Hoặc Thủy

Chương 7-2

Buổi tối vẫn đến công trường làm công theo thường lệ.

Bên ngoài công trường lập một rào chắn cao chừng tám mét, bên trên là một cái bảng đề ‘Công trường đang thi công, chú ý an toàn’ to đùng sực sở, bên trong là hệ thống sắt to lớn cứng cỏi, vây quanh là vòng an toàn màu lục, máy trộn bê tông cỡ lớn phát ra âm thanh ầm ầm, đèn lớn từ trên chiếu xuống, chiếu lên bóng dáng các công nhân cực kỳ rõ ràng.

Diệp Đạt đội mũ công trường màu vàng đang chuyển gạch lên xe đẩy, đẩy đến bên kia để người khác chuyển lên giá kéo lên tầng trên.

Đồng phục màu xanh vì làm việc mà dính đầy tro bụi màu vàng, găng tay màu trắng càng thêm bẩn thỉu. Trải qua hơn một tuần, Diệp Đạt bắt đầu quen với công việc nặng nề ở nơi này, chỉ là lúc bọng nước trên tay vì làm việc mà vỡ ra ma sát với găng tay phát sinh đau đớn, đặc biệt là lúc tháo găng tay ra thường thường da sẽ bị kéo xuống một mảng, đau đến răng Diệp Đạt va vào nhau.

Diệp Đạt vừa chuyển xe đẩy đến bên giá vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên trán. Đột nhiên một đạo bóng tối bao trùm trên đầu Diệp Đạt, cáp treo kẽo kẹt vang lên hai lần, một loại linh cảm chẳng lành từ mũi chân truyền đến toàn thân, Diệp Đạt thầm than không ổn, theo phản xạ lùi lại một bước.

“Mau tránh ra” Bên trên cáp treo truyền đến tiếng thét chói tai đầy sợ hãi của công nhân.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, âm thanh còn chưa kịp dừng, tiếng ầm ầm to lớn liền vang vọng cả công trường.

Vô số gạch đá từ trên cao ầm ầm dồn dập rơi xuống, bốc lên một trận bụi bặm, phảng phất như toàn bộ công trường đều bị chấn động.

“Khụ khụ!” Diệp Đạt bị bụi làm ho sặc sụi, đầu váng mắt hoa, ho khan mãnh liệt.

Người chung quanh vui mừng hét lớn: “Quá tốt rồi! Không rơi trúng người”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì!” Lúc này Diệp Đạt mới sợ hãi phát hiện đống gạch vừa rồi tất cả đều rơi xuống nơi hắn đứng vừa nãy, thậm chí còn có một khối cạnh chân hắn. Một khối gạch nhỏ rơi xuống trên trán, ban đầu không hề có cảm giác đau, một lúc sau, cảm giác đau rát trên mặt càng lúc càng rõ ràng, đưa tay sờ sờ, trên tay liền dính máu…..

Nếu như vừa rồi không di chuyển sợ là sẽ trở thành một bãi thịt nhũn chứ không phải chút máu này!

Chân Diệp Đạt mềm nhũn, đột nhiên sợ hãi, thân thể không ngừng rủn rẩy, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, nửa ngày không thể đứng lên.

Lần đầu tiên hắn nhận ra cái chết cách hắn gần như vậy, nếu như chết rồi liền không bao giờ được gặp lại Diêu Tử Khê…..

Bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, quản lý liền khai ân, tiền công tăng gấp đôi còn để cho hắn nghỉ sớm.

“Nếu như lãnh lương của những nơi làm khác, vậy liền đủ tiền!” Diệp Đạt đếm đếm tiền lương vừa lãnh, cười đặc biệt hài lòng, hơn hai cái lên tiền lương, mở bóp da cẩn thận bỏ vào.

Nghĩ đến lễ tình nhân mua nhẫn bạch kim LOVE FOREVER cho Dòng Suối Nhỏ, loại tâm tình hạnh phúc này liền xua tan khủng hoảng vừa rồi.

Bởi vì kết thúc công việc sớm hơn mọi khi, cho nên khi về đến nhà Diêu Tử Khê vẫn còn chưa ngủ.

Ánh đèn chiếu sáng gian phòng, dưới ánh đèn bóng người Diêu Tử Khê đặc biệt thanh lệ.

