May mắn lần trước ở bệnh viện có trao đổi danh thϊếp với Quý Sâm, Diêu Tử Khê tìm tấm danh thϊếp kia, ấn dãy số trên danh thϊếp bảo Quý Sâm gọi Thường Tiểu Đằng cùng đến.
“Có chuyện gì?” Thường Tiểu Đằng luôn luôn đáng yêu lúc này lại cực thiếu kiên nhẫn.
Từ trước đến giờ Diêu Tử Khê đều căm ghét nhìn sắc mặt của người khác tự nhiên gương mặt cũng lạnh xuống, dĩ vãng Quý Sâm luôn không đáng tin lúc này lại có vẻ rất thận trọng, không khí giữa ba người có chút kì quái.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Quý Sâm dò hỏi.
Rất khó để mở miệng, Diêu Tử Khê đành kể lại sự việc xảy ra ngày hôm qua ở tiệm bánh gato.
Quý Sâm lắc đầu, không nghĩ đến sau khi mình rời đi lại phát sinh chuyện như vậy.
Tuy rằng không muốn Diêu Tử Khê thích người khác, nhưng lại cảm thấy Diệp Đạt rất đáng thương, “Đứa trẻ kia thật sự rất yêu ngươi, đến tiệm bánh gato làm việc cũng chỉ vì muốn mua nhẫn cho ngươi.”
“Nhẫn?” Diêu Tử Khê kinh ngạc. Mình chưa từng thấy nhẫn gì cả.
“Bởi vì hắn muốn cùng ngươi trôi qua lễ tình nhân!” Thường Tiểu Đằng ngồi một bên cuối cùng nhịn không được vỗ mạnh bàn một cái, hướng Diêu Tử Khê quát: “Hắn khổ cực làm việc như vậy đều là vì ngươi! Một người lại làm ba phần công việc, thời điểm làm công ở công trường suýt nữa bị gạch rơi xuống đập chết! Ngươi có biết hay không….. Bởi vì ngươi là người hắn yêu nhất, là lễ tình nhân đầu tiên của các ngươi, vì lẽ đó hắn rất quý trọng!”
Diêu Tử Khê chợt nhớ đến buổi tối hôm đó Diệp Đạt rời đi, trên tóc và trán đầy tro bụi xi măng.
Chính mình, rốt cuộc đã làm gì! Diêu Tử Khê cực kỳ hối hận.
Không biết trở về nhà bằng cách nào, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Thường Tiểu Đằng, “Không biết vì sao Diệp Đạt lại thích loại người ích kỷ như ngươi, làm toàn thân mang đầy thương tích nhưng nhận được gì từ ngươi? Chỉ là sự lừa dối! Ta hy vọng Diệp Đạt chưa từng thích qua ngươi!”
“Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!” Diêu Tử Khê có bệnh thích sạch sẽ, thế nhưng mấy ngày này không có tâm tình đi dọn dẹp phòng, Diêu Tử Khê một lần lại một lần mắng ngu ngốc.
Không biết là mắng Diệp Đạt vì làm mình vui mà suýt chút nữa bỏ mệnh, hay là mắng mình từ đầu đến cuối không dám đối mặt với tình cảm……
Không cách nào sắp xếp lại tâm tình của chính mình, muốn nói loại tiểu hài tử này căn bản không hợp với mình, nhưng không cách nào kìm lòng được mà hồi tưởng lại khuôn mặt của Diệp Đạt, Diệp Đạt ôm mình nói lời yêu đương, dáng vẻ nỗ lực chơi bóng rổ của Diệp Đạt……
Tuy rằng Thường Tiểu Đằng không trực tiếp nói thẳng, nhưng mình có thể hiểu được Diệp Đạt sẽ không bao giờ chủ động tìm mình.
Thật sự phải đến trường tìm hắn sao? Diêu Tử Khê do dự không quyết định được. Từ trước đến giờ y chưa từng làm như vậy. Không, phải nói là không dám đi.
