Editor: Sakura Trang
Ngoài thành cựu độ khai quốc Đại Dạ quốc, còn một thứ nổi danh gần xa, đó chính là suối nước nóng.
Chủ thành mặc dù không lớn, lại có ba quán suối nước nóng, lúc cuối mùa thu này phụ cận thành trấn cũng không ít người đặc biệt đến nơi này. Một ít quan lại phú hộ ở đây lại là lần lượt ở trong đại trạch của mình đào bới bồn tắm, dẫn suối nước nóng vào bên trong, thuận lợi tùy thời hưởng thụ.
Trong vương phủ nguyên vốn cũng có nơi chuyên môn cung cấp tắm rửa hương thụ, vì Phong Tiêu Nhiên dọn tới sau một mực ở bên trong viện nghỉ ngơi những chuyện khác một mực không hỏi, vì vậy ao suối nước nóng kia cũng không từng có người chuyên xử lý, chỉ bỏ hoang. Mạc Ưu dựa vào một ít trí nhớ không quá tinh thông kiếp trước, biết bơi lội đối với người mang thai mà nói là vận động rất tốt, mượn nước nâng người sẽ không quá mệt nhọc, vừa có thể hoạt động tay chân vừa trợ giúp sinh sản, vì vậy đặc biệt mang mấy cái hạ nhân dọn dẹp đổi mới hoàn toàn dục quán, nhằm để Phong Tiêu Nhiên dùng mỗi ngày ngâm tắm.
Lại bởi vì thời tiết càng ngày càng giá rét, mới vừa nóng hổi lại phải có một đoạn đường mới có thể trở về phòng, trên đường đi chẳng may trúng gió, ngược lại đối với thân thể không tốt. Vì vậy hắn còn đặc biệt đem một gian phòng lớn hướng nam phía sau dục quán sửa sang lại một phen, làm thành phòng ngủ, cùng Phong Tiêu Nhiên cùng nhau dời qua.
Từ hai người nhận nhau lấy sau Mạc Ưu liền không lại về phòng hạ nhân, mà là ở bên người Phong Tiêu Nhiên cùng y sớm chiều làm bạn hết lòng chăm sóc. Đáng vui là, dưới sự cố gắng không ngừng của hắn, thân thể của Phong Tiêu Nhiên cũng quả thật có khởi sắc rõ ràng.
Vì che giấu tai mắt người, hắn chỉ có thể ở lúc ban đêm không người mới có thể tháo mặt nạ xuống, bình thường vẫn lấy thân phận Lâm Phong, vì vậy tất cả mọi người nói tiểu tử thúi ngốc nghếch này cũng không biết đi vận cứt chó gì, chỉ bằng tướng mạo bình thường ném ở trong đám người liền tìm không ra của hắn, lại có thể để cho Tấn vương điện hạ duyệt vô số người mê luyến không dứt, thu ở bên người chuyên sủng.
Đảo mắt liền đến giữa tháng mười một, Mạc Ưu tính toán một chút thời gian, cái gọi là mười tháng mang thai, sinh đôi đều sẽ ra đời trước thời hạn một ít, như vậy tính một chút cuối tháng mười hai liền nên là sản kỳ của Phong Tiêu Nhiên, vì vậy nhất là không dám khinh thường. Hết lần này tới lần khác cửa ải cuối năm mấy chỗ nông trang phía dưới liên tục xảy ra chuyện, luôn có người báo đến trong phủ, Ưu sợ hắn phiền lòng, liền ôm tất cả trương mục cùng công việc hàng ngày, Phong Tiêu Nhiên ngược lại cũng rất yên tâm, bản thân mỗi ngày trêu chim đùa hoa, rất nhàn nhã.
Cuộc sống bình tĩnh cũng không tê dại thần kinh từ đầu đến cuối căng thẳng của Mạc Ưu, Tiêu Nhiên ở mật mưu cái gì, mặc dù chưa bao giờ nói với hắn, nhưng lòng hắn biết rõ. Đây thường xuyên lui tới giữa nông trang cùng vương phủ, cũng nghe nói rất nhiều về thế cục của quan viên, cùng tin tức liên quan đến tân hoàng.
