lại không hoàn toàn rời khỏi, khiến cho huyệt khẩu chật hẹp cơ hồ muốn xé rách; Lúc sau lại hoàn toàn không thể kiềm chế được, biên độ thao lộng càng lúc càng lớn, động tác cũng càng lúc càng nhanh, gần như thô bạo. Thậm chí ở sâu trong dũng đạo cũng vang ra tiếng nước rõ rệt.

“Ta yêu ngươi…” Hắn kịch liệt thở gấp, ở bên tai Tạ Vân lập đi lập lại: “Ta yêu ngươi, biết không? Ngươi nghe được không? …”

Tạ Vân không có khả năng nghe thấy, thân thể y căn bản không chịu nổi du͙© vọиɠ chiếm hữu điên cuồng cháy bỏng của nam tử trẻ tuổi. Huống chi cỗ tà hoả kia của Đan Siêu đã nghẹn thời gian dài như vậy, lúc bộc phát ra thật là phi thường đáng sợ.

Hắn đem Tạ Vân ôm đứng lên lật người, từ phía sau tiến vào lần thứ hai. Tính khí vốn đã phi thường làm cho người ta sợ hãi nhờ vậy càng đi sâu vào trong, nội bích bị cọ sát đến thất điên bát đảo. Kɧoáı ©ảʍ khiến cho lý trí của Đan Siêu hoàn toàn đánh mất. Hắn gắt gao cắn một khối thịt non mềm mại sau cổ Tạ Vân, rất nhanh tính khí chôn sâu trong cơ thể Tạ Vân bắn ra lần đầu tiên. Cái loại chiều sâu này có thể nói là tàn nhẫn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng khiến Tạ Vân phát run.

Nhưng mà sau đó độ cứng của dương cụ cũng không có giảm bớt, thậm chí hắn cũng không có bất luận ý tứ nào muốn ngừng lại.

Đan Siêu khó nhịn mà hít vào một hơi, chỉ hơi rời khỏi một chút, lại lập tức như dã thú lần thứ hai cắm trở vào.