Diệp Đạt thở hổn hển kéo tay Diêu Tử Khê chạy khỏi quán bar.
Gió lạnh tiến vào trong miệng, hô hấp khó chịu đến lợi hại, chờ hai người đến được nơi an toàn, Diệp Đạt dựa vào tường khom lưng kịch liệt ho khan.
Có vật thể nào đó tiến lại gần hắn, sau lưng trong nháy mắt được ấm áp bao quanh, nhưng cảm giác ấy không kéo dài được bao lâu thì người ở phía sau tựa như phát tiết lửa giận mà đánh đánh hắn, thanh âm hàm hồ không rõ rống lên với hắn: "Tại sao, tại sao....."
Trên mặt bởi vì bị người đánh mà lúc này ẩn ẩn đau, Diệp Đạt xoay người lại nhìn Diêu Tử Khê đỏ mặt, cả người toàn mùi rượu.
"Ngươi tên ngu ngốc này!...... Tại sao, tại sao....... Ngươi không chịu hiểu..." Diêu Tử Khê luôn luôn lãnh đạm lúc này lại giống như một tiểu hài tử cố tình gây sự.
Diệp Đạt nhếch miệng, dở khóc dở cười tùy ý người kia đánh mình.
Đợi Diêu Tử Khê phát tiết xong rồi, Diệp Đạt mới mở miệng hỏi: "Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về."
"Hừ! Không nói cho ngươi! Dù sao ngươi cũng phải đi rồi không phải sao!" Diêu Tử Khê thô bạo nói, một thân toàn mùi rượu dựa vào trên người Diệp Đạt.
Diệp Đạt vội vàng ôm lấy Diêu Tử Khê, vừa tức vừa buồn cười nhìn y bây giờ tựa như một hài tử nhưng tính tình vẫn ác liệt như vậy, an ủi vỗ nhẹ lên lưng Diêu Tử Khê dụ dỗ nói: "Bác sĩ ngoan nha, mau nói cho ta biết! Ta đưa ngươi về nhà tắm rửa nha, nhìn xem trên người ngươi toàn mùi thối thối...."
Khuyên bảo rất lâu, Diệp Đạt mới từ trong miệng Diêu Tử Khê moi ra được địa chỉ.
Sau khi lên taxi, Diêu Tử Khê vì say mà nháo lung tung, một hồi lại ôm cổ Diệp Đạt nói: "Không cần đi", một hồi lại lôi kéo tay Diệp Đạt để lên trên ngực mình, thông qua kính chiếu hậu, tài xế nhìn sự tình phát sinh ở ghế sau sắc mặt càng lúc càng kém, may mà Diệp Đạt không ngừng hướng tài xế cười cười nói xin lỗi, người ta mới không giữa đường ném họ xuống xe.
"Uy uy, không được ngủ!" Diệp Đạt đỡ tay Diêu Tử Khê khoát lên vai mình, một tay ôm eo y dìu Diêu Tử Khê đứng lên, tay còn lại vỗ nhẹ lên mặt y: "Gần đến nơi rồi... khụ...khụ.... Này này..... tuyệt đối không được nôn!" Diêu Tử Khê dường như không nghe thấy, tiếp tục vì say mà nấc lên.
Chờ đến khi Diệp Đạt có dự cảm không tốt, vội vàng đẩy Diêu Tử Khê ra thì đã không kịp nữa.
Diêu Tử Khê bỗng nhiên tóm chặt áo khoác hắn, nôn toàn bộ lên người hắn.
Toàn thân lập tức toát ra một mùi khó ngửi, Diệp Đạt triệt để mở to miệng: "Ngươi.... Ngươi... Thật là...!"
Diêu Tử Khê chỉ thong thả buông tay, đẩy Diệp Đạt một cái, chậm rì rì đi đến phía trước hai bước, ngồi bệt xuống đất dựa vào tường, lộ ra biểu tình thỏa mãn.
Diệp Đạt đen mặt, khẽ cắn răng, nói thầm đối phương vì uống say chứ không phải cố ý. Diêu Tử Khê uống nhiều nên không phải cố ý, lấy chìa khóa từ tay Diêu Tử Khê ra mở khóa.
