Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 121: Tiến triển

Editor: meoxuxu

Khúc Mịch nghe Diệp Hồng kể lại chuyện trước kia, cũng không có cắt đứt, nhìn thấy Diệp Hồng vẫn tỏ thái độ thờ ơ.

"Tôi nên phải chúc mừng cô, bây giờ đã làm giám đốc chi nhánh rồi. Nghe nói cô vừa mới nhận được một hạng mục rất lớn, quả nhiên là rất có năng lực." Khúc Mịch chuyển đề tài, bỗng nhiên nói đến chuyện công việc.

Diệp Hồng dường như không nghĩ anh sẽ nói đến chuyện này, sửng sốt một chút rồi nói một tiếng " Cảm ơn". Trong phòng bếp bỗng nhiên rơi vào im lặng, khiến cho Diệp Hồng cảm thấy có chút không được tự nhiên,

Cô đã đi làm được sáu năm, đầu tiên là làm thư kí, sau đó là trợ lý tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ, bây giờ là giám đốc chi nhánh công ty, đã gặp qua rất nhiều loại người, tự cảm thấy là người biết ứng xử tốt. Nhưng trước mặt vị đội trưởng đội cảnh sát này, có vẻ như là một người rất khó thân cận, cô không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh ta, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm!

"Bây giờ nói đến việc trước khi án mạng xảy ra đi." Khúc Mịch đột nhiên mở miệng," Hãy nói hết những điều cô biết."

"Buổi sáng ngày hôm qua bố chồng tôi trong bữa ăn có nói muốn đi khảo sát hạng mục ở đảo Bali, việc này tôi đã sớm biết, đây là quyết định của công ty sau khi họp bàn. Mẹ chồng tôi nghe thấy thế xong cũng bảo muốn đi Paris mua đồ, nói là tất cả bạn bè của bà đều đi cùng.

Tôi vừa mới được bổ nhiệm chức giám đốc chi nhánh công ty, địa chỉ ở khu phố sầm uất, cách nơi này hơi xa. Đúng lúc mẹ tôi gọi tới, bảo muốn nhìn thấy cháu ngoại. Tôi quyết định ra nhà trọ ở, đưa thằng bé đến nhà mẹ tôi một vài ngày.

Ăn xong bữa sáng, tôi nhờ thím Vương giúp thu dọn hành lý, bảo tài xế trở đến chỗ trọ luôn, còn tôi tự mình lái xe đến công ty đi làm. Tiểu Nguyên được xe của trường đưa đến nhà mẹ tôi, sau khi tới mẹ tôi mới gọi điện cho tôi.

Đêm qua tôi tăng ca ở công ty đến rạng sáng, trở về nhà trọ ngủ một chút, sáng sớm đã phải đi đón khách ở sân bay. Buổi sáng hôm nay vừa vào công ty, chợt nghe thư ký nói cảnh sát gọi điện tới. Tôi vội vàng gọi lại, đồng nghiệp của anh bắt máy, chỉ nói là có chuyện xảy ra bảo tôi nhanh quay về biệt thự, Ai nghĩ rằng......

Bây giờ ngẫm lại một chút, tất cả đều là ông trời đã sắp đặt. Nếu tôi với tiểu Nguyên không đi, không biết bây giờ có còn sống không nữa. May mà hôm qua mẹ tôi lại gọi điện, tôi cũng không nghĩ sẽ chuyển đi luôn như thế. Nếu tôi và tiểu Nguyên không đi, tất cả người làm sẽ không nghỉ việc, ba mẹ chồng tôi cũng sẽ không....." Cô nghẹn ngào nói không nên lời.

"Con cô ban ngày ở nhà trẻ, buổi tối năm giờ mới có thể về đến nhà. Cô tăng ca rất thường xuyên, nghe người làm nói, sớm nhất tám giờ cô mới trở về. Tại sao cô lại có thể chắc chắn là bố mẹ chồng cô bị sát hại vào lúc sau tám giờ đêm qua?" Ánh mắt Khúc Mịch có chút sắc bén.

