Nếu Em Khóc

Chương 26: Nếu em khóc tôi cũng sẽ rơi lệ

Tôi chạy lên kho hàng ở tầng hai, thấy em nằm dài trên sàn nhà, trái tim giống như muốn từ cổ họng nhảy ra. Em hoàn toàn không hề hấn gì nằm ở đó, nhưng sao tôi lại cảm thấy bóp nghẹt thế này? Từ từ đi qua, muốn nâng em, nhẹ giọng kêu tên em… Phàn Vũ… Tôi muốn ôm em từ dưới đất lên, đột nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm nặng nề.

”Đừng động nó, tay chân nó giống như gãy nát hết rồi, không biết bên trong có ảnh hưởng gì không.” Tôi quay đầu, Phong gia. Ông ta đang nhìn Phàn Vũ chăm chăm, hai mắt bỗng trợn to lên. Tôi thấy, Phàn Vũ đang nhìn tôi.

”Vũ…”

Em hé miệng khó nhọc, tôi nghe được một câu yếu ớt cuối cùng phát ra, ”Triển Huy ca…”

Nước mắt tôi không kìm chế được rơi như mưa, em giống như muốn vươn tay lên, lau đi giọt nước mắt của tôi nhưng hai tay lại vô lực rũ bên người.

”Đừng động.” Tôi nghẹn ngào nói.

Em còn muốn nói điều gì, bọt mép lại từ trong miệng em chảy ra, ánh mắt tan rã không còn tiêu cự nữa. Rồi, một giọt nước mắt từ khóe mắt em chậm rãi lăn xuống.

Huy, em xin lỗi.

”Phàn Vũ!” Tôi hét lên.

Có bước chân nặng trĩu đến gần tôi, Tần Trang và Phong gia đều đứng bên cạnh. Tần Trang khàn giọng nói, ”Con mẹ nó, không ngờ thằng chó Tư Mã lại tiêm ma túy cho Phàn Vũ!”

Đầu tôi như nứt ra, không biết làm sao chỉ khuỵu xuống đất, quỳ bên cạnh em. Đầu ngón tay Phàn Vũ giật giật, tôi nâng nó lên, thành khẩn nói, ”Không sao, Phàn Vũ, không có chuyện gì.”

Thân thể em đang run rẩy không ngừng.

Phong gia xanh mặt, Tần Trang vỗ vỗ vai tôi.

Khi tiếng còi xe cứu thương truyền tới, đầu Phàn Vũ đã nghiêng qua một bên.

[…]

Lạc Kỳ và Phàn Vũ được đưa vào khoa cấp cứu, nếu Lạc Kỳ không đến vừa kịp lúc thì đầu kim tàn độc của Tư Mã vào thời khắc đó đã đoạt lấy tính mạng của Phàn Vũ. Y và hắn vật lộn qua lại, sau đó Lạc Kỳ cá chết lưới rách ôm hắn nhảy xuống từ ba tầng lầu. Tư Mã chết không kịp ngáp, Lạc Kỳ trọng thương. Sau khi cấp cứu, mấy ngày sau y mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm nhưng đôi chân của y vì bị chấn thương mạnh nên không thể đi lại được nữa. Chỉ sợ từ nay về sau sẽ phải ngồi xe lăn vĩnh viễn.

Lúc tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi về tình trạng Phàn Vũ, nhưng Phàn Vũ kể từ ngày đó vẫn chưa có tỉnh lại.

Thì ra Lạc Kỳ đã hoài nghi Lữ Thu từ trước, cũng đã bắt đầu tìm người điều tra ả đàn bà thâm độc này. Khi y nghe Tần Trang nói về Tư Mã liền lập tức nghi ngờ chuyện Lữ Thu đang giở trò, vì vậy liền mau chóng chạy ra ngoài, tới nơi ở của Tư Mã.

Y một lòng muốn cứu Phàn Vũ, cơ hồ lựa chọn phương thức cực đoan nhất, mạng đổi mạng. Hôm nay Lạc Kỳ phải ngồi xe lăn đến suốt cuộc đời nhưng tôi thấy y không hề có một chút hối hận. Tất cả đều vì y chấp niệm Phàn Vũ quá nhiều.

Thời điểm chỉ còn lại hai người, bỗng nhiên y nói với tôi, ”Triển Huy, thật ra thì tôi luôn luôn hi vọng có cơ hội đền bù em ấy, hi vọng lần này tôi đã làm được. Như vậy, cuối cùng tôi cũng đã không phụ lòng Kiều ca.”