“Dòng Suối Nhỏ……” Sau khi nhìn thấy bóng người Diêu Tử Khê, nhất thời Diệp Đạt nhào tới mạnh mẽ ôm đối phương vào lòng.

Không biết vì sao âm thanh có chút nghẹn ngào, khóe mắt có chút ướŧ áŧ, vốn tưởng sự việc xảy ra hôm nay cứ thế để nó trôi qua, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy người mình âu yếm, sợ hãi lúc trước lần thứ hai trỗi dậy.

Vừa nghĩ đến chỉ trong chớp mắt hai người liền Âm Dương cách biệt, không có cách nào có thể nhìn thấy Diêu Tử Khê, tâm Diệp Đạt như bị ai đó bóp chặt thật đau.

“Ta yêu ngươi! Thật sự rất yêu ngươi!” Diệp Đạt ôm Diêu Tử Khê vào trong ngực không ngừng lầm bầm.

Trên người truyền đến mùi tro bụi nồng đậm, trong mái tóc nâu tựa hồ còn có cát đá nhỏ xíu. Diêu Tử Khê cau mũi đẩy đối phương ra một khoảng cách nhất định, không hiểu gì hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Đạt vẫn sáp lại gần Diêu Tử Khê, đem đầu chui vào l*иg ngực y, dùng ngữ khí như làm nũng nói: “Cho ta dựa một chút đi mà!”

Cử chỉ của đối phương có chút kỳ quái, tựa hồ là lưu luyến, lại tựa như sợ hãi y sẽ biến mất, ngón tay dùng sức rất lớn ôm lấy eo y, lần này Diêu Tử Khê không đẩy Diệp Đạt ra.

Nửa ngày sau Diêu Tử Khê mới hỏi: “Ngươi đang đi làm?”

“Ừm.” Diệp Đạt trầm mặc một chút mới đáp. Tuy rằng muốn tạo một bất ngờ vào lễ tình nhân cho Diêu Tử Khê, nhưng hắn đã từng hứa với y sẽ không bao giờ dối lừa y, mặc kệ đó là chuyện gì, hắn mừng vì y không hỏi sâu hơn.

“Nếu như thiếu tiền ta có thể cho ngươi mượn.” Không biết đối phương gặp phải phiền phức gì, Diêu Tử Khê không thể làm gì khác hơn là dùng phương thức này giúp đỡ hắn.

“Ngươi vẫn là người quan tâm ta nhất!” Diệp Đạt vui sướиɠ cọ cọ trong ngực Diêu Tử Khê.

“Ta chỉ muốn kiếm lời mà thôi!” Diêu Tử Khê mạnh miệng không thừa nhận, “Nhìn xem trên người ngươi thật bẩn, làm quần áo ta đều bẩn! Ta đã tắm rồi!”

Diệp Đạt chơi xấu không chịu rời đi, hai người cười ngã lên ghế sa lông.

“Cái kia…. Hai ngày tới, ngươi ít về nhà một chút….” Một lát sau Diêu Tử Khê mở miệng nói.

“Di?” Diệp Đạt giật mình ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Diêu Tử Khê.

“Có người quen muốn qua đây ở vài ngày.” Diêu Tử Khê dừng một chút, giải thích.

“….. Ngươi không định giới thiệu ta với người đó sao?” Do dự một chút, Diệp Đạt cuối cùng mặt dày hỏi.

Diêu Tử Khê không nói gì, chỉ là khẽ mím môi, cụp mắt xuống không tiếp tục nhìn Diệp Đạt.

Diệp Đạt cười khổ một tiếng, chậm rãi buông lỏng vòng tay đang ôm Diêu Tử Khê ra, trở về phòng thu dọn quần áo của mình.

Tuy rằng có thể lý giải vì sao Diêu Tử Khê không giới thiệu hắn với người quen của y, thế nhưng khi nghe được y bảo hắn dọn hết quần áo mang đi bất luận là đồ vật lớn như áo khoác hay là thứ nho nhỏ như dụng cụ vệ sinh cá nhân, Diệp Đạt trong lòng phi thường không thoải mái, thật giống như chính mình hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Diêu Tử Khê.

