“Là các ngươi!” Diệp Thu trừng lớn đôi mắt, thật là lắp bắp kinh hãi.
“Lại gặp mặt, đệ đệ Diệp Thu đáng yêu!” Keith cười đá văng cửa xe, bước nhanh tiến lên cho Diệp Thu một cái đại đại ôm, chút nào không chê hắn trên người dính lên tang thi huyết.
Kinh ngạc mà tiếp nhận “Tình địch cũ ” hữu hảo ôm, Diệp Thu vẫn chưa phục hồi tinh thần, đây là có bao nhiêu trùng hợp a!
Lúc này Andrey cũng cười lớn từ trong xe bước ra, mở ra ôm ấp bọn họ, cao hứng nói: “Dùng cách nói của người Trung Quốc các ngươi, chúng ta thật là có duyên phận a!”
Diệp Cẩn bất động thanh sắc mà đi nhanh vài bước tiến lên bắt lấy tay Andrey, hữu hảo mà nắm tay, “Lại gặp mặt, lão bằng hữu.”
Không có chú ý tới chi tiết nhỏ Andrey cười cho Diệp Cẩn một cái ôm, “Thật cao hứng có thể sống nhìn thấy các ngươi! Bằng hữu của ta!”
Dùng sức vỗ lưng đối phương, Diệp Cẩn gợi lên một tia ý cười các ngươi sao lại bị tang thi vây khốn?
Lúc này Keith đi tới cao hứng vỗ bả vai Diệp Cẩn; "Chuyện này giải thích cũng khó! Tóm lại chúng ta quá xui xẻo! "
"Sao lại thế này?" Diệp Thu tò mò đứng ở cạnh Diệp Cẩn, đối với bộ dáng bọn Keith trải qua thật phần hứng thú.
Keith làm biểu tình quái dị, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta sẽ nói cho các ngươi, nhưng trước đó có thể cho chúng ta ăn không? đói bụng đã thật lâu! "
Cười một lúc, Diệp Thu quay về xe cầm cho bọn hắn mấy túi mì ăn liền, nghĩ nghĩ lại mang nồi, cồn cùng mấy cái trứng gà đóng trong túi mang tới
Keith hoan hô, trời mới biết bọn họ mấy ngày nay khổ thế nào, mì ăn liền cùng trứng quả thật là mỹ vị nhân gian.
Hắn cảm thấy nước miếng của mình đều sắp rớt rồi.
Một bên nấu ăn một bên Diệp Thu tò mò lại hỏi: "Lần trước các ngươi không phải nói sẽ đi bái phỏng chúng ta sao? tại sao lại không đi?"
Keith lẳng lặng nhìn nước sôi đang làm mềm mặt bánh, ngửi mùi mì ăn liền mà lệ nóng doanh tròng.
Cũng may hắn còn nhớ tới vấn đề của Diệp Thu, một bên nuốt nước miếng lại nói: "Đây là chuyện lớn, chúng ta vừa nói ra, phía trước là phương Bắc, nguyên bản muốn tìm đồng bạn ai ngờ bọn họ lại đáng giận như thế!"
Mì ăn liền thật nhanh nấu xong, Andrey đứng dậy giúp Keith vớt mì sợi, Keith không ngừng hít mũi, hắn nước miếng đã mau chảy ra.
Andrey thập phần kích động, người không cảm thấy quá đói cũng không hiểu được cảm giác này, hơn nữa bọn họ vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
Được sống thật tốt!
Diệp Thu cười chạy tới ngồi xuống cạnh Diệp Cẩn, không quấy rầy hai người đang thỏa mãn ăn, ngược lại nhìn về phía Diệp Cẩm: "Ca ca, thật là quá may mắn! "
"Ân" Diệp Cẩn gật đầu, giơ tay thập phần tự nhiên lấy đi mấy chiếc lá khô trên tóc hắn đang rất vui vẻ.
Một tay đem Diệp Thu kéo vào ngực, Diệp Cẩn không hề dự liệu mà hôn lên trán, hắn vui vẻ thì tốt.
Vội vàng lặng lẽ nhìn hai người khác, cũng may bọn họ đang chăm chú với chén mì ăn liền, căn bản không rảnh bận tâm tới bọn họ ngọt ngào.
Nhẹ nhàng thở ra, Diệp Thu duỗi tay chọc cánh tay rắn chắc của hắn, có chút giận giữ "Đang giữa ban ngày, chú ý a"
Ôm sát người trong l*иg ngực, Diệp Cẩn hơi cúi đầu, tầm mắt bất động thanh sắc xẹt qua tai trái Diệp Thu: "Ta là của ngươi ".
Diệp Thu ngẩn ra, nháy mắt phản ứng lại lần trước hắn đem Keith nhận sai là người yêu của Diệp Cẩn, trên mặt bỗng đỏ lên, tầm mắt đảo qua hai người cách đó không xa, thấy lực chú ý của bọn họ không ở trên người, động tác nhanh chóng chạm qua môi Diệp Cẩn.