Cho dù mình làm vậy là không đúng, nhưng tại sao lại muốn Diệp Đạt tha thứ, muốn nói chuyện với hắn, nếu như đến đó hắn không để ý đến mình thì phải làm sao đây? Theo lời Thường Tiểu Đằng nói, Diệp Đạt vì mình mà khổ sở làm việc, kết quả lễ tình nhân lại bị mình lừa dối.
Nhất định Diệp Đạt sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, mà mình cũng không biết có thể chịu đựng được thái độ cự tuyệt của Diệp Đạt hay không. Có lẽ, cho dù hắn không còn thích mình, mình cũng có thể chịu đựng được đi.
Vốn muốn lui mình vào tầng bảo hộ, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện một notebook. Lúc trước Diệp Đạt không cách nào có thể nói, chỉ có thể thông qua notebook viết chữ lên đó để truyền đạt ý nghĩ cho mình.
Hầu hết những vật này đều là Diệp Đạt mang đi, chỉ có cái bìa màu xanh nhạt bên ngoài notebook là của mình nên hắn để lại không mang đi.
Nhìn lại ngôn ngữ ấu trĩ của Diệp Đạt, Diêu Tử Khê cảm thấy buồn cười.
Ta muốn ăn thịt kho tàu, nhìn dáng vẻ ngươi làm cơm ta thấy thật hạnh phúc, Dòng Suối Nhỏ là một băng sơn đại mỹ nam….. Diêu Tử Khê từng tờ từng tờ lật xem, y từng qua lại không ít người, tình nhân không có người này thì có người khác, thế nhưng không biết vì sao Diệp Đạt mang đến cho y đơn thuần chỉ là vui thích, lật đến một trang kia, tay Diêu Tử Khê bỗng nhiên cứng đờ, trên tờ giấy trắng chỉ viết một câu: “Nếu giữa chúng ta là khoảng cách một nghìn bước, chỉ cần ngươi tiến lên phía trước một bước, ta liền có khả năng bước chín trăm chín mươi chín bước còn lại.”
*************
Diêu Tử Khê đứng phụ cận cổng vào Tinh Viên đại học.
Nếu như đứng nơi này chờ, Diệp Đạt nhất định sẽ xuất hiện.
Nếu làm như vậy, người khác nhất định sẽ thấy mình rất kỳ quái, nhưng vì để gặp được Diệp Đạt, Diêu Tử Khê không thể làm gì khác hơn là cố nhịn.
Cuối cùng, mái tóc màu nâu kia cũng tiến vào tầm nhìn của y, tay trái ôm một quả bóng rổ thân thiết cười nói với người bên cạnh. Người con trai bên cạnh Diệp Đạt rất cao, còn cao hơn Diệp Đạt mấy centimet, tay phải thân mật khoát lên bả vai Diệp Đạt. Diêu Tử Khê cảm thấy người này nhìn có chút quen thế nhưng nghĩ một hồi cũng không nhớ nổi đối phương là ai.
“Diệp Đạt….” Diêu Tử Khê khẽ gọi.
Nghe được thanh âm, Diệp Đạt đầu tiên là sững sờ, vội vàng tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, liền nhìn thấy Diêu Tử Khê thở phào nhẹ nhõm.
“Diệp Đạt.” Diêu Tử Khê tiến lại gần, “….Ngày đó, ta xin lỗi.” Diêu Tử Khê nhắm mắt nói xin lỗi.
Diệp Đạt cũng một bộ dáng giật mình, kinh ngạc đến miệng cũng không khép lại được.
“Hắn là ai?” Người con trai bên cạnh hỏi.
“Chỉ là người quen mà thôi.” Diệp Đạt dừng lại một chút, bĩu môi nói: “Chúng ta trở về thôi!”
Người con trai kia đánh giá Diêu Tử Khê một chút, sau đó nhíu nhíu mày, càng dùng sức ôm lấy cánh tay Diệp Đạt.
