Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 22

Hôm sau, bốn người Ân đế đi đến bến thuyền thì phát hiện có một chiếc thuyền đang đậu bên bờ tựa hồ là đang đợi bọn họ.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn xung quanh, đầy mặt nôn nóng hỏi "Sư phụ như thế nào còn chưa đến, người ngày hôm qua rõ ràng đã đáp ứng cùng ta đi Giang Nam mà."

Ân đế ôm vai y trấn an nói "Đừng nóng vội, hắn là sư phụ của ngươi không có khả năng lừa gạt ngươi."

Hắn vừa dứt lời thì thấy từ trên thuyền đi xuống một người, người này thân mặc một đạo bào hắc sắc, tay cầm phất trần bạch sắc, tiên phong đạo cốt lãnh diễm vô song, không phải Trương đạo tử thì là ai!

"Sư phụ, nguyên lai người đã lên thuyền, ta còn sợ người không đến a." Thượng Quan Tử Ngọc cao hứng nói, ngữ khí nghe vào tai như đang làm nũng.

Trương đạo tử đi lên phía trước xem xem sắc mặt y, sau đó bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Ân đế. Ân đế có chút xấu hổ khụ hai tiếng, tối hôm qua hắn cũng không muốn ép buộc Tử Ngọc như vậy.

"Hảo, đều lên thuyền đi, trên thuyền có vài gian phòng, các ngươi có thể tùy ý lựa chọn chỗ ở." Trương đạo tử nói.

Bốn người Ân đế lên thuyền, chọn phòng xong liền đem hành lý buông xuống, nhìn thấy Tử Ngọc vừa đặt hành lý xuống liền muốn chạy đi tìm sư phụ của y, Ân đế một phen ôm y lại, đem ấn lên giường rồi vén chăn lên đắp cho y.

"Ngoan, sắc mặt ngươi không tốt, trước hảo hảo ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại tìm sư phụ ngươi cũng không muộn. Trương đạo tử hiện đang ở trên thuyền, hắn cũng sẽ không chạy trốn, Tử Ngọc vẫn là dưỡng hảo thân thể mình trước tiên." Ân đế ôn nhu dỗ dành.

Thật vất vả mới hống được Tử Ngọc thành thành thật thật đi ngủ, Ân đế ra khỏi phòng đứng ở trên khoang thuyền ngắm nhìn non sông tráng lệ thuộc về hắn.

Con thuyền lặng lẽ lướt trên mặt sông rộng lớn làm tỏa ra từng vòng sóng hai bên mạn thuyền. Tuy rằng lúc này đã là cuối thu, hoa cỏ hai bên bờ sông đều đã khô vàng héo tàn không có bao nhiêu cảnh sắc để thưởng thức, bất quá cũng có một loại mỹ cảm hiu quạnh.

Ân đế đang đứng ở đằng kia thưởng thức phong cảnh thì thấy Liễu Tịch đột nhiên từ trong phòng lao ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên mạn thuyền, ghé vào mép thuyền không động đậy.

Ân đế hoảng sợ đang muốn tiến lên hỏi thăm thì thấy Bách Lý Hiên vội vã chạy lại đây, trong tay cầm một cái bố khăn còn có một chén nước, đưa ra một tay vỗ vỗ trên lưng Liễu Tịch.

"Liễu Tịch đây là?" Ân đế kinh nghi hỏi, đỉnh đỉnh đại danh "Độc y" cũng sẽ có thời điểm suy yếu như vậy?

"Hắn say thuyền rất lợi hại." Bách Lý Hiên cũng thật bất đắc dĩ, người này bình thường tung tăng nhảy nhót, tinh lực vô cùng dư thừa, không nghĩ tới cư nhiên sẽ say tàu thành cái dạng này!

Liễu Tịch nằm sấp trên mép thuyền, đầu cúi xuống dưới không ngừng nôn khan, nhưng cũng chỉ có thể phun ra một chút nước chua, trong dạ dày từng trận phiên giang hải đảo, hắn khó chịu đến mức chỉ muốn nhảy xuống sông, chỉ cần không ngồi trên chiếc thuyền đáng chết này là được. Hắn đường đường là "Độc y" Liễu Tịch, lớn như vậy còn chưa từng sợ qua cái gì, như thế nào lần này lại để lật thuyền trong mương, vô duyên vô cớ để Bách Lý Hiên chê cười, hừ!

Nhìn Liễu Tịch gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Bách Lý Hiên chỉ có thể lo lắng suông mà không có biện pháp, hỏi "Ngươi không phải thần y sao?Chẳng lẽ không có chút biện pháp nào?"

Liễu Tịch từ mép thuyền ngẩng đầu lên, tức giận liếc mắt nhìn hắn, hữu khí vô lực đáp "Ta trước kia chưa từng ngồi thuyền, như thế nào biết sẽ có chuyện say sóng này đương nhiên cũng không có điều chế thuốc cho việc này."

Một trận gió thổi qua, mặt nước bên dưới lay động, thuyền cũng theo đó mà nghiêng lắc, Liễu Tịch "ọe" một tiếng, lại lần nữa nắm sấp trên mép thuyền, một bộ dáng người sắp chết.