Thanh Lưu cùng Tinh Hãn ý đồ giáp công nhìn chằm chằm, Hắc Lang bộ tộc kéo nhau trở lại nhìn chằm chằm, cùng với các loại thế lực không rõ trong nước minh tranh ám đấu, đối với quốc gia đã bị chiến sự hành hạ đất hết sức mệt mỏi mà nói, không thể nghi ngờ là liên tiếp gặp tai nạn. Tân hoàng làm theo chánh sách lôi đình vô cùng tàn nhẫn, liên tiếp ban bố mười mấy chính lệnh mới “Ân điền lệnh”, tương tự với “Thôi ân lệnh” của Hán triều, hành động này dĩ nhiên là vì phân hóa thế lực chư hầu vương củng cố chính quyền, nhưng ở trong mắt Mạc Ưu nhưng là cử động sai lầm.
Thời cuộc không yên quốc gia suy nhược lâu ngày, vào lúc này không liên hiệp chư hầu ngược lại phân mà hóa, không thể nghi ngờ là tìm phiền toái cho mình. Rất nhanh cái nhìn này của hắn cũng nhận được chứng thật, trong phủ Tấn vương gần đây thường xuyên xuất hiện khuôn mặt xa lạ, đều là tới đi vội vàng thần thần bí bí, lại là các nơi bất đồng khẩu âm, mặc dù Tiêu Nhiên không nói, Mạc Ưu cũng to gan suy đoán ra những người này đều là sứ giả chư hầu vương các nơi phái tới liên hiệp Tấn vương.
Cử động tự đào mộ chôn mình của tân hoàng, chính là gia tăng thu thuế, khắp nơi động viên, thậm chí chiêu mộ nhập ngũ tuổi tác mở rộng đến từ mười hai đến sáu mươi tuổi. Cứ như vậy rất nhiều địa phương thật cũng chỉ còn dư lại phụ nữ già yếu và trẻ nít, đừng nói là xuống ruộng canh tác, chính là duy trì sinh kế thường ngày cũng khó khăn. Dân là cơ bản của quốc gia, hành động này của tân hoàng không thể nghi ngờ là làm lòng của nhiều trung thần ủng hộ hắn rét lạnh, cũng rối rít nhớ tới Tấn vương trung hiếu lưỡng toàn cố thủ hoàng lăng.
Ngày hôm đó trong sổ sách trong trang trừ chút vấn đề, Mạc Ưu ở trong đó nhiều trì hoãn chút thời gian, lúc trở lại vương phủ trời đã sớm đen nhánh, trong phòng ngủ lại không có ánh đèn.
“Điện hạ đâu?” Tháo áo khoác lông trắng thật dầy trên người xuống, Mạc Ưu nhận trà nóng A Lâm đưa, suy nghĩ chuyện trong sổ sách, một bên thuận miệng hỏi.
“Ở thư phòng đâu. Hách Liên lão tướng quân ở trong đó nữa, buổi chiều bắt đầu vẫn mật nghị đến bây giờ.”
A Lâm cắn một cái môi dưới, suy nghĩ luôn mãi vẫn là quyết định nói thật với Mạc Ưu. Điện hạ đến bây giờ còn chưa dùng bữa tối, lại không cho phép người đi vào phục vụ, tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ thân thể của y muốn chịu không nổi.
Hách Liên lão tướng quân? Chẳng lẽ là lão sư của Tiêu Nhiên, lão Nguyên soái Hách Liên Chiến của khai quốc Đại Dạ quốc? Ông năm nay hẳn hơn bảy mươi nhỉ??? Người này nhiều năm qua trú đóng biên ải, hàng năm chẳng qua là hồi kinh báo cáo công việc ngắn ngủi mấy ngày, chưa bao giờ nhiều dừng lại. Nói là ân sư của Tiêu Nhiên, vốn nên nhiều chăm sóc y chút, này nhưng cho tới bây giờ không từng xảy ra. Có thể làm Hách Liên Chiến trung thành, chỉ có hoàng đế Đại Dạ quốc, cũng chính là tổ gia gia của Phong Tiêu Nhiên, còn có chính là cơ nghiệp hiện tại của Đại Dạ quốc.