Thế mà không để ý mình! Diêu Tử Khê tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Đạt.
Ủ rũ về nhà, quả nhiên Diệp Đạt thật sự từ chối mình.
Diêu Tử Khê một trận phiền muộn, đã một khoảng thời gian y chưa hề ngủ yên ổn, ép buộc chính mình ngủ, nhưng vừa nhắm mắt trong đầu liền hồi tưởng lại tình cảnh buổi chiều hôm nay, nam sinh kia thân mật vươn tay khoát lên vai Diệp Đạt, mà Diệp Đạt chỉ lạnh lùng nói mình với hắn chỉ là người quen mà thôi.
Giống như những lời mình đã từng nói với Diệp Đạt, lẽ nào Diệp Đạt là đang trả thù mình sao? Có khi nào nam sinh kia là tình nhân của Diệp Đạt không?
Đáng giận! Nhanh như vậy mà đã có tình nhân rồi! Thiệt thòi trước kia hắn còn luôn miệng nói yêu thích mình, nếu yêu thích mình, nhìn thấy mình đến trường hắn phải cao hứng nhào đến mới đúng nha!
(úi giời, em quên là nó đang dỗi sao, ngu chết được)
Diêu Tử Khê nguyền rủa một tiếng, lấy ra chai rượu vang Liệt Diễm mang về từ Bordeaux, một ly lại một ly uống vào, cách mượn rượu giải sầu này rất nhiều năm trước y đã từng dùng một lần….. Thân thể trẻ tuổi dán vào người mình, cơ thể quang lõa lộ ra làn da màu mật ong. Thân thể bởi vì trường kỳ luyện tập bóng rổ mà trở nên rắn chắc mạnh mẽ, Diệp Đạt đem phân thân của mình ngậm vào miệng, tuy rằng kỹ xảo không được tốt lắm nhưng mình ở trong miệng hắn dị thường hưng phấn.
Hắn rất dụng tâm liếʍ láp chính mình, sung sướиɠ càng ngày càng mãnh liệt, chính mình nâng lên mặt hắn, ở yết hầu cắn một cái….. Đến khi bạch trọc bắn lên tay mình, Diêu Tử Khê mới run rẩy cầm khăn giấy lau chùi.
*****************
Lần thứ hai đến Tinh Viên đại học, Diêu Tử Khê đã quen với mấy cô gái ở trước cổng chỉ chỉ chỏ chỏ.
Diệp Đạt đi ra thấy Diêu Tử Khê thì lấy làm kinh hãi, không ngờ Diêu Tử Khê còn trở lại. Có điều, Diệp Đạt chỉ liếc nhìn Diêu Tử Khê một cái, rồi sau đó lập tức lôi kéo nam sinh lần trước đi cùng hắn hướng một nơi khác mà đi.
“Diệp Đạt!” Diêu Tử Khê lạnh lùng kêu một tiếng, “Ngươi thử đi một bước nữa cho ta xem!” Thanh âm lạnh lẽo mang theo sức mạnh không cho kháng cự.
Diệp Đạt sững người lại, trên mặt mang theo không cam lòng, nhưng một chút cử động cũng không dám.
Còn may, trong lòng tên này vẫn còn có y! Diêu Tử Khê âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài vẫn là một bộ dáng lạnh lùng, hai tay đút trong túi quần đi đến trước mặt Diệp Đạt, lạnh lạnh nói với nam sinh bên cạnh hắn: “Ngươi đi về trước đi!”
“Nhưng mà….” Đối phương hơi do dự.
Diêu Tử Khê chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, đối phương liền bị ánh mắt lạnh như băng của Diêu Tử Khê áp chế.
“Chúng ta muốn đi làʍ t̠ìиɦ bàn chuyện yêu đương, ngươi cũng muốn theo sao?” hai tay Diêu Tử Khê ôm lấy cổ Diệp Đạt, lạnh giọng nói với nam sinh bên cạnh.