Bách Lý Hiên dùng bố khăn xoa xoa mặt cho hắn, lại đưa ly nước qua "Nhanh uống chút nước có lẽ sẽ tốt hơn một chút." Lại không ngừng lấy tay vuốt vuốt lưng y, hi vọng có thể làm Liễu Tịch dễ chịu chút.

Liễu Tịch suy yếu khoát tay vừa định nói chuyện thân thuyền lại lay động một trận, sắc mặt hắn tái nhợt cúi đầu điên cuồng phun ra một ngụm.

"Hôm nay gió trên mặt sông khá lớn, thuyền lay động có chút lợi hại, bằng không hắn sẽ không choáng váng lợi hại như vậy, nói với phu thuyền làm sao để thuyền tận lực đi chậm ổn định chút." Ân đế bình tĩnh nói.

"Dạ!" Bách Lý Hiên lĩnh mệnh vội vàng đi tìm phu thuyền bằng không chưa đến được Giang Nam mạng của Liễu Tịch đã rơi mất phân nữa.

Sau khi Bách Lý Hiên trở về, tốc độ thuyền quả nhiên giảm bớt rất nhiều, đi tương đối vững vàng, cuối cùng Liễu Tịch cũng cảm thấy dễ chịu một ít, đặt mông ngồi trên mũi thuyền, cương mặt lên nói "Tiểu gia ta sẽ không bao giờ ngồi thuyền nữa, này thật sự là muốn mạng người mà!"

Ngẩng đầu nhìn bộ mặt vô sự của Ân đế cùng Bách Lý Hiên, trong lòng cực độ không phục, bĩu môi nói "Vì cái gì chỉ có một mình ta khó chịu, các ngươi như thế nào đều không có chuyện gì?Thật sự là quá đáng!"

Bách Lý Hiên nhìn hắn một cái lạnh buốt nói "Chính là bởi vì ngươi tâm địa không tốt không muốn để cho người khác tốt, chính mình say tàu còn muốn người khác cùng mình khó chịu, ngươi một chút cũng không thiện lương, lão thiên gia là đang trừng phạt ngươi mới làm cho ngươi say tàu."

"Khốn kiếp!" Liễu Tịch cả giận nói lập tức đứng dậy giương nanh múa vuốt đánh về phía Bách Lý Hiên, chẳng qua hắn thật sự là say tàu choáng váng sức chiến đấu so với bình thường cũng giảm đi rất nhiều, giờ phút này chính là ngoài mạnh trong yếu, lại còn quật cường chống cự lại.

Đôi mày kiếm của Bách Lý Hiên nhăn lại, không đem lời con mèo con nói nghe vào trong tai một phen vác lên vai không để ý mèo con đang la to, quyền đấm cước đá, một đường đem người kéo vào trong phòng ném lên giường.

"Ai u!" Mông Liễu Tịch hạ xuống giường đau đến hắn phải giật mình, từ trên giường nhảy dựng lên cả giận nói "Bách Lý Hiên, ngươi là muốn mưu sát ta sao?Dùng khí lực lớn như vậy?"

Bách Lý Hiên không để ý tới hắn, đem hoa quả bên cạnh bàn bưng đến đặt ở trên tay hắn dùng giọng điệu ra lệnh nói "Không cho ngươi náo loạn, ăn chút hoa quả sau đó liền ngủ, ngủ thì không cảm thấy choáng váng nữa."

Liễu Tịch đưa mắt trừng hắn một cái, cầm lấy một quả táo rồi cắn xuống, cắn một ngụm thì ngẩn đầu nhìn Bách Lý Hiên một cái, ở trong lòng căm hận nói "Cái tên Bách Lý Hiên kia, tiểu gia cắn chết ngươi, cắn chết ngươi."

Bách Lý Hiên cũng lười quản hắn, nếu có khí lực trừng hắn chứng tỏ đã không có việc gì, vì thế xách kiếm rời khỏi phòng để lại Liễu Tịch ai oán ngồi trên giường cắn táo.

Trương đạo tử ra khỏi phòng thì thấy Ân đế cùng Bách Lý Hiên đứng ở mép thuyền trò chuyện. Ân đế sinh ra đã có một bộ khí thế của đế vương, tùy tiện đứng ở đâu cũng bễ nghễ thiên hạ, khí thế cao cao tại thượng không tự giác lộ ra bên ngoài.

Về phần Bách Lý Hiên, hắn thời thời khắc khắc đều xuất hiện cùng với thanh kiếm, kiếm khí vây quanh người tự có phong phạm đại hiệp, chọc người chú ý.

"Sư phụ!" Ân đế cùng Bách Lý Hiên nhìn thấy hắn nhất tề hô.

Nếu hắn đã là sư phụ của Tử Ngọc, tự nhiên cũng là sư phụ của hai người bọn họ.

Trương đạo tử hơi hơi gật đầu, đi tới đem một viên dược hoàn hồng sắc đưa cho Bách Lý Hiên "Đem dược này đưa cho Liễu công tử, sau này hắn sẽ không say tàu nữa."