"Ngươi đương nhiên là của ta"
Nói ra những lời này, Diệp Thu hướng nhanh tới chỗ hai người Keith, nỗ lực giả bộ thập phần tự nhiên bình tĩnh.
Nhìn đệ đệ mình thẹn thùng chạy đi, Diệp Cẩn giơ lên môi, ngón tay chậm rãi chạm tới cánh môi bị hôn qua, ánh mắt ám ám.
Diệp Thu nỗ lực ném ngượng ngùng trong lòng mình ra, đến gần hai người Keith ăn đến vô cùng thỏa mãn.
"Thật no! " Keith nhìn về phía Diệp Thu, giơ cho hắn ngón cái: "Ăn quá ngon! "
Cười ha ha Diệp Thu nói: "Ăn no sao?"
Thỏa mãn uống uống xong ngụm nước mỳ cuối cùng, Andrey thích ý vỗ bụng mình: "Ăn no! quá no rồi! thật hạnh phúc! "
"Haha" Diệp Thu xoay người hướng tới phía Diệp Cẩn vẫy tay, ý bảo hắn lại đây, nói: "Chúng ta về căn cứ, các ngươi có muốn cùng đi không? "
Keith tét miệng: "Cùng nhau đi! "
"Chúng ta xe hỏng rồi, lại không có vật tư, hai người không đi căn cứ thì rất khó sống sót".
"Được rồi" Diệp Thu gật đầu, lúc này tò mò hỏi "Các ngươi còn chưa nói rõ mình gặp chuyện gì"
Keith bất đắc dĩ vỗ tay: "Tốt! Xem ra người rất hiếu kỳ! "
Đương nhiên! Diệp Thu gật đầu, hắn xác thật phi thường tò mò, vừa rồi trong quá trình chiến đấu hắn có thể nhìn ra hỏa hệ dị năng của Andrey cho dù ở lúc kiệt sức vẫn như cũ có uy lực cường đại, đến tột cùng là họ đã gặp chuyện gì mà trở nên chật vật như thế?
Keith thoải mái ngồi trong l*иg ngực Andrey xếp bằng, bày ra một bộ giá đầu gối trường đàm, nói: "Trước đây chúng ta nghe nói phương Bắc có tổ chức sống sót, bên trong thành viên đều là người Châu Âu bị nhốt ở Trung Quốc không về được, vì muốn sinh tồn bọn họ quyết định liên hợp lại. Chúng ta lúc ấy quyết định gia nhập bọn họ, rốt cuộc ngươi hiểu đấy, ở đất lạ tha hương, có thể ở bên cạnh đồng bào mình là một chuyện may mắn đến thế nào".
Hắn lại nói: "Dị năng của ta các ngươi đều biết, chính là hỏa hệ dị năng, Keith lúc sau cũng kích phát dị năng, trong thân thể hắn có thể xuất hiện ra một cái không gian lớn có thể chứa đựng vật tư, chúng ta rất vui, rốt cuộc lúc này người có thể có được vật tư lại càng dễ sống sót.
Keith cầm tay Andrey: "Chúng ta có thể tự trải qua rất khá, nhưng nghe nói những đồng bào của mình sống không tốt, chúng ta quyết định đi giúp bọn hắn, bởi vì vật tư của chúng ta sung túc, vậy không tốt sao? "
"Sau đó thì sao? " Diệp Thu bất chi bất giác quen tay nắm lấy góc áo Diệp Cẩn, cảm thấy thập phần khẩn trương nghiêm túc.
"Sau đó chúng ta phát hiện ra bọn họ căn bản không như tưởng tượng của chúng ta là đồng bào hữu hảo, mà là một đám ma quỷ!! " Keith nhìn qua phi thường tức giận, hiển nhiên trải qua thập phần không tốt.
"Phải" Andrey an ủi ôm chặt người yêu trong lòng "Chúng ta nguyên bản chỉ nghĩ là cho bọn hắn một ít vật tư, nhưng không nghĩ tới không gian của Keith bị phát hiện, những cái tên hỗn đản đó cư nhiên liên hợp lại, bẫy chúng ta, bức bách Keith giao ra vật tư đang sở hữu! "
"Đúng vậy! Đám người kia nên xuống địa ngục đi. Thượng đế sẽ không tha thứ cho họ!" Keith vỗ cánh tay Andrey tiếp tục nói: "Cũng may chúng ta đủ may mắn ở một khắc cuối cùng trốn thoát, tuy rằng vật tư đã không còn nhưng mà còn mạng là thật may mắn"
Nói, Keith nhìn mắt Andrey, ngẩng đầu hôn hôn sườn mặt hắn, “Không gian vật tư giao không sai biệt lắm, bên trong chỉ còn lại có một chút đồ ăn, căn bản không đủ, cũng may chúng ta liều chết cướp được xe có cũng đủ xăng, chúng ta mới có thể nhiều lần trải qua gian khổ mà trở lại nơi này!”