Ở trên tường tìm một hồi mới tìm được công tắc đèn. Cả phòng lấy màu vàng làm chủ đạo, bố cục sạch sẽ ngăn nắp. Diệp Đạt không có thời gian nhìn thêm vội vàng cởi một thân quần áo bị Diêu Tử Khê nôn lên quăng vào bồn rửa mặt, chỉ còn một lớp nội y đơn bạc, Diệp Đạt vì lạnh mà run lên, vội vàng kéo Diêu Tử Khê vào phòng tắm.
"Này, ngươi tỉnh lại đi, tắm xong rồi hãy ngủ tiếp!" Diệp Đạt lay lay Diêu Tử Khê.
Thế nhưng Diêu Tử Khê lại không hề phản ứng.
"Thật là!" Diệp Đạt lạnh đến nổi răng va vào nhau, "Quên đi! Chúng ta cùng nhau tắm."
Đổ nước nóng vào bồn, khói bốc lên hừng hực, Diệp Đạt từng chút từng chút thoát hết quần áo Diêu Tử Khê, áo khoác, áo lông, nội y, quần..... Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Tử Khê lõa thể, thế nhưng Diệp Đặt vẫn cảm thấy thân thể Diêu Tử Khê đẹp đến kinh người, gương mặt anh tuấn vì say rượu mà đỏ hồng lên, lỗ tai nhẵn mịn được phủ một màu hồng phấn đáng yêu, nguyên bản đàng hoàng giúp đối phương chùi lau thân thể nhưng tay cứ như bị hút lại, bất tri bất giác bắt đầu vuốt ve đối phương, ngực, bụng, cùng với...... Mãi đến khi Diêu Tử Khê phát ra âm thanh rêи ɾỉ vô ý thức, Diệp Đạt mới hồi thần, hắn thế nhưng nhân lúc đối phương uống say mà ra tay, ở đáy lòng Diệp Đạt không ngừng mắng chính mình một trăm lần.
Thật vất vả mới mang Diêu Tử Khê lên giường, vừa dính vào gối đối phương liền tiến vào mộng đẹp.
Quần áo bị ướt, ngược lại hai người cũng ngủ với nhau rồi, ngủ chung với nhau thêm lần nữa chắc cũng không có gì to tát, nghĩ như vậy Diệp Đạt nhân cơ hội cũng tiến vào ổ chăn.
Bên trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh hít thở vững vàng của Diêu Tử Khê.
Vừa nghĩ đến hiện tại hắn đang ở trong nhà Diêu Tử Khê, cùng Diêu Tử Khê ngủ trên một cái giường, Diệp Đạt liền cực kỳ hài lòng. Trong không khí u ám ngửi được hương thơm tươi mát, Diệp Đạt ngửi ngửi thì thầm nói: "Bác sĩ dùng sữa tắm hương thơm ngửi thật tốt."
Nơi này chính là phòng của Diêu Tử Khê..... Giường của Diêu Tử Khê, còn có hương thơm của Diêu Tử Khê.....
Từng điểm từng điểm di chuyển trên giường, cánh tay trần trụi của hai người nắm vào nhau, trong lòng Diệp Đạt không ngừng vui mừng. Hắn tự nhủ không thể lại nghĩ đến thân thể trần trụi bóng loáng, Diệp Đạt nghiêng người lén lút nhìn gương mặt ngủ say của Diêu Tử Khê, cái mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp, cái cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài rất đỗi gợi cảm, Diệp Đạt miệng khô lưỡi khô, trằn trọc một hồi, cuối cùng lén lút lấy tay Diêu Tử Khê vòng qua eo của mình.
"Dù sao thì y đã ngủ.... Cái gì cũng không hay biết.... Cho nên, hôm nay ta giúp y như vậy, lấy chút lợi tức cũng không sao đi." Như thể thuyết phục chính mình, Diệp Đạt nắm lấy tay Diêu Tử Khê đặt lên tiểu đệ đệ của mình.
Tay y vừa chạm tới, Diệp Đạt suýt chút nữa nhịn không được mà bắn ra. (Quá mất mặt, con trai ơi con có tiền đồ chút cho má nhờ được không? (