Ân đế cùng Bách Lý Hiên đều cả kinh thở dài "Sư phụ quả thật là thần tiên!"

Lúc này Thượng Quan Tử Ngọc từ trong phòng đi ra, y vừa tỉnh ngủ thì nghe bên ngoài có động tĩnh liền đi ra thì nhìn thấy Trương đạo tử nên lên tiếng gọi "Sư phụ!"

"Ngọc nhi, ngươi đến đúng lúc, sư phụ có chuyện muốn nói với ngươi."Trương đạo tử nói với Thượng Quan Tử Ngọc.

Thượng Quan Tử Ngọc đưa mắt nhìn Ân đế, Ân đế cười ôn nhu với y "Đi thôi." Thượng Quan Tử Ngọc cũng thản nhiên cười cười theo Trương đạo tử vào trong.

Bách Lý Hiên đi nhìn Liễu Tịch, thấy nằm trên giường lăn qua lộn lại tựa như tiểu trư đang lăn lộn trong vũng bùn. Bách Lý Hiên bất đắc dic thở dài, tiểu tử này thật là một khắc cũng không yên tĩnh được, đã bị say tàu mà cũng không thành thật ngủ.

"Ăn cái này ngươi sẽ không khó chịu nữa." Bách Lý Hiến bước tới đưa viên dược hồng sắc đưa cho Liễu Tịch.

Liễu tịch nhìn thứ đang ở trong tay Bách Lý Hiên lập tức dựng thẳng người "Đây là cái gì, ngươi sẽ không độc chết ta đi."

"Ta mới không có thời gian làm như vậy!"Bách Lý Hiên bị hắn làm cho tức giận đến không có biện pháp, nhíu mày nói "Đây là của Trương đạo tử cho ngươi, hắn có tiếng là cao nhân thế ngoại, không có khả năng sẽ hại ngươi."

Liễu Tịch bĩu môi, từ trong tay hắn cầm lấy dược hoàn, giơ lên giữa không trung cẩn thận xem xét, líu lưỡi nói "Quả nhiên đây chính là tiên đan trong truyền thuyết a, đến cùng là dùng dược liệu nào phối thành?"

Bách Lý Hiên đoạt lấy dược hoàn từ trong tay tên kia, trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, Liễu Tịch lập tức theo bản năng nuốt vào trong bụng.

Liễu Tịch ngồi dậy hung hăng trừng hắn, cả giận nói "Ngươi làm gì?Ta có muốn uống viên dược hoàn kia đâu, mau trả ta một viên."

"Dù sao ngươi cũng không coa khả năng làm ra cái gì tốt, ta cũng không muốn ngươi đi gây họa cho người khác." Bách Lý Hiên thản nhiên nói.

Liễu Tịch tức giận đến mức hừ hừ, thân thủ cởi đai lưng của chính mình nói với Bách Lý Hiên "Ngươi đi ra ngoài cho ta, tiểu gia ta muốn khỏa thân ngủ nên không muốn bị ngươi nhìn, vẫn là nói ngươi muốn theo bồi ta ngủ sao?"

Bách Lý Hiên thấy hắn đã cởi đến mức lộ ra nửa l*иg ngực trắng nõn, liền cuống quít tiến lên đem người nhét vào trong chăn sau đó đỏ mặt xoay người đi ra ngoài.

Liễu Tịch chôn đầu ở trong chăn cười đến đau sốc hông, toàn bộ giường đều lắc lư, trong chốc lát cũng không còn cảm thấy choáng đầu không biết là viên dược hoàn kia có tác dụng hay là trêu cợt Bách Lý Hiên khiến tâm tình hắn đặc biệt tốt còn có thể giảm bớt cảm giác khó chịu của thân thể.

"Sư phụ, người muốn cùng đồ nhi nói chuyện gì?"Trương đạo tử ở trong phòng nghe Thượng Quan Tử Ngọc hỏi.

Trương đạo tử nhìn nhìn y nói "Sư phụ chủ yếu là muốn biết hiện tại Hoàng đế đối với ngươi có tốt không?Tuy rằng cái gì sư phụ cũng có thể tính ra được nhưng sư phụ vẫn muốn nghe chính miệng ngươi nói với ta."

Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở bên cạnh mặt ửng đỏ trả lời "Sư phụ, Bệ hạ hắn hiện tại đối đãi đồ nhi rất tốt, hắn sủng ta, tôn kính ta, còn cho phép ta tham chính, mang ta xuất cung giải sầu, nếu không phải đồ nhi tự mình trải qua, đồ nhi cũng không dám tin tưởng hết thảy."

"Ngươi có thể nói như vậy sư phụ cũng yên tâm, Ngọc nhi không cần không tin, hết thảy đều là ngươi nên được hưởng, ngươi chỉ cần hảo hảo quyd trọng, không cần giống như sư phụ, hối hận không kịp." Trương đạo tử thản nhiên nói.

"Sư phụ!"Thượng Quan Tử Ngọc chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt sầu muộn như thế của sư phụ y, giống như trải qua chuyện gì khổ sở lắm, y nhịn không được hỏi.