“Vậy… Hắn muốn ở trong bao lâu?” Diệp Đạt không cam lòng hỏi.

“Không xác định.”

“Vậy khi nào ta mới có thể chuyển trở về?” Diệp Đạt cảm thấy uất ức.

“….. Đến lúc đó ta sẽ nhắn tin cho ngươi.”

“Cái kia, lúc ta không có ở đây ngươi nhất định phải nhớ đến ta nha!”

“…..”

“Nhất định mỗi ngày đều phải nhắn tin cho ta nha!”

“…..”

“Ta yêu ngươi, Dòng Suối Nhỏ.”

*************************

Sau hai ngày dọn ra khỏi nhà Diêu Tử Khê, Diệp Đạt cô đơn cực kỳ.

Tuy rằng trước kia một mình hắn gánh hai phần công việc rất mệt, khi về Diêu Tử Khê cũng đã ngủ, thế nhưng trong nhà tràn ngập khí tức của Diêu Tử Khê, chỉ cần ngửi thấy hương vị của y Diệp Đạt sẽ cảm thấy an lòng, cho dù có cực khổ cũng không sợ.

Công việc hiện tại không khổ cực bằng tuần trước, tiệm bánh gato của cô bạn học trả tiền lương tương đối cao, không cần phải tiếp tục đến công trường, Diệp Đạt liền xin nghỉ việc ở nơi nguy hiểm kia.

Nguyên bản quản lý còn oán hận bởi vì Diệp Đạt chịu khó lại trẻ tuổi sức lao động cao, thế nhưng lại phát sinh sự cố ngoài ý muốn cho nên cũng đành ngầm đồng ý để hắn nghỉ việc.

Cô của bạn học đối với Diệp Đạt phi thường hài lòng. Người trẻ tuổi không chỉ vóc người tốt mà còn anh tuấn, to cao, tay chân cũng gọn gàng nhanh nhẹn.

Không chỉ những khách quen của quán khen hắn tỉ mỉ, nữ xinh xung quanh cũng bị hấp dẫn lại đây rất nhiều, cũng thường lợi dụng thời cơ mua bánh gato mà tiến lại gần Diệp Đạt, Diệp Đạt chỉ cười khổ lộ ra hàm răng trắng nõn: “Không cần, ta đã có người trong lòng, đơn độc cùng một cô gái xinh đẹp ra ngoài đối phương sẽ không vui.”

Tuy rằng Diêu Tử Khê sẽ không biết những việc này, cho dù biết, với tính cách lạnh nhạt của y cũng sẽ không để ý, nhưng mà hắn không muốn y hiểu lầm hắn cho dù là chuyện nhỏ nhất.

Cô gái có chút thất vọng lại có chút đố kị nói: “Ngươi đối với bạn gái ngươi thật tốt!”

“Diệp Đạt, không lẽ vì bạn gái nên ngươi mới đến đây làm công chứ?” Ngàn Đằng hỏi. Ngàn Đằng là một nữ sinh đáng yêu chăm ngoan, cũng là cô ấy giới thiệu Diệp Đạt đến làm ở tiệm bánh gato của cô mình, Diệp Đạt rất cảm kích cô ấy. Bình thường Ngàn Đằng cũng sẽ đến tiệm bánh giúp đỡ, khi rãnh rỗi hai người sẽ tán gẫu vài câu.

“Ừ, ta muốn ngày lễ tình nhân mua nhẫn tặng y.” Diệp Đạt vui vẻ trả lời.

“Đối phương yêu cầu ngươi mua nhẫn sao?” Ngàn Đằng hơi giật mình, ý thức được lời mình nói không đúng lắm liền vội bổ sung thêm, “Hiện tại có không ít con gái thích bạn trai tặng đồ vật quý giá, kỳ thực chưa chắc gì cô ta yêu thích đối phương mà chỉ thích tiền của đối phương mà thôi.”

“Không, không phải.” Diệp Đạt nhanh chóng lắc đầu, “Là do ta muốn mua cho y, căn bản đối phương không hề biết.”

“Là vậy sao.” Âm thanh Ngàn Đằng nhỏ xuống, cười không mấy tự nhiên, “Diệp Đạt, bạn gái ngươi thật hạnh phúc!”