Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 1 - Chương 158

Ngón tay cọ cọ hộp thuốc mỡ trong tay, chất liệu bằng gỗ, chế tạo từ cây Hoàng Dương (*). Trên nắp hộp thuốc, được chạm khắc hoa mai nở rộ, ngay cả nhị hoa cũng được chạm khắc rất sắc sảo. Mặt ngoài được đánh bóng, người thợ này rất khéo tay, rất tinh tế, khiến người khác phải tán thưởng.

* Cùng họ với cây liễu. Có 2 loại hoàng dương (vàng) và bạch dương (trắng), bạch dương dùng để làm diêm.

Ta vẫn luôn không hề nghĩ đến, cho nên, cũng không chú ý.

Tay cầm hộp thuốc hơi nắm chặt lại, Thiên Lục, bắt đầu từ khi nào nàng ta đã tính kế? Cho dù hôm nay Vãn Lương không may mắn mà mang đến, hộp thuốc mỡ này, cuối cùng vẫn ở trong cung của ta. Nàng ta khẳng định, ta sẽ không tùy tiện vứt bỏ.

Cuối cùng kiệu cũng dừng lại, Vãn Lương vén màn lên, đưa tay đỡ ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương từ từ thôi ạ.”

Ta bước xuống kiệu, thấy Phương Hàm và Triêu Thần đứng ở cửa cung chờ ta, thấy ta bước vào, vội ra nghênh đón, Phương Hàm tiến lên đỡ ta: “Nương nương sao lại bị thương? Nô tì vừa từ Hi Ninh cung về, thì nghe cung nữ nói người bị thương.”

Vẻ mặt Triêu Thần đầy lo lắng nhìn ta.

Lúc này, ta đâu còn tâm trạng nào mà quan tâm đến vết thương ở chân nữa.

Để mặc các nàng đỡ ta, ta nói với Phương Hàm: “Cô cô, ngươi mang hộp thuốc mỡ lần trước đến ta cho xem.”

Nghe ta nói thế, Phương Hàm rõ ràng ngẩn ra, nhưng thấy vẻ mặt u ám của ta, nàng không dám chậm trễ, bảo Triêu Thần đến đỡ ta, mở miệng nói: “Nô tì đi ngay đây ạ.”

“Nương nương cẩn thận.” Triêu Thần nhỏ giọng nói.

Hai cung nữ đỡ ta vào trong, liền nghe thấy Vãn Lương gọi Tường Hòa đi truyền thái y.

Mặc dù Hạ Hầu Tử Khâm nói vết thương chưa chạm đến gân cốt, nhưng từ đầu đến cuối các nàng vẫn không yên lòng, ta cũng không cự tuyệt, để mặc Tường Hòa đi truyền.

Phương Hàm trở về rất nhanh, hai hộp thuốc mỡ được bọc trong vải bông màu xanh đậm, nàng tiến đến, đặt lên bàn, sau đó mới cẩn thận mở

tấm vải bông ra.

Rất nhanh, hai hộp thuốc hiện ra.

Ta đưa tay lấy hộp thuốc mỡ của Thiên Lục đưa đến, vẻ mặt Phương Hàm biến sắc, vội thốt lên: “Nương nương, người thần bí đó…Lại đến nữa sao?”

Nàng không biết tình hình cụ thể, chắc lại nghĩ Cố Khanh Hằng lại đưa thuốc mỡ đến. Cũng khó trách nàng, lúc này, ngay cả Vãn Lương và Triêu Thần cũng mở to hai mắt.

Trái tim của ta hơi quặn lại, khó trách người bên cạnh ta cứ nghĩ là thuốc mỡ do Cố Khanh Hằng mang đến, hóa ra ba hộp thuốc mỡ, hoàn toàn giống nhau như đúc.

Chỉ khác duy nhất một điều, đó chính là nét chạm khắc phía trên.

Hộp thuốc mỡ Thiên Lục mang đến là hoa mai. Mà hộp thuốc Cố Khanh Hằng mang đến lại là hoa mộc lan, hộp còn lại là cây trúc xanh.

Mai, Lan, Trúc, Cúc.

Nếu như ta đoán không sai, hẳn là còn một hộp cuối cùng nữa, hình được chạm khắc trên nắp hộp đó chính là hoa cúc trắng!

“Nương nương.” Vãn Lương kinh hãi kêu lên một tiếng: “Cái này… Đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Nàng biết, hộp thuốc mỡ chạm

khắc hoa mai không phải là người thần bí kia mang đến, bởi vì chính nàng đã lấy ra từ rương đồ dùng của ta.

Khanh Hằng sẽ không làm tổn thương ta, vì y quan tâm lo lắng cho ta mới tặng ta hai hộp thuốc mỡ đó.

A, trong lòng ta cười khẩy, nếu không phải y quan tâm ta, ta sẽ không biết dụng ý của Thiên Lục!

Vẫn chỉ là suy đoán của ta mà thôi, cũng không thể khẳng định được, có điều, đoán đúng cũng dễ đến mười phần.

Ta suy nghĩ, nguyên nhân khiến Hạ Hầu Tử Khâm tức giận rời đi, ta cơ bản cũng đã biết được.

Thiên Lục…

“Vương đại nhân, ngài nhanh một chút đi.” Bên ngoài truyền đến tiếng của Tường Hòa.

Ta nhìn thoáng qua Phương Hàm, nàng lập tức hiểu được ý ta, tay nàng vội vàng kéo vải bông lại, bọc lại tất cả ba hộp thuốc mỡ trên bàn.

Vương thái y vào cửa, trước tiên là hành lễ với ta: “Thần tham kiến Đàn phi nương nương.”

Ta bảo y đứng lên, y vừa tiến lên, đã mở miệng hỏi: “Thần nghe Hòa công công nói, nương nương bị trật khớp chân?”