Tôi nhìn Lạc Kỳ, không biết nói gì.

”Cậu yên tâm đi, Phàn Vũ không có việc gì đâu.”

Gật đầu, tôi không muốn Phàn Vũ sẽ có việc gì nữa, bởi vì tôi cũng đã quá đau đớn rồi

Phàn Vũ bị Tư Mã tiêm rất nhiều ma túy, tên khốn nạn kia cũng không muốn em dính HIV hay gì đó, mà chỉ muốn dùng phương thức này để lấy mạng em mà thôi.

Đối tượng mà Tư Mã thực hiện hành vi tàn nhẫn này thường là những nam thiếu niên tuổi từ 16 đến 20, tôi nghĩ, Phàn Vũ cũng chính là do Lữ Thu móc nối cho gã. Có lẽ, ả đã nắm được điểm ác độc này nên cố ý nói ra một vài chỗ tương tự giữa Phàn Vũ và người em xấu số kia của gã.

Lạc Kỳ bảo Lữ Thu bên trong buôn bán ma túy, có thể Tư Mã chính là người hợp tác với ả.

Khi cảnh sát bắt Lữ Thu từ quầy rượu mang về, tôi mới biết Lạc Kỳ đã có đủ bằng chứng, ngược lại còn khiến cảnh sát thuận lợi điều tra. Hơn nữa trong quán của Lữ Thu còn tàng trữ ma túy, mấy ngày trước bị Lạc Kỳ phát hiện cho nên càng có chứng cớ để tăng án.

Lữ Thu không trốn, cũng không phản khán. Người ta nói lúc ả bị bắt, ả vẫn ngồi bình thản trên ghế, khóe miệng vẫn treo một nụ cười thanh nhã.

Hai ngày sau, Tần Trang tới, hắn nói Lữ Thu biết chắc rằng Phong gia sẽ từ mặt ả nên trong phòng phỏng vấn đã nhàn nhã khai hết tất cả.

Tôi không biết Phong gia định làm cái gì. Cũng không muốn biết.

Chỉ là ông ta chuyển Phàn Vũ tới bệnh viện tốt nhất, nhìn sự tồn tại của đứa con trai mình chưa từng biết mà nước mắt lăn dài.

Rồi Phong gia mất tích. Chẳng biết đi đâu. Ông ta gửi cho Phàn Vũ một khoản tiền còn có căn nhà đang ở, nhưng tôi hiểu Phàn Vũ, em sẽ không cần mấy thứ này. Lúc Tần Trang mang tới giấy tờ, tôi không nhận.

”Cầm đi, cả đời này đằng ấy cũng không thể có được cái khoản nào hời như thế này đâu.”

”Không.”

”Sao lại ngu thế cơ chứ? Giờ có nhận không thì bảo?” Hắn cáu lên.

”Anh tự cầm lấy. Nếu như Phàn Vũ có thể lựa chọn, tôi chắc chắn em sẽ không chọn một người cha như thế này!”

Tần Trang thở dài, nhìn Phàn Vũ vẫn hôn mê sâu, lắc đầu một cái, ”Ngu đi thành đôi!”

Lữ Thu bị tuyên án không nhẹ, Phong gia vẫn là không nỡ nhìn ả chết. Nếu không tội ả đủ cho ả chết mấy lần!

[…]

Lúc Phàn Vũ mở mắt, em mờ mịt nhìn chúng tôi, đột nhiên cười rộ lên. Gi ây phút đó tôi cứ tưởng tôi đang nằm mơ, cuống cuồng nắm lấy tay em.

”Vũ! Vũ!”

Em không nói gì, cũng không kêu tên tôi, chỉ mở to đôi mắt trong trẻo nhìn tôi sau đó nhíu mày.

Phàn Vũ không nhận ra chúng tôi.

Em ít khi có thể nói chuyện, ma túy đã tổn hại đến thần kinh em rất nhiều. Mỗi ngày em chỉ đối với chúng tôi cười ngây ngô, giống như một đứa trẻ đang u mê.

May mắn ở một chỗ, em vẫn thích gần gũi tôi, bộ dáng thân mật hơn mấy người kia.