"Không phải sao?" Diệp Hồng nghi ngờ hỏi lại," Lúc hơn bảy giờ tôi vẫn còn gọi điện thoại cho bố chồng tôi, báo cáo tình hình công ty."

"Vậy sao? Mẹ chồng cô muốn đi Paris mua sắm, bố chồng cô có chút không đồng ý, là cô nói giúp sao? Cho người làm nghỉ là ý của ai?" Khúc Mịch cũng không có nói gì về câu trả lời của cô ta, mà tiếp tục hỏi.

"Bố chồng tôi là một con người cuồng công việc, ông ấy khởi đầu từ hai bàn tay trắng, vì vậy đối với công việc rất cố gắng, mà còn sống rất tiết kiệm. Mẹ chồng tôi vậy mà tiêu tiền như nước, vì thế bao giờ cũng cãi nhau với ông. Lúc tôi mới được cưới vào, bố chồng tôi cũng không phải hoàn toàn bằng lòng, nhưng dần dần thì mới thay đổi. Ông dường như vừa ý thái độ của tôi, cũng đồng ý coi tôi là con dâu. Cho nên ông rất ít khi phản bác lại lời nói của tôi.

Nhà chúng tôi hàng năm đều sẽ cho người làm nghỉ, cả nhà đi đây đó nghỉ ngơi. Nhưng năm nay Chí Thành không có ở đây, cho nên cũng không có ai nói đến việc cho người làm nghỉ phép. Đúng lúc trong nhà cũng không có ai, nên tôi nói nhân cơ hội này cho người làm nghỉ. Nếu tôi có thể ngờ được chuyện xảy ra ngày hôm nay, thì tôi tuyệt đối sẽ không đưa ra đề nghị như vậy!" Nói đến việc này, mặt Diệp Hồng hiện lên sự hối hận, áy náy.

Khúc Mịch cũng không có nói gì, lời giải thích của Diệp Hồng có vẻ như vẽ rắn thêm chân ( kiểu nói thừa í), anh hỏi tiếp: "Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không thông báo cho Kim Chí Thành sao?

"Báo cho anh ta thà không báo còn hơn. "Diệp Hồng bất đắc dĩ thở dài, " Dù sao các anh điều tra cũng sẽ biết, tôi cũng không che giấu nữa. Chí Thành anh ấy có bệnh khó nói, cảm thấy rất tổn thương tự tôn đàn ông, cho nên cũng không nói cho ai biết. Việc này trước khi kết hôn tôi đã biết, gả cho anh ấy là tôi cam tâm tình nguyện. Trước khi kết hôn anh ấy cũng không có để ý như vậy, nhưng sau này lại suy nghĩ rất nhiều, dẫn đến tính cách kỳ quái.

Bố chồng tôi ngay lập tức đưa anh ấy ra nước ngoài chữa bệnh, gần như năm nào cũng phải đi đến mấy tháng, ổn định được chút thì về. Đối với người ngoài không dám nói là đi chữa bệnh, chỉ nói là đi nghỉ ngơi. Tháng hai năm nay, anh ấy lại có chút bất thường, dựa vào thuốc cũng không thể khống chế được bệnh của anh ấy. Bố chồng tôi liền đưa anh đén Toronto, ở đấy có viện điều dưỡng, là nơi chữa bệnh tâm lí tốt nhất.

Tôi có điều muốn nhờ Đội trưởng Khúc. Trước khi vụ án mạng của bố mẹ chồng tôi được phá, tôi không muốn nhận thi thể của họ về. Bởi vì tình hình Chí Thành không được khả quan, hiện tại không thể xử lý tang sự. Anh ấy dù sao cũng là đứa con duy nhất của bố mẹ chồng tôi, nếu không có mặt ở đám tang, mọi chuyện sẽ rất lộn xộn. Tôi không thể không cân nhắc đến dư luận, không thể không để ý đên hình tượng của công ty.