Từ Uy đế lên ngôi, ông một mực trung thành cảnh cảnh ra sức bảo vệ, còn nhiều lần phái ra mấy vị môn sinh đắc lực dưới trướng đến gần đế đô dẹp loạn, hôm nay ông lại vào thời khắc nhạy cảm này cũng phái người tới nơi này, này ý vị như thế nào? Tiêu Nhiên, ngươi đến tột cùng là định làm gì?
Chuẩn bị một ít trà nóng điểm tâm đi về phía thư phòng, xa xa liền nhìn thấy có người đi ra, Mạc Ưu đang muốn đi vào, lại thấy Úy Trì Vân Thiên từ trong núi giả lóe lên, lặng yên không một tiếng động tiến vào trong phòng.
Mạc Ưu cũng không biết tại sao, lại trong trực giác Phong Tiêu Nhiên là có chuyện đang lừa hắn, liền vẫy lui hai gã sai vặt, mình rón rén đi tới dưới cửa sổ thư phòng.
“Cung hỉ điện hạ cung hỉ điện hạ, mấy vị phiên vương rối rít tỏ trung thành không nói, liền lão chiến thần Hách Liên tướng quân đều dao động, điện hạ nghiệp lớn sẽ thành, trong tầm tay.”
Thanh âm hưng phấn không nén được của Úy Trì Vân Thiên từ trong phòng truyền tới, Mạc Ưu cau mày lại, học dáng vẻ trên ti vi dùng nước miếng chọc một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ. Thân ảnh của Tiêu Nhiên cách mấy tầng màn che cũng nhìn không rõ lắm, xem ra y chính là dùng cái này ở trước mặt người vừa tới che giấu thân hình đi.
“Người kia vô cùng xảo quyệt, lần này cũng là trời cao trợ ta, mọi chuyện giao cho cữu cữu tốt dối trên lừa dưới của hắn, ai ngờ nhi tử không tiền đồ của Dương quốc cữu kia mạnh cướp cháu gái lão sư yêu quý nhất làm thϊếp, đồ không biết trời cao đất rộng.”
“Cung may đội ngũ đoạt dâu gặp được người của điện hạ, cô nương kia đưa trở về rối chứ? Lão tướng quân tất nhiên đối với điện hạ tràn đầy cảm kích.”
Thanh âm của Úy Trì Vân Thiên lại lần nữa vang lên, đáp lại hắn, quả thật một hồi trầm mặc.
“Không, nàng chết, phơi thây hoang dã, y phục cởi hết toàn thân không chịu nổi.”
Thanh âm lạnh lùng mà lơ lửng của Phong Tiêu Nhiên, nghe ngoài cửa sổ Mạc Ưu không nhịn được giật mình một cái.
“Thủ hạ của tiểu tử kia không có người tài giỏi gì, huynh đệ chúng ta người người giỏi giang lại đánh không qua bọn họ?” Úy Trì Vân Thiên nhất thời bối rối.
“Vân Thiên, ngươi nói so với nữ hài nhi nhà mình mất mà tìm lại được mà nói, nàng chịu nhục mà chết cho ngươi mang tới đánh vào, có phải lớn hơn hay không?”
“?????? Chẳng lẽ?????? Chẳng lẽ là người??????”
Thanh âm của Úy Trì Vân Thiên ngạnh ở trong cổ, ngoài cửa sổ Mạc Ưu đã sớm từ đầu đến chân một trận lạnh như băng. Vì thành tựu nghiệp lớn, hắn biết có chút thủ đoạn là khó tránh khỏi, nhưng không nghĩ tới, y lại xem mạng người như cỏ rác như vậy đầu tiên là Ngọc Linh Lung, tiếp lại là cô nương không biết tên này. Chỉ vì nàng là một tên tiểu bối lão chiến thần yêu thích nhất, lại rơi vào một kết cục thê lương như vậy.
“Ai ở bên ngoài?” Có lẽ là kinh ngạc quá độ, Mạc Ưu nhất thời lại quên dùng nội lực ngừng thở, cảnh giác Úy Trì Vân Thiên rất nhanh cảm thấy tai vách mạch rừng, một mai thất tinh đinh bay ra ngay sau đó.