Chị em tới, à không, mẹ em tới thăm em nhưng em chỉ núp sau lưng tôi, không muốn thấy cái gì. Mẹ Phàn Vũ khóc cũng không xong, tôi nói với mẹ em rằng tôi sẽ chăm sóc em cả đời thật tốt. Dì ấy gật đầu một cái, ”Vũ, mẹ xin lỗi con…”

[…]

Tôi mang Phàn Vũ về, lúc em thấy Đông Đông liền chạy qua ôm chặt cổ nó. Tôi từng hi vọng em sẽ giống như lần trước, khóc lớn một cái, sau đó, mọi chuyện đều sẽ trở về như cũ.

Cho dù tôi biết mọi chuyện sẽ không bao giờ như vậy, tôi vẫn rất vui vẻ. Chí ít, lần này Phàn Vũ lại quay về với tôi.

Từ từ, em bắt đầu gọi tôi là ”Triển Huy ca”.

Bắt đầu học giặt quần áo.

Cho Đông Đông ăn.

Dắt Đông Đông đi dạo với tôi.

Xuyên ca và Lạc Kỳ đến thăm em, em thấy họ liền cười. Đôi lúc trên bàn cơm, mọi người cười vì chuyện gì đó, em cũng cười theo.

Em bắt đầu học cách nói chuyện, Lạc Kỳ cũng dựa vào ý chí kiên cường của mình mà đứng lên từ trong xe lăn, chống gậy đi được.

Có lúc y đứng bên cạnh hỏi, ”Phàn Vũ, vui không?”

Phàn Vũ nghiêm túc gật đầu, sợ một cái chưa đủ, em gật thêm hai ba cái nữa. Tôi ở bên cạnh lại thấy như vậy thật thỏa mãn, thì ra chỉ cần có em bên cạnh, bất kể cái gì cũng đều là thỏa mãn.

Tần Trang thỉnh thoảng tới nháo một hồi, Phàn Vũ không nhận ra hắn nhưng cũng không kháng cự hắn. Tần Trang tức cười, bắt Phàn Vũ phải gọi mình là ”Ca ca”.

”Không.”

”Tại sao?” Hắn liếʍ môi hỏi.

”Bởi vì không.” Phàn Vũ trả lời.

”Sao mi đã ngu thành cái dạng này mà vẫn muốn đối nghịch nhở?” Tần Trang trợn trắng mắt, chỉ bụng mình, ”Từng thọt tớ một dao ở đây có nhớ không hử?”

Phàn Vũ nhìn chằm chằm bụng hắn, ”Thật à?”

”Chả thế còn gì!”

Phàn Vũ cười, lộ ra hàm răng trắng.

”Mẹ nó, mi cười cái gì?” Tần Trang giận dỗi giống như con nít. Tôi ở bên cạnh nhắc nhở hắn chú ý mồm miệng một chút. Bỗng nhiên Tần Trang ôm Phàn Vũ, ”Để tớ ôm một cái nào.”

Phàn Vũ cựa hắn, Tần Trang lại vô lại nói,

”Vậy tớ ôm Triển Huy ca!”

”Không cho!” Phàn Vũ đứng dậy.

Hắn hắc hắc cười, ”Vậy hai đằng ấy ôm nhau cho tớ xem đi!”

Em đỏ mặt nhìn tôi, tôi nhìn em, mặt em đã đỏ còn đỏ hơn nữa.

Ngày đó, mây hồng nhàn nhạt đầy trời. Chúng tôi cùng nhau ngồi ở trong sân, từ phía sau ôm em, Đông Đông đang gặm giày dưới đất. Ánh chiều tà hắt lên người chúng tôi một tầng ráng đỏ, khẽ nói bên tai em,

”Phàn Vũ, cả đời đều như vậy có được không?”

”Được.”

Nhìn cửa viện đang mở ra kia, nhớ mang máng đến một buổi chiều chạng vạng, có một người con trai đang cùng với con chó đang nép ở đó.

Hôm nay, em trong ngực tôi, không thể tách rời được nữa!

[2006/10/4]

Nothing I must do.....

Nowhere I should be....

No one in my life....

To answer to but me.....

No more candlelight....

No more purple skies....

No one to be near....

As my heart slowly dies...

(Tôi không thiết làm cái gì nữa

Không có nơi đâu khiến tôi thấy thuộc về

Không có một ai trong đời nữa

Trả lời tôi trừ tôi

Không một ánh nến

Mảnh trời huyền cũng biến tan

Không ai ở kế bên

Trái tim cũng từ từ chết lặng theo…)

– Hoàn –