Chuyện của bố mẹ chồng tôi một khi bị truyền thông biết được, đăng báo, hay lên TV, cổ phiếu công ty sẽ có biến động, khó có thể lường trước được tổn thất. Vì chuyện của bố mẹ chồng tôi cũng rất buồn, nhưng vào lúc này tôi muốn khắc phục thật tốt hậu quả xảy ra, không chỉ vì riêng tôi mà còn vì tiểu Nguyên!"

"Cô đã liên lạc với viện điều dưỡng Toronto sao?" Khúc Mịch nghe cô nói tình hình Kim Chí Thành không tốt, cho nên mới hỏi như vậy.

Diệp Hồng lắc đầu, " Bên đấy quản lý vô cùng chặt chẽ, vẫn luôn là bố chồng tôi tự mình liên lạc. Nếu tình huống Chí Thành mà trở nên tốt, họ sẽ gọi điện thông báo, bố chồng tôi sẽ cho người đi đón. Nếu Kim Chí Thành không trở về, chắc hẳn bệnh tình vẫn còn không ổn định. Lát nữa tôi sẽ gọi điện qua thử xem, xem tình hình Chí Thành thế nào, rồi sẽ quyết định làm gì tiếp theo!"

Lời của cô ta vừa dứt, Cố Thành từ bên ngoài đi vào,"Đội trưởng Khúc, có phát hiện mới."

"Về Kim Chí Thành?"Khúc Mịch thấy anh gật đầu, liền nói," Nói tại đây luôn đi."

"Tôi tìm thấy trong di động của Kim Hâm một dãy số ở Toronto, gọi sang thì đúng là viện điều dưỡng kia. Bọn họ chỉ biết số điện thoại chứ không nhận ra giọng tôi, cho rằng tôi là Kim Hâm. Bọn họ nói, phòng bệnh bên kia, nếu cần lúc nào cũng có thể nhận bệnh nhân."

Diệp Hồng nghe thấy lời này chau mày, ngay lập tức quay sang, vẻ mặt lấy làm kinh ngạc," Nói như vậy thì Chí Thành không có ở đó sao? Vậy bố chồng đưa anh ấy đi đâu?"

"Xem là như vậy. Theo suy đoán của cô thì Kim Chí Thành có thể ở đâu?"

Diệp Hồng suy nghĩ rất lâu sau đó lắc đầu, " Tôi cũng không biết. Vì sao lại như thế này, tại sao có thể như vậy?" Cô lặp lại hai câu, rõ ràng là có chút sợ hãi.

"Cô Diệp, cô có ảnh chụp của Kim Chí Thành không? Tôi nghĩ, trước tiên phải tìm được anh ta đã!"

Khúc Mịch đưa ảnh chụp Diệp Hồng cung cấp cho Cố Thành, để anh ta công bố tìm kiếm trên mạng, hy vọng người gặp qua Kim Chí Thành có thể thông báo với cục cảnh sát.

Khúc Mịch lại điện thoại cho Diệp Hồng, yêu cầu cô sắp tới không thể ra khỏi nội thành, tùy lúc có thể gọi đến.

Liên tục những vụ án gϊếŧ người tàn bạo xảy ra, Cục trưởng Hoàng vô cùng xem trọng, tham gia cả cuộc họp nhỏ của đội cảnh sát.

"Trước tiên tôi muốn nói vài câu." Cục trưởng Hoàng uống một ngụm nước rồi nói," Tôi biết thực lực của đội hình cảnh, các cậu đều là người xuất sắc nhất, phá được vô số án mạng. Bất luận là dạng tội phạm nào, đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay các người. Có điều mấy năm gần đây, tỉnh Nam Giang của chúng ta tội phạm ngày càng gia tăng, khiến lãnh đạo vô cùng để ý.

Năm trước có vụ Mã gia, đầu năm nay vợ chồng Lệ gia bị sát hại, ngay sau đó là Lãnh gia, bây giờ thì lại liên tiếp thảm án diệt môn. Kim gia có ảnh hưởng không nhỏ trong thành phố, án mạng này sẽ gây nên xôn xao dư luận. Trong lúc còn chưa bị tiết lộ, trước khi bị lãnh đạo quở trách, các cậu nhất định phải bắt được hung thủ!"