Dễ dàng lắc mình tránh ra, Mạc Ưu hít một hơi thật sâu, cưỡng ép đem một đoàn suy nghĩ hỗn loạn bình ổn.
“Là ta. Úy Trì tướng quân, các ngươi trò chuyện cái gì mất hồn như vậy đâu, điện hạ đến bây giờ bữa tối còn không có sử dụng đây.”
Úy Trì Vân Thiên thấy là tân sủng mới của Tấn vương, không tốt nói gì, chẳng qua là đối với tiểu tử vô căn cứ nhô ra này không khỏi một trận không ưa, chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, liền thi lễ một cái với người phía sau rèm đứng dậy cáo lui.
“Làm sao mới trở về? Hiện tại mặt trời càng ngắn, trời tối sớm, ngươi cũng đừng quá cực khổ.”
Thanh âm nhàn nhạt của Phong Tiêu Nhiên truyền ra từ sau màn, lộ ra điểm ân cần. Mạc Ưu nhất thời không cách nào từ những lời mới nghe đó bình phục tới, chẳng qua là lăng lăng đứng, nhìn y đỡ eo chậm rãi từ trong đi ra.
“Ưu Nhi, nhưng mà mệt mỏi?”
Thấy thần sắc Mạc Ưu khác thường, trong lòng Phong Tiêu Nhiên không khỏi lo lắng vỗ một cái gò má của hắn.
“Ách, không, liền có chút đói.” Cho đến khuôn mặt lo lắng của Phong Tiêu Nhiên đến gần trước mặt, Mạc Ưu mới lập tức thanh tỉnh lại. Nhìn người trước mắt này mặt đầy khó che giấu mệt mỏi cùng tiều tụy, Mạc Ưu lập tức cảm thấy trong lòng đau lòng vô cùng, lại một câu trách cứ cũng không nói ra được, chẳng qua là sắc mặt từ đầu đến cuối không tốt.
“Ưu Nhi, ngươi làm sao?”
“Ta không có sao.”
Một bữa cơm ăn dị thường yên lặng, Mạc Ưu mặc dù không đế ý Phong Tiêu Nhiên, nhưng vẫn không nhịn được không ngừng liếc mắt nhìn y, thấy dáng vẻ y có chút không ăn được, lại sợ y đói bụng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, tự tay múc một chén canh đưa đến miệng của y.
“Nếm thử một chút canh thịt nai hôm nay, là dã hươu trên trang mới đưa tới, mới mẻ, rất bổ.”
“Ngươi không muốn không cần tốt với ta làm mình khó chịu, ai cầu ngươi.”
Ai ngờ Phong Tiêu Nhiên lại hất tay của hắn ra, phút chốc đứng dậy khoác một chiếc áo choàng rộng liền đi ra phía ngoài.
“Ngươi!” Mạc Ưu thấy y làm chuyện sai lầm còn một bộ dáng vẻ có lý chẳng sợ, trong lòng không khỏi giận không chỗ phát tiết, nhìn bóng lưng kiên quyết đi xa của y, nặng nề đặt chén lên bàn, giận đến môi phát run.
Đứng ở cạnh cửa đợi ước chừng nửa giờ, từ đầu đến cuối không thấy người tới, tới canh hai, Phong Tiêu Nhiên cũng không từng sai người tới gọi hắn. Ngọn lửa trong lòng Mạc Ưu càng lớn, dứt khoát tùy tiện tìm căn phòng khách qua loa ngủ.
Phong Tiêu Nhiên Phong Tiêu Nhiên Phong Tiêu Nhiên! Đắp lên chăn muốn cho mình nhanh chút thϊếp đi, nhưng toàn đầu đều là cái tên oan gia đó, nụ cười xinh đẹp của y, lãnh nhược băng sương y, tự tiếu phi tiếu y, mặt đầy bi thương của y????
Thôi thôi, ta đầu hàng vẫn không được sao! Mạc Ưu chán nản ném chăn đắp trên đầu ra, xoay mình đứng lên liền hướng phòng ngủ của Phong Tiêu Nhiên đi tới.