“Các ngươi xác thật cũng đủ may mắn.” Diệp Cẩn mở miệng, “Nếu không phải chúng ta vừa lúc đi ngang qua, các ngươi thật sự sẽ đi gặp thượng đế.”
“Đúng vậy!” Diệp Thu cuồng gật đầu: “Nếu các ngươi không chặn đường, chúng ta cũng không nhất định sẽ xuống xe cứu người đâu!”
“Cảm tạ thượng đế!” Keith cười hướng lên trời mở ra đôi tay, thiệt tình thực lòng cảm kích, hết thảy đều trùng hợp, như là có ngày thiết kế tốt, quá may mắn!
“Ca ca!” Diệp Thu chợt đứng lên hướng xe chạy tới, Keith hai người xem không thể hiểu được trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Cẩn hướng bọn họ phất tay ý bảo không có việc gì, nói: “Chúng ta nguyên bản là rời đi căn cứ.”
“Rời đi?” Keith rất là kinh ngạc, “Vậy các ngươi như thế nào lại trở về?”
Tầm mắt chuyển hướng Tam Tiêu cách đó không xa bị Diệp Thu ném trên mặt đất, Diệp Cẩn ý bảo phi thường rõ ràng.
“Đó là ai?” Keith đứng lên, tay đáp mái che nắng nhìn về phía Diệp Thu cùng người trên mặt đất lấy tư thế kỳ quái nằm.
“ Nguyên nhân chúng ta về căn cứ.” Diệp Cẩn đứng dậy đi hướng Diệp Thu.
Liếc nhau, Keith hướng Andrey vẫy vẫy tay, hai người đầy cõi lòng nghi hoặc mà đuổi đến.
Andrey dùng chân đá đá Tam Tiêu bị gắt gao trói, kinh ngạc không thôi, “Đây là ai?”
“Người Nhật Bản.” Diệp Thu đôi tay ôm cánh tay nhún vai, trong lòng lại lần nữa xác định truyền thuyết người Âu Châu phân không rõ với người phương Đông.
Tò mò mà ngồi xổm để sát vào nhìn Tam Tiêu thập phần suy yếu, Keith hỏi: “Các ngươi trói người Nhật Bản làm cái gì? Hắn muốn chết sao?”
“Bởi vì bọn họ đánh ý đồ xấu, cho nên chúng ta muốn đem hắn mang về căn cứ, thông tri căn cứ chính phủ.” Diệp Thu bên người ngồi xổm xuống giải thích nghi hoặc, “Vì không cho hắn chạy trốn, chúng ta đành phải trói chặt hắn, ngươi yên tâm, hắn không chết được.”
Tam Tiêu buồn bực khuất nhục cực kỳ, mình bị Diệp Thu bọn họ trói chặt không cho ăn còn chưa tính, cư nhiên còn giống gia súc bị những người khác vây xem! Không thể tha thứ!
“Ngươi không cho hắn uống nước sao?” Keith hỏi.
Tầm mắt đảo qua Tam Tiêu môi khô khốc, Diệp Thu nói: “Cho, nhưng chỉ đủ duy trì sinh mệnh, không đủ giải khát.”
Giơ ngón tay cái lên, Keith thập phần bội phục: “Thông minh!”
Thản nhiên tiếp thu lời khen, Diệp Thu yên tâm thoải mái, phải biết rằng, ở tình huống cực độ khát khô, một chút nước sẽ chỉ làm ta càng thêm thống khổ, mà không phải giống người khác suy nghĩ có thể giảm bớt khát nước.
Vì cái gì đối xử như vậy với hắn……
Diệp Thu cong cong môi, tin tưởng mỗi người đều hiểu nguyên nhân đoạn lịch sử đó.
Hắn không có nhiều thiện lương.
Ngắn gọn mà cho hai người đang không rõ tình huống rõ ràng chân tướng, Diệp Thu có chút chờ mong mà đề nghị: “Các ngươi muốn cùng nhau hành động sao?”
Keith nhìn về phía Andrey, bọn họ hiểu ý Diệp Thu, là muốn cho bọn họ gia nhập trong đó, không chỉ cùng hồi căn cứ, sau này nhằm vào hành động người Nhật Bản cũng cùng nhau hành động.
Andrey có chút do dự, rốt cuộc vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu hắn đáp ứng, đối mặt lại là tương lai không rõ sinh tử.
Nhưng bọn họ trời sinh trong máu tràn ngập mạo hiểm, tương lai trong miệng Diệp Thu đối bọn họ có sức hấp dẫn lớn.
Nghiêng mặt nhìn Keith bên người đầy mắt chờ mong, Andrey bất đắc dĩ mà dùng sức nhu loạn tóc của hắn, nói: “Cùng nhau đi!”
“yes!” Keith thập phần hưng phấn, hoan hô ôm cổ Andrey, “Tràn ngập kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân sinh a!”
Diệp Thu quay đầu lại nhìn Diệp Cẩn, mắt đầy ý cười.
Đồng đội càng nhiều, bọn họ phần thắng lại càng lớn, tương lai gặp được nguy hiểm cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.