Lục Ly nghe xong chau mày," Cục trưởng Hoàng, chúng tôi chỉ phá án bắt người, về phần xảy ra nhiều vụ án chúng tôi thế nhưng cũng không thể không chế được. Hơn nữa bắt tội phạm là chức trách của cảnh sát, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, đối với việc có bị lãnh đạo quở trách hay không chúng tôi cũng không quan tâm!"

Anh ta là người tính tình thẳng thắn, kể cả đối với Cục trưởng Hoàng, cũng không nói chuyện quanh co lòng vòng.

"Vậy các cậu đã có manh mối gì rồi?" Cục trưởng Hoàng xụ mặt hỏi," Án mạng Đồng gia cũng xảy ra hơn nửa tháng, hung thủ còn chưa bắt được, còn tiếp tục gây ra án mạng! Hắn là muốn tuyên chiến với cảnh sát chúng ta, là cười nhạo chúng ta vô dụng! Còn cả bộ xương phát hiện ở bãi rác, việc điều tra như thế nào?"

"Tạm thời vẫn chưa có manh mối gì có giá trị, chúng tôi vẫn đang điều tra. Bộ xương là Lí Đại Niên, năm ấy là bạn tốt của Kim Hâm. Cái chết của ông ta và vụ án gϊếŧ hại vợ chồng Kim Hâm không thể điều tra riêng rẽ, tôi đề nghị cần phải cùng một lúc điều tra." Nhắc tới manh mối, Lục Ly sợ rằng không đủ. Án mạng điều tra lâu như vậy, không những không có chút tiến triển nào, mà hung thủ còn tiếp tục gϊếŧ người. Cũng như lời Cục trưởng Hoàng nói, hung thủ rất càn rỡ!

Cục trưởng Hoàng nghe thấy thì chau mày, vỗ bàn một cái nói: " Tôi mặc kệ các cậu điều tra như thế nào, tôi chỉ muốn kết quả! Kết quả!"

"Hừ."Khúc Mịch từ đầu chưa nói câu nào hừ lạnh một tiếng," Cục trưởng Hoàng, nếu muốn kết quả ông nên trở về văn phòng chờ, đừng đứng ở chỗ này làm mất thời gian quý giá của chúng tôi. Án mạng này chúng tôi nếu không phá được, ông có nói bao nhiêu lời, đập bàn bao nhiêu cái cũng không có ai có thể phá án được! Mọi người vì án mạng này, còn ở lại công trường, đi điều tra tất cả hộ gia đình sống ở đó, công việc cũng rất nhiều. Bọn họ đã rất vất vả, nhưng còn ông Cục trưởng, ông mỗi ngày chỉ việc ngồi trong văn phòng uống trà ngồi mát."

"Khúc Mịch, tôi dù gì cũng là lãnh đạo của cậu, trước mặt mọi người, cậu cũng nên giữ cho tôi chút mặt mũi chứ. Tôi chẳng qua có chút sốt ruột, giọng điệu có nặng hơn một chút. Thôi được rồi, các cậu còn bận, chú ý sức khỏe. Các cậu ở ngoài làm gì tôi cũng không quản nữa."

Cục trưởng Hoàng theo thói quen phong cách lãnh đạo, nói chuyện cũng là như ra lệnh. Thực ra thì ông sốt ruột, sợ án mạng này kéo dài quá lâu, gây hỗn loạn và ảnh hưởng xấu đến xã hội.

Ông cũng biết tính tình Khúc Mịch, không dám nổi giận với anh. Nếu nhỡ mà vị đại thần này vung tay mặc kệ, chỉ sợ đến lúc đó ông ta thân là Cục trưởng còn phải đến mà năn nỉ người ta, lúc ấy đừng nói là mặt mũi, có chết cũng đành phải vậy.

Ông còn an ủi đoàn người vài câu, sau đó mới rời đi.

Nhìn thấy ông ta rời đi, Khúc Mịch và mọi người bắt đầu họp nghiên cứu vụ án.